Điền Duyên

Chương 119: So bì




Trong sân nhà Lâm gia cách vách bùm bùm tiếng pháo nổ vang, bọn họ rốt cuộc qua năm.

Xa xa cũng vang lên tiếng pháo rộn ràng. Cổ thôn bắt đầu tống cựu nghênh tân *.

* Từ bỏ cái cũ, nghênh đón cái mới = giao thừa.

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi thật nhanh rửa bát, thu thập thỏa đáng xong, lại bưng các loại trái cây quả khô lên, trà cũng mới pha, rồi vây quanh bên người các trưởng bối, nghe bọn hắn nói chuyện tào lao trên trời dưới đất, uống trà đón giao thừa.

Phùng Thị và Phùng Minh Anh lì xì cho ba khuê nữ.

Mỗi người đều được 10 văn tiền. Phùng Minh Anh cũng cho theo số này.

Hoàng Ly cầm 2 bao xì xì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhanh như chớp chạy vào trong phòng.

Hoàng Tước Nhi vội hô: "Chờ ta đốt đèn đã. Coi chừng bị đụng đầu." Rồi cũng đi theo vào.

Đỗ Quyên cười nói với Phùng Minh Anh: "Là đem đi giấu. Nàng không cho ai chạm vào cái rương nhỏ của mình đâu. Cách một thời gian lại lôi ra đếm một lần."

Phùng Minh Anh nghe xong buồn cười không thôi, "Thật vậy?"

Phùng Thị liếc nàng một cái nói: "Thùng của người cho người khác chạm vào chắc? Nương không biết ngươi đựng cái gì trong rương, cả ngày khóa. Người không hiểu được còn tưởng rằng ta là mẹ kế, luôn đề phòng ta trộm vốn riêng của ngươi."

Mọi người đồng loạt cười rộ lên. Đỗ Quyên cũng lúng túng ngây ngô cười.

Đúng lúc này, tiếng trống thùng thùng vang lên, từ cách vách truyền đến, dần dần di chuyển về hướng bên này, sau đó vào sân nhà Hoàng gia, làm mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài.

Càng tới gần, tiếng trống càng thêm dồn dập.

Đỗ Quyên vội vàng nói: "Nhanh dọn sạch bàn đi."

Rồi nhanh chóng cùng Hoàng Tước Nhi càn quét, mới dọn sạch đồ trên bàn. Hai đầu sư tử nhỏ từ ngoài cửa đi vào: mắt và miệng to, miệng đầy răng nanh, xõa lông màu nâu nhạt, trên cổ còn quấn mảnh vải đỏ.

Đỗ Quyên sợ hãi than: sư tử này không chỉ hình dáng giống nhau như đúc, căn bản nhìn không thấy tay chân người múa bên trong, ngay cả thân thủ và động tác đều diễn thập phần giống nhau, tung nhảy xê dịch, đều phô ra dã tính và thú tính.

Trách không được ai cũng muốn Lâm Xuân và Cửu Nhi đến diễn. Người bên ngoài không có công phu này.

Đám người Thu Sinh theo ở phía sau, ra sức gõ trống da trâu.

Đỗ Quyên cười la lớn: "Sao tới nhà của ta của ta trước?"

Hạ Sinh cũng la lớn: "Nhà chúng ta còn chưa ăn! Còn đang uống rượu!"

Mọi người đều cười to.

Thu Sinh và Phúc Sinh giống như cố ý, gõ trống liên tục không ngừng nghỉ.

Tai của mọi người như bị điếc, không thể nói chuyện với người đối diện, nhưng trên mặt mỗi người đều tươi cười, trong lòng nhảy nhót theo nhịp trống, nhiệt huyết sôi trào, tâm tình kích động.

Phùng Thị cao hứng hỏng rồi, vội vàng kêu các thiếu niên ngồi, lại dùng trà quả tiếp đón.

Mọi người đâu có nghe thấy, có nghe cũng lung tung đáp ứng; huống hồ đều mới ăn no, bởi vậy chỉ nhìn chằm chằm hai đầu sư tử nhỏ cười đùa.

