Điền Duyên

Chương 142: Vừa thấy đã phân ra




Đúng lúc nô tì đến thỉnh dùng cơm  mới vừa bỏ qua chuyện này, đều đi dùng cơm.

Buổi tối, Lưu thị cho người hầu hạ lui ra hết, cùng chồng Dương Ngọc Vinh và em gái Trần phu nhân thương nghị nói: "Nghe Nguyên Nhi lúc nãy nói, ta cảm thấy việc này có chút không đúng. Vẫn nên tiễn hắn đi sớm chút."

Dương Ngọc Vinh nói: "Kêu Tiểu Lục tới hỏi trước đã, đến cùng đã xảy ra chuyện gì."

Lưu thị vội chặn lại nói: "Đừng hỏi. Hỏi mới không tốt đó. Đứa nhỏ này là người có tâm, lỡ lộ ra chút gì làm cho hắn chán ghét, ngược lại không tốt. Trực tiếp đưa hắn đi phủ thành. Thật nếu là người nhà kia tìm tới cửa, ta không nhận gì hết, hắn có thể làm gì?"

Dương Ngọc Vinh gật đầu, đối với Trần phu nhân nói: "Sau này phiền toái muội muội."

Trần phu nhân cười nói: "Phiền toái cái gì? Đây không phải là chuyện của ta sao. Vừa lúc ta kiếm được con rể tới cửa."

Mấy người đều cười.

Lưu thị thở dài: "Đây cũng là phúc khí của hắn. Ta nghĩ mình có con trai, nhà này không thể giao cho hắn, không thể đem gia nghiệp truyền cho người ngoài. Nghĩ sao mà đem sự tình nói ra chứ! Sợ lão gia tử sinh khí, mới không dám nói. Lại nói, nếu nhị phòng biết chuyện này, khẳng định sẽ nhéo không thả. Còn chưa nói tới việc muội muội vừa tới đã coi trọng hắn. Đây không phải là vận mệnh của hắn thì là cái gì?"

Thì ra, Dương Nguyên là Dương gia đích tôn Dương Ngọc Vinh nhặt được.

Bởi vì Dương Ngọc Vinh năm đó đã 35 tuổi mà chưa có con trai, liền giấu, nhận làm con để thừa kế gia nghiệp. Ai ngờ ba năm trước Lưu thị hoài thai, sinh hạ Dương Chân. Hai vợ chồng hắn đối đãi với Dương Nguyên không bằng lúc trước, hơn nữa có ý phòng bị, lo lắng hắn lớn lên sẽ dựng nghiệp riêng.

Đầu tiên cũng nghĩ tới muốn công khai thân thế của hắn, đuổi hắn đi, chỉ là ngại với Dương lão gia nên không dám nói ra tình hình thực tế, lại kiêng kỵ nhị phòng, cho nên mới kéo dài. Nhưng từ đó đối với Dương Nguyên liền lạnh nhạt, lại không dám làm quá mức rõ rệt, sợ người nghi ngờ.

Năm nay, muội muội của Lưu thị ở phủ thành đến nhà tỷ tỷ ở trấn Hắc Sơn làm khách. Thấy nữ nhi Thanh Đại dán theo Dương Nguyên chơi, Dương Nguyên nhìn cũng thực trí tuệ, nên nói đùa muốn cùng tỷ tỷ kết thân gia.

Lưu thị giật mình, nghĩ muội muội chỉ có người khuê nữ này, liền sinh ra một ý niệm: muốn đem Dương Nguyên cho muội muội ở rể.

Đây chính là biện pháp chu toàn nhất.

Nàng liền đem lai lịch Dương Nguyên nói ra.

Trần phu nhân đại hỉ, cẩn thận hỏi thăm bọn họ nhặt được Dương Nguyên ở đâu.

Dương Ngọc Vinh liền hàm hồ trả lời, ánh mắt lóe ra.

Lưu thị lại lộ ra cho muội muội: "Là 2 thôn ở trong núi. Muội muội nghĩ đứa nhỏ này còn có thể là người ở nơi nào? Muội muội cũng đừng hỏi, đem việc này giấu trong bụng, coi hắn là con ta. Tìm không được gốc rễ mới tốt, thế mới thỏa đáng đó."

