Điền Duyên

Chương 106: Lâm Xuân bị đánh




Đều nói tính cách quyết định vận mệnh, lời này thật không sai.

Phùng Thị là điển hình của “Chết sĩ diện khổ thân“.

Đáng buồn là, lòng người khó lường. Nàng tranh cường háo thắng chưa từng được cha mẹ chồng khen, lại vĩnh viễn không biết thay đổi.

Đây cũng không phải là lần thứ nhất nàng và Đỗ Quyên có ý kiến ngược nhau.

Đỗ Quyên có thể dạy Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly, là bởi vì các nàng còn nhỏ tuổi, dễ dàng đào tạo. Nhưng tính tình Phùng Thị và Hoàng Lão Thực đã định hình, căn bản không thể thay đổi bọn họ, chỉ cầu đừng xảy ra chuyện xấu.

Phùng Thị bị Đỗ Quyên nói nghẹn đến nói không ra lời nhưng không phục.

Hoàng Tước Nhi rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Nương, đã đưa cho gia gia nãi nãi, còn lại thì để chúng ta ăn. Cha ta không có năng lực săn thú, nếu đem thịt này ra đãi khách, người ta còn nghĩ tiểu di đưa bao nhiêu thịt cho chúng ta mà khoe khoang như vậy. Sau này nếu không có, nói người ta cũng không tin, lại cho là chúng ta cất giấu không lấy ra.”

Tuy nàng kém Đỗ Quyên và Hoàng Ly, nhưng có chủ ý.

Hoàng Ly bỗng nhiên nói: “Nương chính là chết sĩ diện khổ thân!”

Phùng Thị giận dữ, muốn đuổi đánh nàng.

Hoàng Ly chạy còn nhanh hơn thỏ, trực tiếp chạy tới nhà tiểu di.

Có thể suy ra, nàng nhất định sẽ cáo trạng với tiểu di và tiểu dượng. Cả nhà không có ai tinh ranh hơn nàng.

Phùng Thị xoay mặt nói với Đỗ Quyên: “Ngươi dạy nàng như vậy hả? Ta chết sĩ diện khổ thân, ta là vì cái gì?” Bỗng nhiên thương tâm.

Lời của Hoàng Ly khẳng định là nghe Đỗ Quyên nói.

Không nghĩ tới khuê nữ nói nàng như vậy.

Đỗ Quyên đỡ nàng ngồi xuống, kiên nhẫn nói: “Nương dĩ nhiên vì tốt cho chị em chúng ta. Trước kia ta luôn nghe nương nói, nãi nãi như thế nào như thế nào, làm nương lạnh lòng. Nương đã quên sao? Ngươi giữ thịt cho người bên ngoài ăn, còn không biết sẽ bị lời khó nghe gì nữa?”

Thấy Phùng Thị không nói lời nào, nàng lại nói: “Ta hiểu nương muốn làm người, nhưng muốn làm người cũng phải lượng sức mà đi. Cha ta trung thực, không biết săn thú cũng không là thợ mộc, trong nhà nghèo như vậy còn phải nhất định tranh mặt mũi sao? Lúc này có tiểu dượng giúp đỡ. Lần tới thì sao? Chẳng lẽ cả đời chúng ta đều trông cậy vào sự giúp đỡ của tiểu dượng? Không bằng đừng tranh mặt mũi, người khác cũng không nói. Ngươi muốn tranh, tựa như tỷ tỷ nói, lần tới không có người bên ngoài sẽ không tin đâu, chỉ cho rằng chúng ta keo kiệt không lấy ra.”

Tiếp đó lại kể chuyện cười. Kể là Hoàng Đế trong hoàng cung, cái ăn không phải là đồ tốt nhất, chỉ có thể coi là bình thường. Bởi vì quan viên phía dưới không dám đem thứ tốt kính đi lên, sợ năm nào đó không mưa thuận gió hoà, đồ tiến cung kém hơn lúc trước, sẽ bị Hoàng Đế chém đầu.

Hoàng Tước Nhi nghe xong kinh hoảng không thôi: “Thật sự?”

Đỗ Quyên nói: “Dĩ nhiên. Tỷ tỷ nghĩ đi, Hoàng Đế thật lợi hại. Chỉ cần hắn ăn qua, lần tới khẳng định còn muốn như vậy hoặc tốt hơn, không thể kém. Nếu lão thiên gia (ông trời) không thương, gặp thiên tai, bọn quan viên sao có đồ tốt kính lên? Một khi Hoàng Đế sinh khí là muốn chém đầu.”