Hoàng Ly và Đông Sinh cực kỳ hưng phấn, nóng lòng muốn thử tới gần sư tử.

Kết quả mỗi đầu tiểu sư tử đều giơ móng vuốt. Bọn họ sợ tới mức không ngừng lui về phía sau, mặt biến sắc.

Đông Sinh lấy can đảm đối với Hoàng Ly hô: "Đó là Tam ca của ta."

Chỉ là tươi cười có chút miễn cưỡng, có chút cố gắng trấn định. Bởi vì hắn cảm thấy tam ca phủ thêm tầng da sư tử này, không hề giống tam ca, thật hung dữ nha.

Lập tức, mọi người đều đứng sát tường, nhường khoảng trống ở giữa, mặc cho hai con sư tử phát huy. Bọn họ trèo lên băng ghế dài trước, rồi nhảy lên bàn. Sau đó, một đầu sư tử phóng lên vai một đầu sư tử khác, chồng thêm đứng lên, rung đùi đắc ý, bễ nghễ nhìn bốn phía!

Chỉ có Nhậm Tam Hòa vẫn ngồi bên cạnh bàn không cử động.

Lúc này, bỗng nhiên hắn đứng lên. Cũng không biết từ đâu lấy ra một thanh chủy thủ, vỏ bọc khắc hoa văn kiểu cổ xưa, quơ trước mặt hai con sư tử.

Hai sư tử chậm lại, đều nhìn chằm chằm cây chủy thủ kia không động.

Đáng cười nhất là, Phúc Sinh và Thu Sinh đang gõ trống, vì muốn thấy rõ Nhậm Tam Hòa lấy thứ gì, cũng ngừng đánh.

Trong thính đường an tĩnh lại. Vài đôi mắt đều nhìn hai đầu sư tử nhỏ.

Hai sư tử đều nghẹo đầu, thập phần thèm thuồng nhìn chằm chằm cây chủy thủ kia.

Nhậm Tam Hòa kéo dây thừng thô từ trên xà nhà xuống. Đây là lúc trước Đỗ Quyên nhờ hắn treo lên, dùng để múa sư tử. Một cái xoay người, rất nhẹ nhàng đã bay lên chố cao nhất của nóc nhà, đặt chủy thủ ở đó.

Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, hắn tháo dây thừng xuống.

Đỗ Quyên há to miệng —— vậy làm sao mà lấy?

Mọi người đều há hốc mồm, cảm thấy đây cũng quá làm khó người.

Mà hai đầu sư tử kia lại hưng phấn, cũng không chồng thêm, gầm rú tản ra. Một con đánh về phía cây thang gỗ lên lầu, tứ chi quơ loạn, rất nhanh đã lên tới phía trái lầu các. Một con khác trực tiếp đánh về phía thân hình cao lớn của Phúc Sinh. Trong lúc hắn còn chưa phản ứng kịp thì đã như khỉ phóng lên trên vai hắn, đem hắn làm thang, phóng lên bên phải lầu các.

Rồi tiếp đó, hai con sư tử vịn lầu các lên tới đỉnh, hướng nóc chính giữa bò đi.

"Ái dà —— "

Mọi người đều kinh hô.

Nhậm Tam Hòa đứng lặng giữa phòng, ngước nhìn nóc nhà.

Thần sắc hắn lạnh lùng, không hốt hoảng chút nào.

Chợt phát hiện tiếng trống ngừng, vội quát: "Gõ trống!"

Phúc Sinh và Thu Sinh vội vàng gõ mạnh.

Kết quả, động tác của con sư tử nhỏ phía bên phải lầu các nhanh hơn chút, lấy được chủy thủ trước. Thấy con sư tử đối diện đến đoạt, hắn cũng không quay đầu, cứ như vậy thả người nhảy xuống.     

Phương hướng kia là vị trí Nhậm Tam Hòa đứng yên.

Trong tiếng kinh hô, Nhậm Tam Hòa một tay khoác lên cao, sư tử liền mượn lực lật lên bàn, đứng rất vững vàng, không đung đưa, hiển nhiên cực kỳ đắc ý.

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt hoan hô vang dậy.

