Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 42




Edit: tiểu an nhi (LQD)

Chuồng trâu không có khoá cửa, trong làng này căn bản sẽ không có ai quan tâm đến người phụ nữ bên trong chuồng trâu kia. Cho nên Thủy Ngân dễ dàng mở cánh cửa rách nát của chuồng trâu, cởi sợi dây xích rồi kéo cô ta ra ngoài.

Người phụ nữ bị câm này không biết là điên thật hay điên giả, lảo đảo đi sau lưng Thủy Ngân. Thủy Ngân dùng sức nắm lấy tay cô ta, thứ nhất là phòng ngừa cô ta đột nhiên nổi điên chạy loạn gây ra động tĩnh gì, thứ hai cũng là để dẫn cô ta đi nhanh hơn một chút.

Thủy Ngân đi dọc theo con đường ra khỏi thôn, nhưng không tiếp tục đi trên con đường đất duy nhất ấy, mà là bò lên một ngọn núi ở bên cạnh thôn. Ngọn núi đó tương đối nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có người đi đốn củi. Đứng trên ngọn núi này, có thể thấy được rõ ràng tình hình đang diễn ra ở trong thôn.

Có lẽ thân thể của người phụ nữ câm thật sự không tốt, tiếng thở dốc của cô ta nặng nề, bước chân lộn xộn, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Đặc biệt là lúc leo lên núi, đi ở trên đường núi, mấy lần cô ta suýt ngã quỵ xuống, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng theo sau.

Điều làm cho Thủy Ngân kinh ngạc nhất chính là người phụ nữ này không hề nổi điên náo loạn giống như cô tưởng tượng. Dù cô không dẫn cô ta chạy trên con đường đất kia, mà là chuyển hướng leo lên núi, cô ta vẫn không tỏ thái độ gì, ngoan ngoãn đi theo cô.

Thủy Ngân tìm một chỗ ngồi xuống ẩn nấp, có thể quan sát được thôn làng cùng con đường đất, bên cạnh còn có một dòng suối nhỏ. Cô ngồi xuống, để người phụ nữ câm ngồi bên cạnh, lấy ra thức ăn đã chuẩn bị từ trước, chia cho cô ta một ít.

"Ăn đi, ăn no rồi, ban đêm chúng ta có thể rời khỏi đây."

Bây giờ là rạng sáng, trong kế hoạch của Thủy Ngân, hai người cần phải ở chỗ này chờ một ngày. Bởi vì cô còn muốn làm thêm một số việc trong khoảng thời gian đó.

Từ trước đến nay Thủy Ngân luôn rất kiên nhẫn, cô chỉ sợ người phụ nữ câm này không chờ được gây ra chuyện gì làm ảnh hưởng đến kế hoạch của cô. Thấy cô ta ngơ ngác ngồi chồm hỗm ở bên cạnh, cô cũng thoáng yên tâm, dựa người vào thân cây nghỉ ngơi một lát.

Trời dần dần sáng tỏ, người trong thôn bắt đầu đi ra ngoài làm việc. Có người chú ý tới nhà họ Lưu yên tĩnh đến lạ thường, đi qua gõ cửa. Không lâu sau, tiếng hú hét ầm ĩ vang lên trong làng.

Ở đây có tổng cộng hơn hai mươi hộ gia đình, gần như tất cả mọi người đều có mặt trong sân và trước cửa nhà họ Lưu. Không biết nhìn thấy cảnh tượng gì bên trong mà đám người nghị luận ầm ĩ, âm thanh thật lớn, đến Thuỷ Ngân nấp ở trên núi cũng nghe thấy loáng thoáng.

Tiếp sau đó, nhà có chuồng trâu ở đầu thôn cũng vang lên tiếng người tức giận quát to. Ở cái làng nhỏ này, đứng trong nhà lớn giọng kêu một tiếng, ở gần cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Đám người rối loạn mất một lúc, sau đó mới để ý tới việc hành động. Có người đứng ra tổ chức đàn ông trong thôn chạy hướng con đường đất đuổi theo.

Thủy Ngân ở bên kia núi nhìn xuống thấy đám đàn ông trong thôn cầm dao xách cuốc, tức giận đùng đùng chạy theo đường núi truy đuổi, giật giật khóe miệng. Diễn biến sự việc không nằm ngoài dự đoán của cô.