Trong mắt nàng, gia gia nãi nãi chính là như vậy.

Cho đồ là đương nhiên, sẽ không nghĩ là ngươi tiết kiệm để hiếu kính. Cho nên, nàng căn bản không định để thịt lại đãi khách. Dù sao nàng đã hiếu kính qua, gia gia nãi nãi không thể soi mói.

Phùng Thị nghe xong lời này, trầm mặc hơn.

Đỗ Quyên biết nàng không thể cứu vãn được.

Nàng sinh ra đã có tính nết này: thích trước mặt người ta ra vẻ, muốn người ta khen nàng dạy trai dạy gái giỏi cỡ nào, cuộc sống khá ra sao, làm người có bao bản sự, đối với cha mẹ chồng đều chu toàn, vân vân.

Nhưng nàng làm như vậy cũng không được chút cảm kích và tán thưởng nào. Trong lòng bị ấm ức, thậm chí tức giận bất bình, lải nhải quở trách, tựa như oán trách bà bà vậy.

Cuối cùng làm cho 2 bên đều không thoải mái, đúng là “hương (nhang) cũng đốt, Bồ Tát cũng đắc tội.”

Mấy năm trước nàng còn có chung ý kiến với Đỗ Quyên bởi vì trong nhà đích thực quá nghèo, cũng bị cha mẹ chồng đả thương thấu tâm. Gần hai năm ngày tốt một chút, tính tình này của nàng có dấu hiệu tái phát.

Việc hôm nay là một ví dụ.

Đỗ Quyên cố gắng ngăn cản Phùng thị còn có một nguyên nhân khác: nương không nghe nổi một câu chê bai. Nghe được nàng nhất định để bụng, rồi tức giận đến phát run, không biết cần bao nhiêu ngày mới có thể tiêu hóa. Bởi vậy, nàng cố gắng không cho nãi nãi có cơ hội nói nương không đúng, nhưng việc như vậy rất khó.

Mặc kệ Phùng Thị nghĩ như thế nào, hôm nay bị ba khuê nữ làm mất hết quyền lực, thân bất do kỷ.

Lập tức, Hoàng Tước Nhi đi vườn rau nhổ củ cải, Đỗ Quyên tiếp tục chiên bánh trôi. Trong phòng bếp tràn ngập mùi thịt nồng đậm kèm với hương vị hành thái.

Suốt từ đầu tới đuôi, Hoàng Lão Thực đều không nói chuyện, chỉ ngây ngô ngồi trước bếp lò nhóm lửa, nhìn mấy mẹ con đấu võ mồm.

Đây là điển hình “Nam chủ ngoài, nữ chủ nội.”

Hắn nghĩ thầm, khuê nữ có thể làm, nói đều đúng; vợ sao... cũng đúng, như thế nào đều tốt. Bất quá, trong tư tâm hắn vẫn nghiêng về phía khuê nữ một chút, cảm thấy khuê nữ đương gia tốt.

Đỗ Quyên cũng chú ý đến thần tình Lão Thực cha, bất giác buồn cười.

Một lần nữa nàng lại cảm thán: Lão Thực cha thật là người có phúc!

Phúc khí đó, không phải ai cũng có thể có.

Ngược lại, nương nàng là người có số khổ.

Quá khứ khổ, hiện tại khổ, có thể suy ra, tương lai dù trong nhà có tiền, khẳng định nàng vẫn khổ: là khổ tâm.

Cuối cùng mẻ bánh trôi này cũng xong, Đỗ Quyên thở ra một hơi.

Nàng mệt muốn chết rồi, cánh tay quá mỏi.

Trong lúc nàng đang xoa cánh tay, Hoàng Tước Nhi trộn thịt hươu xong bỏ vào nồi, đặt lên lò than, sau đó cười tiến lên nói: “Nồi để cho ta nấu đi. Tất cả đều để ngươi chiên, ta không làm gì hết thì không học được.”

Đỗ Quyên vừa nghe, vội vàng đưa đũa cho nàng, nói: “Nói đúng, sao ta lại quên chứ. Để ngươi làm nốt, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

Phùng Thị đang thái rau, nấu cơm, nàng có thể tranh thủ nghỉ một lát.

Vừa ra bên ngoài, chợt nghe Lâm Đại Đầu cách vách cao giọng mắng: “... Ngươi cái tiểu thỏ tể tử, chưa từng thấy ai ngốc như ngươi vậy. Ngươi có phải là con ta không? Ngươi chạy! Ta cho ngươi chạy! Đứng lại cho ta, coi lão tử đánh gãy chân của ngươi...”

