Điện Đức Hoàng

Chương 495: 495: Được Đằng Chân Lân Đằng Đầu Rồi





Viễn Trọng Chi híp mắt cười, nói: “Thật không ngờ cậu lại còn sợ vợ, thật là không có khí phách.

” Trần Hùng không vui, hừ một tiếng nói: “Nói làm như ông không sợ vậy!”
Viễn Trọng Chi suýt chút nữa không phun ra một ngụm trà, nói: “Cho nên Trần Hùng, cậu rất giống tôi khi còn trẻ.


Trần Hùng nói: “Chú Viễn, ông cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, không cần phải vòng vo với tôi, có chuyện gì ông cứ nói ra đi.


Viễn Trọng Chi nhấc tách trà trên bàn lên, nói: “Lấy trà thay rượu, cảm ơn lần ra tay giúp đỡ này của Tiểu Hùng, nếu không có cậu, tôi rất khó hoàn thành kế hoạch lần này, cho dù đã hoàn thành, thương vong cũng sẽ cực kỳ nặng nê.


“Um.


Trần Hùng trái lại không hề khách sáo, uống cạn chén trà mà Viễn Trọng Chi đã đưa cho anh.


Trên sự thực, những điều kiện mà Viễn Trọng Chi đã ghi trên bàn trước đó, chẳng hạn như tiền bạc hoặc gả con gái cho Trần Hùng, hoặc phân chia địa bàn tỉnh thành cho Trần Hùng, Trần Hùng đều không đồng ý.

Anh không cần tiền, cũng không cần Viễn Quân Dao gả cho mình, đến nỗi địa bàn tĩnh thành, Trần Hùng cũng không cần.

Sở dĩ anh đồng ý giúp đỡ, hoàn toàn là vì nhìn mặt mũi của Phương Anh, bởi vì anh rất thích người phụ nữ đoan trang và hiền từ kia, có thể liên quan đến người mẹ mất sớm của Trần Hùng.

Chẳng qua hành động lúc này của Viễn Trọng Chi, lại khiến cho Trần Hùng có một loại cảm giác chưa xong.

Suy đoán của Trần Hùng cũng không sai, Viễn Trọng Chi gọi anh đến đây một mình, là có mục đích.

“Chú Viễn, nói rõ ràng đi!” Trần Hùng nói.

Viễn Trọng Chi gật đầu nói: “Vậy tôi cũng không vòng vo nữa.


“Tám năm trước, tỉnh thành loạn tôi cùng đám người Ngụy Tuấn đã tiêu hao không ít tinh lực, cuối cùng mới ổn định được tỉnh thành.


“Chẳng qua tỉnh thành không đại diện cho toàn bộ tỉnh Tam Giang, điều này có khác biệt rất lớn so với các tỉnh lớn khác, ngay sau đó rất nhiều tỉnh đều đã được hợp nhất, nhưng mà tỉnh Tam Giang bên này, lại vẫn cứ bị chia năm xẻ bảy!”
“Trong đó hai thành phố lớn nhất của toàn tỉnh, chính là hai tỉnh ở nam bắc.


“Tỉnh thành Cửu Nam, cùng thành phố Bắc Giang sao?” Trần Hùng hỏi.

“Không sai.


Viễn Trọng Chi gật đầu nói: “Thành phố Cửu Nam và thành phố Bắc Giang từng là hai thành phố lớn nhất trong khu vực này, những năm đầu khu vực này được hợp nhất thành một tỉnh, chính khách của hai thành phố vì tranh giành tỉnh thành mà tranh nhau đến sức đầu mẻ trán”
“Cuối cùng, Cửu Nam đã đánh bại Bắc Giang trong gang tấc và trở thành tỉnh thành của Tam Giang.


Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Bắc Giang kém hơn Cửu Nam bao nhiêu.


Trần Hùng trầm ngâm suy tư, nói: “Lần này Cửu Nam xảy ra biến cố, sau lưng có người của Bắc Giang làm mưa làm gió, cho nên ông tìm tôi đến đây, chính là muốn tôi cùng ông bàn chuyện liên quan đến thành phố Bắc Giang, đúng không”
“Đúng vậy.


Viễn Trọng Chi không chút nào che dấu, trực tiếp gật đầu.

“Tám năm trước, mặc dù chúng ta đã dẹp yên được tình trạng hỗn loạn ở tỉnh thành và thống nhất tỉnh thành, nhưng mà bởi vì chiến tranh các gia tộc lớn, làm cho tỉnh thành tổn thương nguyên khí nặng nề.


“Năm đó, bên Bắc Giang muốn thừa dịp chúng ta tổn thương nguyên khí nặng nề mà gây khó dễ, sau đó là Ngụy Tuấn chỉ bằng một chiêu, trong gang tấc đánh bại tên ngốc kiếm của Bắc Giang, cuối cùng buộc Bắc Giang Vương phải kiêng dè, nhượng bộ lui binh, làm cho chúng ta vượt qua mối nguy”
“Bắc Giang Vương là ai, kẻ ngốc kiếm là ai?” Trần Hùng hỏi.

Viễn Trọng Chi trả lời nói: “Bắc Giang Vương là Lương Mạnh Ngôn, là một nhân vật trí dũng vô cùng có dã tâm và thủ đoạn.

“Mà tên si kiếm Bắc Giang là thuộc hạ mạnh nhất của Lương Mạnh Ngôn, năm đó anh ta cùng Ngụy Tuấn trở thành Nam cuồng đạo, Bắc si kiếm của tỉnh Tam Giang, cực kỳ mạnh mẽ.

“Mấy năm nay, Lương Mạnh Ngôn vẫn ngấp nghé thèm muốn thành phố Cửu Nam của tôi, giấu tài, muốn quay trở lại tấn công.


Lần này ông ta nhìn thấy tôi bởi vì vợ tôi bị bệnh, không lòng dạ nào xử lý những chuyện khác, nhân cơ hội làm loạn, suýt chút nữa, lật đổ tỉnh thành của tôi.


“Cho nên, sẽ có một trận chiến giữa thành phố Cửu Nam và Bắc Giang, hơn nữa trận chiến này sẽ đến sớm thôi.


Nói đến đây, Viễn Trọng Chi không tiếp tục nói nữa, ông ta đã gần như nói hết tất cả những gì mình nên nói.

Tiếp theo, ông ta đợi Trần Hùng bày tỏ thái độ.

Trần Hùng cầm tách trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy có chút buồn cười: “Chú Viễn, chẳng lẽ ông còn muốn tôi giúp ông đánh Bắc Giang hay sao? Ông như vậy có phải được đẳng chân lần đằng đầu rồi hay không.


“Hai tỉnh nam bắc của ông khai chiến, thì liên quan gì đến tôi?”