Điện Đức Hoàng

Chương 1855: 1855: Bà Nội Đã Đến Rồi





Trần Tôn Long thì lại hoàn toàn không ủng hộ cái quan điểm này của Trần Kỳ Lâm: "Cho dù là muốn phát triển nhà họ Trần, cũng phải đi theo con đường đứng đắn, cha không cho phép con làm cái loại chuyện đường ngang ngõ tắt này.

"
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha!"
Trần Kỳ Lâm đột nhiên cười như điên, nói: "Cha à, con vẫn là câu nói kia, cho dù là con có làm việc gì, cha cũng sẽ đều cảm thấy là con làm sai, trong lòng của cha cũng chỉ có Trần Hùng mà thôi.

"
"Một khi đã như vậy, tốt lắm, cái nhà họ Trần này tôi cũng không thèm thừa kế nữa, ông trực tiếp đi tìm Trần Hùng trở về, rồi để cho anh ta làm gia chủ của cái nhà họ Trần này là được rồi.

"
Trần Kỳ Lâm vừa nói ra lời này, không khí trong phòng khách giống như đột nhiên trở nên yên tĩnh vậy.


Vẻ mặt của Yến Linh Ngọc và thím Dung đều trở nên cứng lại, các bà không nghĩ tới là Trần Kỳ Lâm lại có thể nói ra được những lời vô liêm sỉ như vậy.

Phải biết là các bà vì giúp Trần Kỳ Lâm có thể thừa kế nhà họ Trần, mà những năm tháng này đã cố gắng làm bao nhiêu chuyện?
Mà Trần Tôn Long thì cũng nhíu mày lại, nếu như Trần Hùng bằng lòng, đúng là ông ta thật sự muốn giao nhà họ Trần vào trong tay của Trần Hùng, nhưng mà bây giờ người ta căn bản không có thừa nhận mình là người của nhà họ Trần.

Trong lòng Trần Tôn Long thật sự không muốn để cho Trần Kỳ Lâm thừa kế gia nghiệp của nhà họ Trần trong tương lai.

Bởi vì dựa vào trạng thái mấy ngày hôm nay của Trần Kỳ Lâm, sợ là chỉ cần hai năm nữa là có thể chơi tới mức nhà họ Trần phá sản.

Bầu không khí ở nơi này đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh đến mức quỷ dị, đúng lúc này ngoài cửa vang lên một giọng nói đầy tức giận.

"Trần Tôn Long, bà già này còn chưa có chết đâu.

"
"Nếu bây giờ con muốn lấy đi vị trí người thừa kế thứ nhất của nhà họ Trần của cháu trai bảo bối của bà già này, thì bây giờ mẹ sẽ lập tức phế bỏ cái vị trí gia chủ này của con.

"
Vừa nói, bà cụ của nhà họ Trần - Ngô Quế Anh cầm một chuỗi Phật châu ở trong tay, chống gậy đầu rồng, đi từ ngoài cửa vào cùng với một đám người đi theo sau.


Bà ta hình như vô cùng tức giận, hơn nữa chỉ bằng một câu nói này, cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa bà ta và Trần Tôn Long.

Mặc dù hai người họ là mẹ con, nhưng mà quan hệ đã sớm bị rạn nứt, mặc dù còn không đến cái mức trở mặt thành thù đó, nhưng mà cũng đã sớm không còn chút tình cảm mẹ con nào.

"Bà nội, bà nội đã đến rồi.

"
Nhìn thấy bà cụ Ngô Quế Anh đi vào, Trần Kỳ Lâm giống như là thay đổi thành một người khác vậy, trước tiên anh ta thu bớt lại sự thù hận tỏa ra ở trên người mình, sau đó đi tới bên cạnh Ngô Quế Anh, thăm hỏi bà cụ trước.

Mặc dù cái tên Trần Kỳ Lâm này là người rất điên cuồng, có lúc giống như là người bị bệnh thần kinh vậy, nhưng trên thực tế ở trong lòng anh ta lại là một người vô cùng xảo quyệt, hơn nữa biết bản thân ở trước mặt người nào nên bày ra trạng thái như thế nào.

Cũng giống như ở trước mặt bà cụ, Trần Kỳ Lâm sẽ trở nên vô cùng ngoan ngoãn, hơn nữa mỗi lần đều sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt nói đến mức làm cho bà cụ vô cùng vui vẻ.

Khi còn bé, Trần Hùng không thích nói nhiều, cũng không thích dùng mấy lời ngon tiếng ngọt kia đi lấy lòng người khác, cho nên bà cụ vẫn luôn không thích anh.


Mà Trần Kỳ Lâm lại rất giỏi việc nịnh nọt này, vì vậy cho tới nay vẫn luôn là cháu trai bảo bối, nhưng mà Ngô Quế Anh đối xử với Trần Kỳ Lâm vẫn luôn là thiên vị đến tận cùng.

Đồng thời đây cũng là một trong số những lý do khiến Ngô Quế Anh đuổi Trần Hùng ra khỏi nhà họ Trần sau này.

"Bà nội, cha cháu lần này thật sự là có quá đáng, cháu làm tất cả cũng chỉ là vì suy nghĩ cho nhà họ Trần, nghiên cứu nhện đỏ cũng là vì muốn có thể làm cho nhà họ Trần trở nên càng thêm lớn mạnh hơn, bà nội, bà nói xem cháu đã làm sai điều gì cơ chứ?"
Trần Kỳ Lâm bày ra gương mặt tủi thân, thậm chí lúc nói ra những lời thì nước mắt cũng đang không ngừng đảo quanh ở bên trong khóe mắt.

Trần Kỳ Lâm lúc này làm gì còn có cái dáng vẻ hung ác tàn nhẫn như trước đó nữa, người này nếu như mà đi làm diễn viên, chắc chắn là sẽ giành được tượng vàng Oscar vào tay.

.