Chợt nhớ tới còn có một con sư tử đang ở trên xà nhà, lại vội nhìn lên.

Đầu sư tử kia không cướp được phần thưởng, tựa hồ rất căm tức, trực tiếp lao xuống đầu sư tử đang đứng trên bàn.

Nhậm Tam Hòa lần nữa khoác tay, làm cho hắn vững vàng hạ xuống, mới lui ra phía sau.

Mọi người lên tiếng hô lớn, thiếu chút nữa không ném đi nóc nhà.

Tiếp đó, Hạ Sinh lại đẩy qua một quả cầu lớn, biểu diễn trò sư tử lăn tú cầu.

Đỗ Quyên cũng theo chơi, mang điểm tâm mình làm, làm phần thưởng, cho sư tử cướp ăn, làm ra các loại động tác.

Biểu diễn như vậy rất vui, chỉ thấy hai con sư tử khi thì đứng thẳng, khi thì khom người, rung đùi đắc ý đảo quanh bé gái cười tươi như hoa có lúm đồng tiền, tương phản với khí phách hung mãnh vừa rồi, trở nên hoạt bát ôn nhu, đúng như tình cảnh trò chơi mĩ nữ cùng dã thú.

Đỗ Quyên chơi đến hoà hứng, khoẻ điểm tâm ra nói: "Đây là ta mới chế yêu..."

Một lời chưa xong, một con sư tử nhỏ đột nhiên đứng thẳng, đem hai chân trước khoát lên vai nàng, há to miệng chà lên hai má như hoa của nàng.

Tuy biết là giả nhưng đôi mắt sư tư như chuông đồng và răng nanh trong cái miệng to như cái thau lớn, đột nhiên đập đến trước mặt, Đỗ Quyên bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc.

Đợi nhìn thấy trong miệng bự của sư tử lộ ra hàm răng trắng của Lâm Xuân, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vội đem điểm tâm nhét vào sư tử miệng, thuận tay đùa dai nhéo một cái lên má hắn.

Chơi nháo một trận, Lâm Xuân và Cửu Nhi mệt mỏi, mới lấy đầu sư tử xuống.

Có thế mọi người mới thấy rõ người múa sư: cây chủy thủ kia bị Cửu Nhi đoạt đi, điểm tâm thì bị Lâm Xuân ăn, khóe miệng còn dính mảnh vụn điểm tâm.

Đỗ Quyên thấy Cửu Nhi thoi một quyền vào Lâm Xuân, nói "Cái gì ngươi cũng đoạt!" Vội đưa đĩa điểm tâm cho hắn, an ủi: "Cái này đều cho ngươi. Ngươi bưng ăn."

Cửu Nhi mới cười.

Lâm Xuân đầy đầu mồ hôi, chỉ lo thở.

Đợi Lâm gia ăn xong cơm tất niên, lại đi cách vách múa sư, sau đó sẽ đi nhà Cửu Nhi...

Đám con nít chạy theo phía sau bọn họ.

Các phụ nữ theo thường lệ ở phòng bếp thu thập, làm sủi cảo, làm mì sợi, để sáng mai ăn.

Lâm Đại Đầu tới Hoàng gia, cùng Hoàng Lão Thực Nhậm Tam Hòa uống trà nói chuyện phiếm.

Nói tới Đỗ Quyên buổi trưa đưa qua canh chua cá, hắn khen ngợi, "Một nồi đều ăn hết sạch sẽ, ngay cả canh cũng uống cạn."

Hoàng Lão Thực nghe xong thập phần đắc ý.

Mà Đỗ Quyên thừa dịp đi xem múa sư tử, cầm hai món ăn và mấy hộp điểm tâm tự tay làm tới nhà mẹ nuôi.

Đêm đó, ba tỷ muội chơi đến nửa đêm mới cùng Lâm gia huynh đệ trở về.

Ai ngờ Hoàng đại nương thấy tối 30 năm nay bên đại nhi tử không giống năm rồi đưa đồ ăn tới, vốn trong lòng không thoải mái, lại nghe Tiểu Bảo nói Đỗ Quyên làm điểm tâm đưa tới cho lão thái thái nhà mẹ nuôi, còn đưa đồ ăn cho nhà Lâm Đại Đầu, nhất thời tức giận đến nửa chét nửa sống.