Trần phu nhân liên tục gật đầu, cũng ước gì việc này vĩnh viễn không có người biết.

Hơn nữa nói trước mắt, Dương Ngọc Vinh hừ lạnh một tiếng nói: "Đây là thấy hắn đọc sách giỏi, tương lai có lẽ có tiền đồ, mới đem Thanh Đại hứa cho hắn. Bằng không, phần gia nghiệp to lớn của Trần gia, sao có thể tiện nghi hắn? Cho dù hắn biết thân thế, lại có ủy khuất gì? Dù tìm về cha mẹ ruột,bất quá cũng là nông dân nghèo, có thể giống như bây giờ được đi học sao?"

Trần phu nhân cười nói: "Nói thì nói như thế, có thể gạt vẫn tốt hơn, không thể uổng phí công sức nuôi dưỡng, lại dưỡng ra bạch nhãn lang."

Lưu thị vẫn có chút lo lắng, nói: "Tương lai ở rể có cần một lý do không? Đem trưởng tử ở rể người ta, mặt mũi không thể nào nói nổi đâu, không thể giao phó bên Lão gia."

Chuyện này dù sao cũng phải giao phó với lão gia, vợ chồng bọn họ còn chưa nghĩ kỹ.

Dương Ngọc Vinh lại nói: "Ta suy nghĩ vài ngày, cảm thấy điều này cũng không khó làm. Chờ thêm một hai năm xem tình hình học hành của hắn. Nếu thật không sai thì cho hắn và Thanh Đại định thân. Đợi lúc thành thân, chúng ta lại kiếm chuyện nháo một chút, sau đó khuyên hắn, nói Trần gia chỉ có một khuê nữ, không bằng qua đó kế thừa gia nghiệp, đỡ phải ở Dương gia cùng huynh đệ tranh tài sản, mất hòa khí huynh đệ. Phàm là người đọc sách đều có chút ngạo khí, nói vậy hắn có thể nghe lọt. Ở bên cha, đến lúc đó ta đem sự tình nói cho hắn biết,  chẳng lẽ hắn còn đem gia sản tư truyền cho người ngoài? Khẳng định ước gì tiễn bước hắn."

Lưu thị và Trần phu nhân nghe xong đều gật đầu.

Thương nghị xong, ba người lại sợ xảy ra chuyện, định ngày mai Trần phu nhân sẽ mang Dương Nguyên đi. Bên tư thục, Dương Ngọc Vinh sẽ ra mặt chấm dứt.

Lại nói ở đông sương, trong thư phòng Dương Nguyên, Trần Thanh Đại quấn lấy Dương Nguyên, một hồi hỏi chữ, một hồi muốn giảng thơ, một hồi muốn dạy vẽ tranh, không để hắn yên ổn đọc sách.

Dương Nguyên nhướng mày, lập tức giãn ra, nghiêm túc đối với Thanh Đại nói: "Vừa rồi lời của mẹ ta ngươi cũng nghe thấy. Thư viện Phủ thành không phải có thể tùy tiện vào, nghe nói phải khảo hạch. chẳng lẽ ngươi muốn ta mất mặt thi được không chứ?"

Trần Thanh Đại liền do dự.

Tâm tính nàng mạnh mẽ, căn bản không tĩnh tâm được, một lòng muốn người biểu ca này giờ nào phút nào cũng bồi mình, kia mặc kệ hắn làm gì, nàng đều cảm thấy thú vị.

Nhưng là, nàng thích chơi với biểu ca vì biểu ca xuất sắc. Nếu biểu hiện của hắn bình thường, nàng cũng không hiếm lạ gì.

Dương Nguyên nhìn vẻ mặt nàng, ánh mắt chợt lóe, nói: "Ngươi không phải muốn làm một tiểu thư thế gia có tài có sắc sao? Ta dạy chữ, ngươi cũng không dụng tâm luyện, thi từ cũng không thuộc. Triệu Cần muội muội so ngươi giỏi hơn nhiều."