Nàng ngẩng đầu, nhón chân lên nhìn qua cách vách. Đang mắng Lâm Xuân!

Chuyện lạ, Lâm Đại Đầu thích nhất Lâm Xuân, sao hôm nay giận lớn như vậy?

Hắn cầm chổi trong tay, đuổi đánh Lâm Xuân khắp sân.

Lâm Xuân không đứng một chỗ chờ hắn đánh, nhanh như chớp chạy.

Chạy đến cửa viện lại gặp đại ca Thu Sinh.

Lâm Đại Đầu vội vàng phân phó đại nhi tử: “Thu Sinh, giúp ta bắt tiểu tử kia. Hôm nay ta không đánh được hắn ta không làm cha! Coi hắn còn dám cùng ta ảo...”

Đỗ Quyên không còn lời gì để nói: thật là, hắn vốn là gọi ngươi là cha có được không!

Thu Sinh không hiểu gì hết nhưng lão cha phân phó thì không thể không nghe, bởi vậy cười nói: “Xuân Nhi, sao ngươi chọc tức cha? Ái dà! Ta vốn không muốn quản, nhưng từ nhỏ đến lớn ngươi chưa từng bị đòn. Hôm nay cũng cho ta mở mắt một chút...”

Hắn vừa lải nhải, vừa duỗi tay bắt Lâm Xuân.

Lâm Xuân căn bản không để ý tới hắn, thân mình vặn vẹo, cũng không đi ra cửa, quay đầu chạy tới tường viện. Mắt thấy sắp đụng vào tường, thiếu niên nhảy một cái, thả người lên đầu tường viện, dễ dàng lộn ngược qua.

Lâm Đại Đầu sợ tới mức thất thanh kêu to, sợ nhi tử đụng bể đầu.

Nhìn Lâm Đại Đầu và Thu Sinh há to miệng, trơ mắt nhìn Lâm Xuân nghênh ngang đi, Đỗ Quyên che miệng cười hạ thấp người xuống.

Ái dà! Thật quá buồn cười!

Nàng không biết trong viên bên kia, Lâm Đại Đầu tức giận đến sôi lên. trước đây hắn không nỡ đánh Lâm Xuân. Không dễ dàng nổi lửa muốn đánh hắn, lại phát hiện căn bản đánh không được.

Kẻ làm cha này thật bị nghẹn khuất!

Hắn như đàn bà đứng nhìn theo phương hướng Lâm Xuân đi mắng nửa ngày.

Lâm Xuân đi tới đằng sau nhà Nhậm Tam Hòa.

Nhậm Tam Hòa đã tắm rửa thay đổi xiêm y, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, đang cùng Phùng Minh Anh ngồi ở bàn ăn cơm. Thấy thần sắc thiếu niên khác thường, cũng không hỏi nhiều, chỉ kêu hắn ngồi xuống ăn cơm.

Lâm Xuân do dự một chút rồi không khách khí ngồi xuống ăn.

Sau bữa cơm, Nhậm Tam Hòa gọi hắn đến Đông sương. Ngồi xuống hỏi: “Chuyện gì?”

Lâm Xuân nghe xong sửng sốt, lắc đầu nói: “Không có việc gì?”

Nhậm Tam Hòa theo dõi hắn hỏi: “Thật không có?”

Lâm Xuân nghĩ nghĩ, nói: “Là chuyện nhà ta.”

Ngừng một lát, bỗng nhiên lại nói: “Là cha ta... Hắn... muốn nói với Hoàng thúc, muốn giúp ta và Đỗ Quyên định thân. Nói là chuyện này lúc chúng ta còn nhỏ, hai nhà đã thoả thuận xong.”

Hắn vốn không muốn nói, nhưng Tam Hòa là tiểu dượng của Đỗ Quyên, bình thường đặc biệt chiếu cố Đỗ Quyên, cho nên vẫn nói ra.

Chân mày Nhậm Tam Hòa nhảy dựng, ánh mắt trở nên sắc bén, hỏi: “Ngươi thì sao?”

Lâm Xuân trầm mặc, hạ thấp giọng nói: “Ta nói việc này không được. Cha ta tức giận mắng ta, còn đuổi đánh ta.”

Nhậm Tam Hòa thập phần ngoài ý muốn, hỏi: “Vì sao?”

Hắn thấy, Lâm Xuân rất thích Đỗ Quyên.