Nàng không nghĩ ra dụng ý của cháu gái, chẳng lẽ là chuẩn bị sáng mai chúc tết mới mang đến?

Ánh mắt Phượng Cô chợt lóe, lắc đầu nói: "Sợ là ngày đó cha nói "Cháu gái có thể làm cũng vô dụng, cũng là con người ta", Hoàng Ly về nhà học lại, trong lòng các nàng chán ghét..."

Hoàng đại nương nổi trận lôi đình, "Lời này thì làm sao? Các nàng không gả cho người ta? Còn làm cao, phản rồi!"

Sắc mặt Hoàng lão cha cũng âm trầm.

Thật sự là người ra sao sẽ nuôi ra khuê nữa như vậy. Mới bây lớn đã giống hệt nương mình...

Ngày thứ hai là mùng một đầu năm.

Mỗi buổi sáng Hoàng Ly đều ngủ như heo con, kêu cõ nào cũng không tỉnh. Hôm nay lại là người thứ nhất tỉnh dậy.

"Nhị tỷ tỷ, dậy! Mặt trời lên rồi." Vừa tỉnh dậy, nàng đã tinh thần phấn chấn đẩy Đỗ Quyên. Tay thì đẩy Đỗ Quyên, chân ở trong chăn đạp Hoàng Tước Nhi, "Đại tỷ tỷ, dậy! Nương kêu ăn cơm."

Có Trời biết, Phùng Thị và Hoàng Lão Thực còn đang nằm mơ kia.

Ngày hôm qua Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên mệt mỏi cả ngày, bởi vậy ngủ thật say.

Hoàng Ly rốt cuộc nếm được tư vị kêu người rời giường, trăm hô ngàn hoán, vừa kêu vừa lay, đem đánh thức cả cha mẹ đang ngủ trong phòng phía đông, 2 tỷ tỷ còn nhắm mắt ngủ.

Nàng liền lên tiếng kêu to "Còn trẻ không cố gắng, đến già sẽ bi thương..."

Đỗ Quyên đang nhắm mắt đột nhiên ngồi dậy, hô to "Ngừng!"

Hoàng Ly nhất thời câm miệng.

Đỗ Quyên như cũ nhắm mắt lại, ôn nhu nói: "Hoàng Ly, nhị tỷ có có dạy qua ngươi chưa: đầu tiên, lúc người khác ngủ, ngàn vạn ngàn vạn lần không thể đánh thức nàng; tiếp theo, ngàn vạn lần không nên làm ồn người khác ngủ."

Hoàng Ly ngừng một lúc, mới nói: "Không dạy qua. Nhị tỷ tỷ từng kêu ta rời giường."

"Xì" một tiếng, Hoàng Tước Nhi rốt cuộc nhịn cười không được, "Báo ứng!"

Nàng cũng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời vừa hừng đông.

"Dậy đi. Ngủ cũng ngủ không an ổn." Nàng nói với Đỗ Quyên, "Không bằng thức dậy, ăn cơm xong đi tìm Thủy Tú tỷ tỷ các nàng chơi."

Đỗ Quyên cũng bỏ qua nỗi khó chịu, nhận mệnh rời giường mặc quần áo.

Ba tỷ muội đều thay đồ mới và giày mới.

Không phải là hàng tốt nhưng rất khác biệt.

Đỗ Quyên nhớ kỹ giáo huấn khi còn nhỏ, không cho Phùng Thị mua vải tốt, cũng không có tiền mua đồ tốt, chỉ làm chút quần áo vải thô mặc. Nhưng dù vải thô kém, nàng vẫn tốn tâm tư điểm xuyết, hiện lên đặc sắc của tỷ muội các nàng.

Nàng đã sống 2 kiếp, tốt xấu thấy qua nhiều việc. Nhưng tiểu thư tỷ và muội muội từ khi ra đời đến này vẫn ở trong núi, nàng đương nhiên muốn phí chút tâm tư giúp các nàng trang điểm.