Một khi bọn họ suy đoán Lưu Hương Tuyết đã giết người chạy trốn, thì phản ứng đầu tiên nhất định là chạy theo đường núi để bắt người trở về. Mà bọn họ lại chưa biết lão nhị nhà họ Lưu cũng đã chết, chỉ nghĩ rằng hắn ta đang lên trấn nhỏ, nên tiện thể đi gọi người báo tin.

Bọn họ một đám đàn ông bước nhanh thể lực tốt, nếu cô thật sự dẫn theo người phụ nữ câm chạy trốn trên con đường này, cùng lắm là nửa ngày sẽ bị người bắt lại. Vậy nên Thủy Ngân dứt khoát không chạy trốn, mà lựa chọn ẩn núp trên ngọn núi gần đó.

Đợi đến khi đàn ông trong làng đều đi hết rồi, đoán chừng đã đi được một đoạn xa, Thủy Ngân xoay xoay cổ tay, quyết định ra tay vào lúc này.

Chỉ có điều người phụ nữ câm kia. . .

"Cô ở chỗ này chờ tôi, tôi muốn xuống dưới đó đốt nhà của bọn họ, đốt xong tôi sẽ quay lại."

Người phụ nữ câm đưa mắt nhìn cô.

Thủy Ngân nói thêm: "Cô không được làm ầm ĩ, không thể gây ra động tĩnh gì. Nếu không tôi sẽ bịt miệng cô lại rồi trói cô ở đây đấy."

Người phụ nữ câm vội vàng rụt người ra phía sau, che kín miệng mình, không nhúc nhích. Đúng tại thời khắc này, Thủy Ngân đột nhiên cảm giác được, cô ta không hề giống người điên một chút nào.

Nhìn cô ta một cái, cuối cùng Thủy Ngân không trói cô ta. Cô một mình trượt xuống núi, đi theo con đường đã thăm dò được sau hai ngày cắt cỏ cho lợn, lén lút trở lại nhà họ Lưu.

Nhà họ Lưu vẫn y như cũ, có lẽ tình cảnh bên trong quá đáng sợ, không ai dám tiến vào thu dọn. Mọi người hóng hớt xong liền rời đi, người già trẻ em còn lại trong làng không ai dám lại gần căn nhà có người chết này.

Tâm lý Thủy Ngân không hề có một chút gánh nặng, sau khi bước vào nhà họ Lưu lấy một ít củi khô dễ cháy dưới lò, và một ít dầu được giấu ở dưới đống rơm, đặt tạm phía sau nhà. Cô lại vào phòng của hai ông bà già, gom hết chăn màn, châm lửa đốt.

Xác định đã đốt hết mấy vật dễ cháy trong từng phòng, Thủy Ngân cầm dầu và củi khô men theo góc tường đi đến phía sau một căn nhà khác.

Cô giống như một cái bóng, lặng lẽ chọn những nhà không có người. Rất nhiều nhà đặt củi khô ở trong bếp, cho nên chỗ dễ đốt nhất chính là phòng bếp. Lương thực đã phơi khô vừa mới thu, chưa kịp cất vào hầm, chất đống ở trong nhà. Phủ một cái chăn đã được tẩm dầu, thêm ít củi khô, bốc cháy thật dễ dàng. Gian phòng của người già trong nhà thường là nơi cất giữ những thứ quan trọng và tiền bạc, nơi đó cũng cần phải đốt.

Khói lửa bốc lên từ nhà họ Lưu hấp dẫn phần lớn sự chú ý của mọi người, hầu hết những người còn ở nhà đều chạy qua xem náo nhiệt. Thủy Ngân đốt nhà họ Lưu để dẫn dụ đám người đó ra khỏi nhà, sau đó lần lượt đi đốt từng cái. Nếu trong nhà có người, cô không có cách nào lẻn vào đốt được, thì tạt dầu vào trong phòng thả một mồi lửa. Dù có đốt không được bao nhiêu thứ cũng đủ khiến cho bọn họ phải hoảng loạn một trận.

Hôm nay thời tiết thật tốt, cuối thu mát mẻ, bầu trời vạn dặm không mây, có ít gió thổi, không khí thực khô ráo.

