Điên Khuyển Và Mỹ Nhân

Chương 50: Chương 50





Phản ứng của nàng giống như xác thực lớn hơn một chút.

Như vậy chứng mình nàng rất không bình tĩnh như chưa từng thấy việc này, giống hệt như tiểu cô nương ngu ngốc dễ lừa.Sau khi hiểu rõ, Thẩm Chí Hoan mỉm mối, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.


Ánh mắt hiện lên mấy phần khinh bỉ, già vờ bình tĩnh chỉ vào dưới lưng của hắn, thì thầm: “Quản lý tốt nó.”Không khí càng sinh ra sự khô nóng, Lục Dạ dựa lưng vào vách tường có chút lạnh lẽo, sắc mặt của nàng thay đổi đều bị hắn thu hết vào mắt, hắn hứng thú gần đến mức gần như run rẩy, nhưng trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.Không thể tiếp tục như thế này.

Nếu không, nàng thật sự sẽ tức giận.Lục Dạ nghe lời thu lại nụ cười trên mặt của mình, không lên tiếng nữa.Thẩm Chí Hoan dời ánh mắt đi, lý trí bị xấu hổ tách ra giờ quay lại hơn một nửa.Mặc kệ nàng với Lục Dạ có như thế nào đi nữa, có một sự thật không thể nào thay đổi được.Nàng là chủ nhân của hắn, hắn phải nghe lệnh của nàng.

Dù bỏ những người không nói chuyện này ra, Lục Dạ cùng lắm chỉ là một người không quá quan trọng mà thôi.

Hắn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, trùng hợp nàng cũng coi trọng gương mặt của hắn, cơ bản hai người họ không thể lại ở bên nhau.Mà ai lại có ý với một cẩu nô tài đây?Thẩm Chí Hoan nghĩ tới đây, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, sự hoảng loạn khiến lòng người luống cuống cũng dần rút đi, lại cũng không cảm thấy chuyện lúc nãy to tác bao nhiêu.Nhưng trời cao hình như không muốn để cho lòng nàng thoải mái.Đột nhiên, Thẩm Chí Hoan nghe được trong tiếng nói ở gian ngoài xuất hiện tên của mình.Không chỉ có nàng, Lục Dạ cũng nghe thấy.Lão Hoàng đế uống một hớp nước trà, hỏi Chu Dự: “Con thật sự không nhìn thấy Chí Hoan sao?”Chu Dự nói: “Chưa từng, nhi thần chỉ thấy Chí Hoan muội muội đi với mẫu hậu ngắm hoa.”Lão Hoàng đế nở nụ cười, trong lòng lộ ra một hình ảnh thân mật dính mồ hôi: “Nàng sẽ không trốn ta như trốn mèo, thấy ta là lén trốn chứ.”Thẩm Chí Hoan luôn cảm thấy lão Hoàng đế không vô duyên vô cơ nhắc mình với Chu Dự, nàng hơi nắm chặt tay lại, giọng nói chuyện bên ngoài vẫn tiếp tục.“Phụ hoàng muốn tìm muội ấy sao?”Hoàng đế Nguyên Thành thở dài một hơi, giọng hơi khàn khàn: “Không phải con biết trẫm đang tìm nàng à.”“Trong cung này, đa số các nữ nhân đều giống nhau, nhìn nhiều cũng không còn hứng thú nữa, nhưng Chí Hoan lại khác, nàng đó…”Hoàng đế Nguyên Thành rơi vào tửu sắc không phải là ngày một ngày hai, sau khi đã có tuổi lão ta càng nói chuyện và làm việc không kiêng dè gì, cho dù là trước mặt con trai của mình, có mấy lời này cũng không có chút nào cấm kỵ.Lão ta chép chép miệng, tiếp tục nói: “Mùi vị chắc sẽ rất ngon.”Thẩm Chí Hoan không nghe thấy Chu Dự trả lời.Nhưng nàng nghe những lời này chỉ cảm thấy từ trong dạ dày dấy lên một trận buồn nôn, hớ lại gương mặt đó của lão Hoàng đến, càng ngày nàng càng cảm thấy buồn nôn hơn, cảm giác căm ghét bao trùm lấy, nàng chỉ cần nhớ đến cả người đã khó chịu.Mà cùng lúc đó, những cảm giác bị ép bức, bị kiềm chế lại bao vây lấy nàng lần nữa.Dưới quyền vua chúa, nàng chỉ là nữ nhân lão ta có thể tùy tiện nói muốn hay không muốn mà thôi, từ khi tỷ tỷ nàng còn sống, bình thường nàng ấy còn có ít lời đồn không tốt đẹp với nam nhân kia, kết cục của nam nhân đó cũng không có cái gì tốt.