Hôm nay Hoàng Tước Nhi mặc áo xanh in hoa xứng với váy trắng, tay áo và cổ áo đều viền một tầng lông chuột, không phải là mảnh lông nhung dày, chỉ có nhợt nhạt một vòng, như trang sức vậy.

Bởi hôm nay không cần làm việc nên không chải tóc song nha kế. Đỗ Quyên giúp nàng ở trên đỉnh đầu vén cái búi Tiêu kế tinh vi, tóc phía dưới cũng không buộc gọn lại, cứ tự nhiên rũ xuống trên vai.

Chải đầu xong, Đỗ Quyên lùi ra sau một bước chăm chú nhìn tiểu thư tỷ, cảm thấy kiểu trang điểm này làm cho nàng phá lệ văn tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, cười lên lại không mất vẻ nhẹ nhàng khả ái, bởi vậy hết sức hài lòng.

Đến phiên mình, nàng cũng chải một kiểu tóc với Hoàng Tước Nhi, trên người thì là áo màu hồng in hoa nhỏ xứng váy màu phấn hồng, cổ áo và tay áo viền lông chồn trắng, càng làm cho mặt nàng trắng nõn như ngọc, con ngươi đen lóng lánh, cánh môi kiều diễm ướt át. Nở nụ cười không giấu được vẻ tươi sáng, hào quang loá mắt.

Về phần tiểu Hoàng Ly, người mặc quần áo màu hồng và màu đồng, viền lông chồn đỏ, trước ngực còn thêu một con sóc nhỏ rất sống động, là dùng da lông thật kết lên. Trên đầu tóc rẽ, khuôn mặt đỏ hồng, nhìn rất lanh lợi hoạt bát.

Mấy tỷ muội đều mặc quần áo xanh xanh đỏ đỏ, cũng không phải là Đỗ Quyên tục khí, mà là ở non xanh nước biếc, nếu ăn mặc quá thuần khiết thì có vẻ mơ hồ mông lung. Cho nên, như người trên đại thảo nguyên hoặc là dân tộc thiểu số vùng núi, đều thích quần áo trang sức diễm lệ, không phải là không có duyên cớ.

Trang điểm hoàn tất, ba tỷ muội mới ra khỏi phòng.

Hoàng Lão Thực thấy ba khuê nữ như hoa như ngọc, xoa xoa tay cười nheo mắt.

Phùng Thị đón ba tỷ muội qua, vẻ mặt tươi cười dặn dò Hoàng Ly nói: "Lúc chơi cẩn thận chút, chớ để dầu thỏ bám trên người. Giặt không sạch ta coi ngươi khóc đi thôi."

Hoàng Ly ngoan ngoãn gật đầu, hành động câu nệ rất nhiều.

Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cũng thay bộ đồ mới, nhìn tinh thần không ít.

Hoàng Tước Nhi hỏi: "Nương, buổi sáng ăn sủi cảo?"

Phùng Thị hỏi ngược lại: "Các ngươi muốn ăn cái gì? Có sủi cảo có mì sợi, còn có trứng trà. Các ngươi muốn ăn cái gì thì nương làm cái đó. Nếu không muốn ăn mấy món đó còn có cơm dư. Làm món cơm chiên trứng, đem đồ ăn tối qua dư hâm nóng lên, ăn cơm cũng tốt."

Hôm nay nàng sẽ không để khuê nữ vào bếp, phòng bếp cũng không nhiều việc.

Năm mới, tẻ con mặc đồ mới, chỉ lo ăn uống chơi đùa. Phụ nữ sẽ nấu cơm nhóm lửa, ngay cả đàn ông cũng thanh nhàn.

Ba tỷ muội nghe lời của mẹ, đồng loạt hạnh phúc cười.

Thương nghị một hồi, Hoàng Tước Nhi nói với nương: "Vẫn là ăn sủi cảo đi. Mùng một ăn sủi cảo tốt. Đợi lát nữa nồi cũng dễ rửa. Chiên cơm quá khó khăn."

Vì thế, Phùng Thị đi làm việc.

