Điện Đức Hoàng

Chương 1979: Trận nổ thực sự quá đáng sợ




Ngay lập tức, Trần Hùng như được giác ngộ hoàn toàn, anh hét lớn lên một tiếng, sau đó bảo các thành viên của Thiên Tội nhanh chóng lùi về phía sau.

Bùm bùm bùm!

Vài tiếng bom nổ vang lên liên tiếp, cả Lạc Long Đài trực tiếp tung bay loạn xạ, cho dù là quảng trường ở phía dưới cũng bị nổ tung lên.

Cả đỉnh núi Long Vương đều đất rung núi chuyển.

Lúc này những người xung quanh mới phản ứng lại được, đây là bom đấy.

“Bà cụ Trần, mau rời khỏi chỗ này thôi.”

“Ông chủ Liễu, mau đi thôi!”

“Nhanh nhanh nhanh, là bom đấy, có người đã đặt bom phía dưới Lạc Long Đài, mau chạy thôi!”

Xung quanh đều trở nên hỗn loạn, cho dù vừa nãy Dạ Hình Nha và Yến Mai Dung đã cố ý tháo một nửa bom đi rồi nhưng uy lực của bom này vẫn lớn hơn so với tưởng tượng của bọn họ.

Vậy nên, những người đứng gần Lạc Long Đài cũng bị sóng xung kích hất văng ra ngoài, cả hiện trường trở nên hỗn loạn.

Ở ngoại vi còn như thế này thì Hạng Ương và Liễu Nhất Kiếm ở trên Lạc Long Đài đã biến mất không chút tin tức gì từ lâu rồi.

Sấm chớp vẫn còn đang nháy sáng trên bầu trời, trận mưa như trút nước đổ xuống, không ngừng rửa sạch mảnh đất tội lỗi này.

Đỉnh núi Long Vương vốn có khí thế huy hoàng nay đã trực tiếp trở thành đống hoang tàn. Có rất nhiều người bị ảnh hưởng, trên núi rơi vào tình cảnh bi thảm.

Mãi một khoảng thời gian sau, đỉnh núi này mới khôi phục lại sự yên tĩnh.

Bọn người Ngô Quế Anh lần đầu được người khác hộ tống đến một nơi yên tĩnh, cuối cùng khi nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, tất cả bọn họ đều há hốc mồm.

“Rốt… Rốt cuộc chuyện này là sao đây?”

Ngô Quế Anh tức giận hét lên, cả bọn người Trần Tôn Long và Bôn Lôi ở bên cạnh cũng vô cùng ngỡ ngàng.

“Mau, mau đi tìm Hạng Ương, ông ấy không thể xảy ra chuyện gì được, tuyệt đối không thể có chuyện được.”

Hàng loại các cao thủ của nhà họ Trần bắt đầu lao về phía đống hoang tàn Lạc Long Đài, nhưng trong tình huống như thế này, làm sao bọn họ tìm được Hạng Ương chứ.

Không chỉ có cao thủ của nhà họ Trần thôi mà bên nhà họ Liễu, Liễu Nhị Sinh cũng điên cuồng dẫn theo một nhóm người lao về Lạc Long Đài. Chỗ này đã bị nổ tung sạch sành sanh từ lâu rồi, làm gì tìm được chút dấu vết nào của Liễu Nhất Kiếm.

Dường như trận bom này đã trực tiếp nổ tung hai cường giả đỉnh cao của Phương Bắc không còn tí hài cốt nào.

“Là bọn mày, là bọn mày đã làm, chắc chắn là bọn mày.”

Lúc này, có cao thủ của nhà họ Liễu hung tợn chỉ về phía cao thủ của nhà họ Trần ở bên này rồi lớn tiếng hét lên.

Cao thủ của nhà họ Trần không chịu phục, trực tiếp rút vũ khí mang theo bên người ra: “Con mẹ nó mày ngậm máu phun người, tao thấy đây là chuyện tốt do nhà họ Liễu bọn mày làm thì có đấy.”

“Bọn mày lo Liễu Nhất Kiếm không làm gì được Hạ Ương, nên mới chôn bom dưới Lạc Long Đài trước, thật hèn hạ.”

“Mẹ mày, rõ ràng bom này là do nhà họ Trần bọn mày chôn.”

Hai bên gươm súng đều đã sẵn sàng, như sắp đọ súng so gươm rồi vậy.

Đỉnh núi trở nên hỗn loạn, dưới chân núi cũng nghe thấy tiếng động đáng sợ này. Dường như cả núi Long Vương đều rơi vào hỗn loạn trong phút chốc.

“Thủ lĩnh, con mẹ nó là ai mà lại to gan như vậy, lại đặt bom dưới Lạc Long Đài chứ?”

Lúc bom nổ, bọn người Gora bọn họ đã lập tức dựa vào cơ thể nhạy bén của mình mà lui về vị trí an toàn, vậy nên trận nổ này không gây ra bất kỳ tổn hại gì đến bọn họ cả.

Nhưng khi nhớ lại trận nổ vừa xảy ra lúc nãy thực sự quá đáng sợ, suýt chút nữa e rằng nhóm cao thủ Thiên Tội bọn họ cũng phải mất hơn một nửa số người trong trận nổ đấy rồi.