Nhất thời mặt Trần Thanh Đại phiếm nộ khí, nhưng Dương Nguyên không chờ nàng phát tác đã cầm sách trên bàn lên cùng giấy, ôn nhu nói với nàng: "Thanh Đại muội muội là người thông minh, chỉ là không dụng tâm. Nếu dụng tâm, khẳng định sẽ giỏi hơn Triệu Cần muội muội nhiều. Nha! Cầm thơ này về phòng, cố học thuộc. Sáng mai ta sẽ khảo ngươi."

Trần Thanh Đại lập tức cười, thuận theo gật đầu, cầm sách đi.

Dương Nguyên đưa nàng ra cửa, nhìn bóng lưng nàng, đôi mắt nhìn quanh, hừ nhẹ một tiếng, xoay người vào đọc sách.

Nếu Đỗ Quyên thấy vẻ mặt này của hắn, chắc chắn kinh ngạc rớt cằm.

Đôi mắt Lão Thực cha dịu ngoan, lại bị hắn đổi thành giảo hoạt, không kinh ngạc sao!

Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày thứ hai, Dương Ngọc Vinh nói với Dương Nguyên, muốn hắn tức khắc theo dì đi phủ thành. Nương hắn đã chuẩn bị chút hành trang cho hắn.

Dương Nguyên nghe xong sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Cha, sao lại vội vã như vậy?"

Dương Ngọc Vinh đã chuẩn bị trước, nói: "Sao không vội? Bình thường là tháng giêng khai trường, thư viện phủ thành cũng thế. Lúc trước ta và nương ngươi còn chưa nghĩ kỹ có nên để ngươi đi hay không, nên trì hoãn hai ngày. Nay đều định rồi, còn không mau đi, còn muốn trì hoãn bao lâu nữa? Đi trễ ngươi có thể theo kịp việc học không?"

Dương Nguyên nghĩ cũng đúng, nên cũng vội theo.

Hắn vội vàng muốn đi ra ngoài, nói là đi tư thục nói với phu tử.

Dương Ngọc Vinh gọi hắn lại nói: "Ngươi không cần phải đi, mau đi thu xếp sách vở, đợi ăn cơm xong thì đi với dì ngươi. Tư thục bên kia, cha giúp ngươi đi nói."

Dương Nguyên cảm thấy sốt ruột, vội nói: "Nhi tử còn muốn đi nói một tiếng với mấy người bạn thân."

Kỳ thật hắn nhớ tới ước định với Đỗ Quyên.

Dương Ngọc Vinh cười nói: "Là Triệu Cần tiểu tử kia phải không? Như vầy đi, ngươi viết phong thư, cha thay ngươi chuyển cho bọn họ, nói cho bọn hắn biết một tiếng thì xong rồi. Ngươi đừng trì hoãn, lề mề khởi hành muộn, buổi tối không đến kịp huyện lý tìm nơi ngủ trọ, hoang sơn dã lĩnh không an toàn."

Dương Nguyên không phản đối nữa, đáp ứng trở về phòng.

Phải đi gấp, hắn có chút hỗn loạn, vừa thu thập sách vở, vừa nghĩ tới Đỗ Quyên, làm sao để thoát thân đi gặp nàng đây?

Kết quả, cha mẹ không ngừng hỏi hắn chút chuyện, dặn dò nhắc nhở, hắn không tìm được cơ hội thoát thân.

Chịu đựng đến buổi trưa, hắn mượn cớ kêu Tiểu Lục đến, phân phó vài câu. Tiểu Lục vội vàng đi ra ngoài.

Tiểu Lục đi tới triền núi sau trấn thay thiếu gia truyền tin.

Đỗ Quyên còn chưa tới.

Hôm qua nàng trở về nói với Phùng Thị tình hình gặp mặt Dương Nguyên, Phùng Thị kích động không thôi, dốc hết sức mong nàng hôm nay lại tới gặp Dương Nguyên.

Đỗ Quyên nói không thể đi tư thục, dễ làm cho người chú ý, trực tiếp đến hậu sơn đợi cũng giống nhau. Nàng đoán chừng giờ Dương Nguyên tan học, hơn nữa trấn nhỏ có bao lơn, nàng cũng lười đi dạo, nên không đến sớm.