Ba tỷ muội trêu chọc nói giỡn với Lão Thực cha.

Lúc này là lúc Hoàng Lão Thực vui vẻ nhất.

Điểm tâm xong, tỷ muội Đỗ Quyên đầu tiên đi chúc tết gia gia nãi nãi.

Trong sân Hoàng gia, Hoàng đại nương bồi 2 bà già ngồi phơi nắng, nói nhảm. Đại Nữu cũng ngồi kế bên cắn hạt dưa. Hoàng lão cha ngồi trong phòng bồi hai lão hán uống trà. Những người này đều là hàng xóm.

Tiểu Bảo và Tiểu Thuận không ở nhà, hẳn là đi ra ngoài chúc tết.

Hoàng đại nương nhìn thấy mấy cháu gái ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái, thu hút ánh mắt mọi người, vốn trong lòng nên vui vẻ, nhưng thấy các nàng tay không, lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, cơn tức trào dâng.

Trước mặt người, nàng cũng không cho tỷ muội  các nàng ngồi, mà là quái thanh quái khí nói: "Yêu, các ngươi còn nhớ rõ người nãi nãi này sao? Còn biết được có gia gia?"

Khuôn mặt tươi cười của ba tỷ muội liền cứng lại.

Đỗ Quyên rất nhanh phản ứng lại, cười hỏi: "Nãi nãi, sao chúng ta lại không nhớ rõ gia gia nãi nãi? Nãi nãi không nói rõ, đầu óc chúng ta ngu muội, nghe không hiểu đâu."

Hoàng đại nương giễu cợt nói: "Ngu muội? Ngươi một lòng nhớ kỹ người bên ngoài, vừa đưa đồ ăn lại đưa điểm tâm, còn gia gia nãi nãi mình lại quên bẵng đi, ngu chỗ nào? Thông minh như vậy, biết bám vào nhà giàu, gia gia nãi nãi nghèo khổ, ngươi đương nhiên chướng mắt..."

Nàng oán hận nói, không cho chút tình cảm nào.

Nàng cũng muốn xem những kẻ khen cháu gái nói như thế nào.

Hai bà mụ kế bên cũng kinh ngạc nhìn Đỗ Quyên, cũng cảm thấy nàng không giống như vậy.

Đỗ Quyên cười nói: "Nãi nãi đáng nói chuyện này hả! Ta làm chuyện gì chứ!"

Hoàng đại nương thấy bộ dáng nàng trấn định, thập phần hoài nghi.

Đỗ Quyên lại cười nói: "Chúng ta nghèo, cũng không dám không hiếu thuận gia gia nãi nãi. Nghe ta cha nói, lúc trước khi ở riêng đã nói rõ ràng: nhà chúng ta một năm cho gia gia nãi nãi 300 cân đồ ăn. Tiết đoan ngọ và tết Trung thu có trứng gà gì đó thì đưa một chút. Năm mới giết heo cho 10 cân thịt, 2 cân mỡ lá. Những thứ đó, chúng ta đưa không thiếu thứ gì. Ngoài chuyện này ra, bình thường có thêm thứ gì, bất kể là ông ngoại ta mang muối đến, hay là tiểu di ta đưa thịt, hoạc là nhà mẹ nuôi ta đưa gì đó, chỉ cần chúng ta có được đều sẽ đưa chút đến cho gia gia nãi nãi. Năm trước còn đưa con thỏ, gà, thịt nai, thịt dê và thịt hoẵng nữa. Dầu chiên gì đó cũng đưa. Còn đưa một con cá chép. Nãi nãi nói đi, chúng ta không hiếu thuận gia gia nãi nãi chõ nào?"

Giòn tan nói một hơi, làm Hoàng đại nương nghe xong ngây người.

Còn biết tính sổ!

Lời nói này làm bà nghẹn đến trừng mắt, nhưng cũng không bỏ qua như vậy, như cũ nhéo chuyện đó không buông: "Vậy ngươi đưa đồ ăn cho người bên ngoài ăn, sao không biết đưa cho gia gia nãi nãi ăn?"