Sau khi đại tỷ qua đời, lời đồn càng thâm hơn, nàng không thể nào từ chối các buổi tiệc cung đình, mỗi một lần đều phải chịu ánh mắt làm người ta buồn nôn kia quét tới quét lui qua người mình, thậm chí lão ta không trực tiếp cho nàng cảm giác thoải mái nhưng lại giống như đang đùa động vật, cho nàng nhìn thấy không gian như tự do, nhưng thật ra giờ phút nào cũng đang kiểm soát àng.“Đương nhiên trẫm biết nàng không muốn, nhưng như vậy không phải càng thú vị hơn sao?Nàng là người trẫm thấy băng thanh ngọc khiết nhất, tính cách lạnh lẽo như băng, gương mặt đó… Trong sáng cho trẫm cảm giác chỉ có trẫm mới có thể chạm vào nàng.”Lời nói như vậy đã rất rõ ràng rồi.“Phụ hoàng, người vẫn nên…”“… Năm nay, đúng lúc vừa qua tháng mười, trẫm sẽ đưa nàng vào cung.”Thẩm Chi Hoang buông tay nắm chặt ra, giương mắt nhìn chằm chằm Lục Dạ.Lục Dạ đang cúi đầu, mái tóc rải rác trên trán chặn lại con mắt của hắn làm người ta không hiểu được tâm trạng.

Nhưng điều này không quan trọng.Đột nhiên, Thẩm Chí Hoan đưa tay ra, vén mái tóc của hắn ra sau để lộ cả gương mặt của hắn.


Ánh mắt nàng nhìn chăm chăm từng điểm từ đường nét góc cạnh hàm dưới của hắn, đến môi mỏng hơi nhếch, lại đến sống mũi kiên cường, con có con ngươi ngâm trong lạnh lẽo.Nhìn Lục Dạ cũng không vui vẻ, thậm chí làm người ta cảm thấy chút u ám lạnh lùng.

Đối mặt với động tác đột ngột của Thẩm Chí Hoan, hắn cũng hơi ngạc nhiên, trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp.“Không phải, lần đầu tiên con biết trẫm thích nàng, lần tới con nhìn thấy nàng nhớ mang nàng vào trong cung, nếu trực tiếp đến Hầu phủ tuyên nàng vào sợ không quá thích hợp.”“… Nhi thần biết rồi.”Hoàng đế Nguyên Thành cũng bật cười, nói: “Vốn dĩ trẫm không muốn nàng hôm nay, nhưng quả vải với nàng quá xứng đôi.”“Bây giờ, nàng lại học được cách quyến rũ trẫm rồi.”Ánh mắt Thẩm Chí Hoan đảo qua từng tấc trên mặt Lục Dạ, cuối cùng rơi ở trên môi hắn.Yết hầu của Lục Dạ lăn lăn, thì thẩm hỏi: “Tiểu thư…”Thẩm Chí Hoan quỳ gối bên một chân của hắn, hai tay nâng mặt hắn lên, ngửa đầu hôn hắn một lúc..