Không dễ dàng kháp đúng giờ tới, lại thấy Tiểu Lục đứng tại chân núi.

Tiểu Lục thấy Đỗ Quyên, vội nghênh đón, đem thư của thiếu gia viết đưa cho nàng. Không chờ nàng mở ra xem, đã chủ động nói cho nàng biết thiếu gia phải đi phủ thành đọc sách.

Đỗ Quyên suy sụp, thầm cảm thấy kỳ quái.

Mở thư Dương Nguyên ra đọc, ý tứ không sai biệt lắm, cũng không thêm tin tức gì khác hoặc lời giải thích.

Nàng vừa suy nghĩ đối sách, vừa đem rổ trong tay đưa cho Tiểu Lục, nói: "Đây là một ít đồ ăn trong núi chúng ta, không phải là thứ quý giá gì, mang cho thiếu gia nhà ngươi nếm thử. Bên trong có một bao nhỏ, là chuẩn bị cho Tiểu Lục ca."

Lập tức mặt mày Tiểu Lục hớn hở.

Hắn mở rổ lấy cái bao ra, bốc một miếng thịt ăn, lập tức hai mắt tỏa sáng, mừng khôn tả xiết.

Miệng hàm hồ nói: "Đỗ Quyên cô nương, ngươi còn có lời gì nói với thiếu gia không? Nếu không, ta dẫn ngươi đi Dương gia tìm hắn."

Đỗ Quyên vội vàng lắc đầu, nói: "Không cần. Ta cũng không có gì muốn nói với hắn. Bức hoạ này ngươi đưa cho hắn, nói với hắn phải cố gắng đọc sách. Có cơ hội ta nhất định đi nhìn hắn."

Nàng cũng không muốn để người Dương gia phát hiện mình.

Tiểu Lục vội gật đầu, tiếp nhận một cuộn giấy, để vào túi.

Đỗ Quyên liền thúc giục: "Ngươi mau trở về đi. Không chừng thiếu gia nhà người đang tìm ngươi đấy."

Nàng tưởng Dương Nguyên không thể thoát thân nói lời từ biệt với mình, tất có duyên cớ, không hề cho rằng hắn kkhông để lời mình nói ở trong lòng, chỉ sai phái?Tiểu Lục nhắn tin.

Tiểu Lục nghĩ đến tình hình lúc thiếu gia dặn dò, tỉnh ngộ, vội cáo từ đi.

Nơi này, Đỗ Quyên và Phùng Thị bàn luận lý do.

Nhất thời Phùng Thị như bị sét đánh ngang tai, ngây dại.

Vừa mới nhìn thấy hy vọng đã tiêu tan?

Đỗ Quyên vội thấp giọng an ủi: "Nương, ta đã nói trước, việc này không gấp được. Hắn còn nhỏ, một vài chuyện cũng khó mà nói rõ ràng. Nay cứ để tuỳ hắn đi, chờ thêm hai năm hắn lớn thêm một chút, ta lại tìm cơ hội gặp hắn, đem đầu đuôi nói cho hắn biết. Khi đó hắn sẽ không trốn tránh."

Phùng Thị rơi lệ nói: "Hắn biết rồi có thể nhận lại ta không?"

Nàng vò vạt áo in bông đang mặc trên người, mờ mịt luống cuống.

Bộ quần áo này vừa mới may, nhưng đứng trước mặt nhi tử thần thái sáng láng, nàng tự thấy xấu hổ, không dám nói nhiều một câu.

Đỗ Quyên vội lại khuyên nhủ: "Ta thấy hắn không giống kẻ không có lương tâm. Đọc sách biết lễ, về sau sẽ tốt hơn. Nương yên tâm đi, đã chờ nhiều năm như vậy, chờ thêm vài năm cũng không sao. Lại nói, nếu chúng ta sớm đón hắn về, chưa chắc chúng ta có điều kiện đưa hắn đi phủ thành đọc sách đâu. Nói tới là ta còn chiếm tiện nghi đó."

Phùng Thị nức nở nói: "Tiện nghi dễ chiếm như vậy sao? Chỉ sợ đứa con này không chịu quay về."