Đỗ Quyên kinh ngạc nói: "Không phải đã đưa thịt tới sao? Năm rồi bởi vì không đưa thịt, mới đưa bát đồ ăn đến. Năm nay trực tiếp đưa thịt tới, còn phải đưa đồ ăn?"

Hoàng đại nương thấy nàng như thế, thập phần căm tức: "Đưa thịt sẽ không đưa đồ ăn? Ngươi có thể đưa người bên ngoài đồ ăn sao không thể đưa gia gia nãi nãi?"

Đỗ Quyên vô tội nói: "Chúng ta không đưa bọn họ thịt."

Hoàng đại nương nhanh tức điên rồi: "Người ta có thể cùng gia gia nãi nãi ngươi so sao?"

Đỗ Quyên nói: "Ta cũng không đem bọn họ cùng gia gia nãi nãi so nha! Tất cả món ăn thôn quê và cá của nhà ta đều do người ta đưa. Chúng ta chỉ là đáp lại lễ nhân tình thôi, cũng không đưa thêm gì cho bọn họ."

Hoàng đại nương nói: "Ngươi nấu ăn tặng người, không cho gia gia nãi nãi là không đúng!"

Đỗ Quyên nói: "Chiếu như vậy tính, lúc nương ta sinh Hoàng Ly, trong thôn rất nhiều người đưa ở cữ lễ. Ta nhớ rõ, Lý nãi nãi bắt một con gà tới. Con dâu Lý nãi nãi sắp sinh rồi, đến thời điểm đó khẳng định nương ta cũng muốn đưa một con gà tới, còn phải đưa thêm trứng gà. Vậy là chúng ta cũng phải đưa một con gà và trứng gà cho gia gia nãi nãi sao? Đáp lễ người khác cũng phải chuẩn bị thêm một phần cho gia gia nãi nãi? Nãi nãi, nếu thật phải như vậy cũng không được, nhà ta không thể kham nổi, chúng ta không có cách sống nổi!"

Hoàng đại nương há to miệng. Bà giận đến hồ đồ.

Sao tính sổ không lại vậy chứ?

Có chút loạn!

Lý bà mụ và một bà già khác đều lắc đầu, cảm thấy như vậy thật quá mức.

Hoàng Tước Nhi đứng ở một bên lẳng lặng nghe, không có thời cơ xen mồm.

Con ngươi của Hoàng Ly chuyển động, nhìn nãi nãi, rồi nhìn qua nhị tỷ.

Cơ hội học tập thực tiễn tốt như vậy, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua.

Nhị tỷ tỷ nói, con nít phải nhìn nhiều, nghe nhiều, học nhiều, còn phải suy một ra ba, mới có tiến bộ. Bởi vậy, nàng rất dụng tâm nghe mỗi một câu nhị tỷ tỷ và nãi nãi nói, cũng quan sát sắc mặt mọi người ở đây.

Xem kìa, nhị tỷ tỷ vẫn luôn cười tủm tỉm, nãi nãi càng nói hỏa khí càng lớn, trước đó ngồi không động, hiện tại mông cổ mài tới mài lui, ngồi không yên.

Đại Nữu tỷ tỷ nhíu mày suy nghĩ, chắc là nghĩ cách hỗ trợ nãi nãi.

Hừ! Nếu Đại Nữu tỷ tỷ giúp nãi nãi, nàng cũng không thể đứng nhìn, cũng sẽ xen mồm. Nàng có chút đợi không kịp, trong lòng nghĩ sẵn vài câu, chỉ là không có cơ hội nói ra, sợ cắt ngang lời của nhị tỷ tỷ.

Ai! 2 lão nãi nãi giống như thiên về nhị tỷ tỷ.

Ngay cả Hoàng Ly có thể nhìn ra tâm tư của Lý bà mụ, sao Hoàng đại nương lại nhìn không ra chứ?

Bà cực kỳ giận dữ, hung hăng nói với Đỗ Quyên: "Ai muốn gà và trứng gà của ngươi? Ta đang nói ngươi nấu đồ ăn! Thức ăn ngươi làm đêm 30!!!"