Lâm Xuân trầm mặc, phảng phất có chút khó xử, không biết nói như thế nào.

Nhậm Tam Hòa quan sát thần sắc, thăm dò hỏi: “Có phải là Đỗ Quyên không bằng lòng?”

Lâm Xuân chần chờ một lát rồi mới khẽ gật đầu.

Nhậm Tam Hòa rơi vào trầm tư.

Hơn nửa ngày, mới buồn bã nói: “Ngươi trở về cùng nói với cha ngươi, trước mắt đừng bàn tới việc này. Lão già Hoàng Lão Thạch kia không có hảo tâm, cứ chờ đi. Nếu Lâm gia đề ra, đừng nói không thể thành, khẳng định còn đại náo một trận. Đến lúc Hoàng Lão Thạch bức đại nhi tử đưa Đỗ Quyên đi thôn Cây Lê Câu, nháo cho không chịu nổi...”

Sắc mặt Lâm Xuân đại biến, bỗng nhiên nhấc mắt kêu lên: “Hắn dám!”

Nhậm Tam Hòa nhìn hắn, chế nhạo nói: “Sao hắn không dám? Hắn là gia gia của Đỗ Quyên.”

Lâm Xuân tức giận tím mặt, mày nhíu chặt, hai mắt lóe ra.

Nhậm Tam Hòa nhìn hắn chằm chằm, thần sắc khó hiểu.

Yên lặng một hồi, thấy thiếu niên còn đang buồn khổ, liền lên tiếng nói: “Đừng suy nghĩ nữa. Nói cha ngươi đừng gây chuyện. Để Đỗ Quyên có thêm vài năm yên ổn đi.”

Lâm Xuân do không cam lòng hỏi: “Nếu lão già kia giở trò xấu thì sao?”

Nhậm Tam Hòa cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn ra tay trước, ta đều có biện pháp!”

Lâm Xuân nhìn thần tình sư phó đột nhiên trở nên lạnh lùng, thấy yên lòng.

Ngồi một hồi, hắn đứng lên nói: “Sư phó, ta đi. Buổi tối lại đến.”

Nhậm Tam Hòa gật đầu, mặc hắn đi.

Lâm Xuân chưa về nhà, mà đi Hoàng gia.

Đỗ Quyên đang ăn cơm. Thấy hắn tới, nàng vội vàng buông bát xuống, nói với Hoàng Tước Nhi: “Tỷ, ngươi dọn bát. Lâm Xuân muốn kiểm tra việc học của ta.”

Hoàng Tước Nhi gật đầu.

Phùng Thị bất mãn trừng mắt nhìn nàng một cái nói: “Cả ngày học có ích lợi gì?”

Đỗ Quyên cười nói: “Dạy tỷ tỷ và muội muội. Biết thêm vài chữ luôn có chỗ dùng.”

Hoàng Ly muốn đi theo, bị Đỗ Quyên uy hiếp, nói không có thời gian với nàng. Nếu nàng quấy rối sẽ không dạy nàng học chữ, cũng không kể chuyện xưa cho nàng nghe.

Hoàng Ly mới ngoan ngoãn dừng lại.

Đây là Đỗ Quyên dùng thủ thuật che mắt, nói là theo Lâm Xuân ôn tập công khóa.

Lâm Xuân cùng Đại gia gia học nghề mộc, quả thật cũng nhận được vài chữ. Hắn lại là đồ đệ của Nhậm Tam Hòa, Nhậm Tam Hòa dạy hắn võ công và học vấn. Đám người Phùng Thị biết nên tin.

Bởi vì Đỗ Quyên học xong sẽ dạy Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly, Phùng Thị cảm thấy ba khuê nữ nhà mình thật khác với những thiếu nữ khác trong thôn, trong vui vẻ hào phóng lộ ra nét thông minh. Nàng luôn sĩ diện nên không ngăn cản.

Việc dạy học được tiến hành trong khuê phòng của Đỗ Quyên ở sảnh phía ngoài.

Bởi vì không có thư phòng, nàng lại không muốn đi Lâm gia. Thu Sinh bọn họ đều đã lớn.

Nhưng cứ như vậy khẳng định là không được. Lâm Xuân cũng lớn dần.

Ai! Đầu tiên nàng nghĩ dạy học thật dễ dàng, lúc thực hành lại khó khăn nặng nề.

Cũng may tuy là gian nan, Lâm lý chính rất coi trọng Lâm Xuân, thấy hắn tiến bộ rất lớn, giấy và bút mực đều toàn lực cung ứng.