Đỗ Quyên nói: "Đồ ăn đó, là có chuyện như vầy: nhà tiểu di ta, nhà mẹ nuôi ta, còn có Đại Đầu bá bá bọn họ, thường tiếp tế chúng ta. Nhà ta nghèo, không có gì tốt để đáp lễ, ta đành phải tự mình ra tay, làm chút đồ ăn đưa cho bọn họ, coi như là một phần tâm ý. Bằng không có thể làm sao chứ? Chẳng lẽ đưa lễ giống như đưa cho gia gia nãi nãi, cũng đưa thịt và cá cho bọn họ? Những thứ kia vốn là bọn họ đưa cho nhà ta, nếu đưa ngược lại cũng quá không dụng tâm, coi không được. Ngược lại ta tự mình làm đồ ăn, tốt xấu có chút thành tâm..."

"Ngươi đưa bọn họ đồ ăn, mà không thể đưa một chén cho gia gia nãi nãi?"

"... Nãi nãi  ý tứ ta nghe hiểu, là nói ta làm đồ ăn và điểm tâm cũng phải tặng cho gia gia cùng nãi nãi. Nhưng là nãi nãi, không nấu cũng đưa, nấu xong còn phải đưa, nhà chúng ta... thật sự... không có cách nào chịu nổi a! Một nồi nấu ra không nhiều, hôm qua lại vội, không giống như bánh trôi chiên, làm nhiều, chúng ta sẽ đưa."

Đỗ Quyên vừa nói, một bên lúng túng kéo khóe miệng.

Hoàng đại nương cậy mạnh nói: "Các ngươi có thể đưa cho người ngoài, đưa cho gia gia nãi nãi thì không thể?"

Hoàng Ly nghe xong tâm ngứa, thấy có cơ hội nhanh chóng chộp lấy, nói: "Nãi nãi, chúng ta không đưa người ngoài bánh trôi thịt, cũng không tặng người ta thỏ và gà, thịt nai, thịt hoẵng, còn có thịt dê, còn có bánh chiên, cá chép. Những thứ đó đều đưa cho gia gia nãi nãi."

Hoàng đại nương trợn mắt nói: "Ta là nãi nãi ngươi, đương nhiên so với người ngoài cường!"

Đây mới là trọng điểm!

Trong mắt bà, nhi tử là con của bà, cháu gái là cháu của bà, mặc kệ như thế nào đều phải lấy bọn họ làm đầu. Đồ đưa cho người khác, bọn họ là gia gia nãi nãi mà không có, cái này sao được chứ?

Bà nghĩ không sai. Đỗ Quyên cảm thấy rất buồn cười.

"Nãi nãi là nãi nãi ta, đương nhiên thân hơn người ngoài. Ta cũng rất thích Lý nãi nãi nhưng ta không đưa thịt cho Lý nãi nãi nha! Nấu ăn đưa cho tiểu di và mẹ nuôi, đó là bởi vì cha nuôi và tiểu dượng chia thịt cho chúng ta, bằng không nhà chúng ta có thể có cái gì,  làm gì có nào là thịt nai, chim trĩ đưa cho gia gia nãi nãi chứ? Cha ta không biết làm gì khác, liền chỉ biết làm chút việc tốn sức. Nương ta năm ấy sinh ta ở trên núi, thiếu chút mất nửa cái mạng, sau này cũng không bảo dưỡng tốt, di căn một thân bệnh. Ba tỷ muội chúng ta cũng không tiền đồ, không có tài làm gì cả. Không giống như tiểu thúc làm thợ mộc, Tiểu Bảo ca ca lại là có khả năng, Tiểu Thuận đệ đệ cũng thông minh, tương lai có thể chống đỡ môn hộ, có thể có rất nhiều thứ tốt đến hiếu kính gia gia nãi nãi. Cha và nương ta trồng vài mẫu, một năm kiếm cỡ nào cũng lấp liếm qua ngày, đủ no bụng mà thôi."

Nàng vừa nói, vừa miễn cưỡng cười, phảng phất vì nhà mình bần cùng mà thấy xấu hổ, tựa hồ còn vì yêu cầu vô lý của nãi nãi mà cảm thấy khó xử và ủy khuất.