Trong làng khắp nơi xảy ra hoả hoạn, mà chỉ còn lại mấy người già, phụ nữ và trẻ em; căn bản không có cách nào dập được lửa. Chỉ có thể trơ mắt nhìn tiền bạc giấu trong nhà và lương thực bị đốt cháy thành tro, bò lăn ra đất chụp đùi, kêu trời trách đất.

Thủy Ngân mặc một bộ quần áo màu xám không đáng chú ý, nhân lúc rối loạn chạy lại lên núi. Lúc cô trở lại, phát hiện người phụ nữ câm dựa người vào thân cây che miệng, tư thế giống hệt như lúc cô rời đi, không thay đổi chút nào.

Chạy một vòng lớn, Thủy Ngân cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Cô chảy rất nhiều mồ hôi, toàn thân rã rời. Thời điểm phóng hoả hít vào không ít khói, cổ họng vừa đau vừa rát. Cô ngồi bên dòng suối rửa tay rửa mặt, uống rất nhiều nước mới cảm thấy khá hơn một chút.

Khói dưới núi bốc lên dày đặc, không có cách nào khống chế được ngọn lửa, nó lan ra cả khu đất bên cạnh, thiêu rụi những bụi cỏ khô rồi một đường đốt lên trên núi. Khói càng lúc càng lớn, bụi đen bay trong không khí, giống như một cơn mưa tuyết màu đen hạ xuống giữa bầu trời xanh thẳm.

Thủy Ngân cùng người phụ nữ câm lẳng lặng ngồi nhìn khói đen trong làng, không ai có phản ứng gì.

Lửa đốt thật lâu, lúc gần đến chạng vạng tối, đám đàn ông rời đi từ sáng mới trở về. Căn cứ theo thời gian thì chắc bọn họ chưa kịp đi đến trấn, có lẽ là được nửa đường nhìn thấy khói đen bốc lên phía sau mới vội vàng quay ngược chạy về.

Đi ra ngoài một chuyến, nhà cửa bị đốt cháy sạch sẽ, tiền bạc với lương thực trong nhà cũng chẳng còn. Cha mẹ vợ con đều ngồi dưới đất khóc lóc ầm ĩ, đám đàn ông sao có thể chịu nổi. Thậm chí bọn họ còn không biết là ai làm, làm như thế nào, hiện giờ hung thủ đang ở đâu. Sau khi chửi ầm lên giải toả tức giận thì chỉ có thể ôm đầu ngồi thụp xuống, tâm trạng sụp đổ khóc chung với người nhà.

Đối với những người này mà nói, việc mất đi nhà cửa, lương thực và tiền bạc còn bị đả kích hơn nhiều so với việc mất đi người thân. Hơn nữa hiện tại ai nấy đều cắm mặt trong đống đổ nát lục lòi tìm đồ, cố cứu lấy một ít lương thực chưa bị thiêu rụi.

Bọn họ không còn tâm trí nào chạy ra thôn tìm bắt người nữa.

Đây là thời điểm an toàn mà Thuỷ Ngân đã tính toán cẩn thận để bỏ trốn.

"Bây giờ chúng ta đi thôi."

Thủy Ngân đeo bao vải, cầm tay người phụ nữ câm, dắt cô ta xuống núi, đi theo đường đất chạy ra bên ngoài.

Có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, hai người đều chạy rất nhanh. Mồ hôi trên mặt không kịp khô, hai chân đau nhức, nhưng không ai chịu dừng lại dù chỉ một lát.

Thời điểm để hai người chạy trốn này, Thủy Ngân đã phải nghĩ trăm phương ngàn kế mới giành lấy được. Mỗi giây mỗi phút, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đuổi theo phía sau. Dù cô có lợi hại đến mấy, nhưng phải đối đầu với nhiều đàn ông sức lực khoẻ mạnh, cũng không có cách nào thoát khỏi cơn tức giận của bọn họ.

Trời dần tối, hai người đã vượt qua được hai ngọn núi, bầu trời phía sau hơi phiếm hồng. Còn có cả ngọn lửa cháy trên núi không thể dập tắt, bụi bặm bay tới phủ đầy trên mặt các cô, nhưng không ai bận tâm đến cái này. Mới đầu Thủy Ngân còn lôi kéo người phụ nữ câm kia chạy, về nhau hai người đỡ lấy nhau dắt díu đi trên đường.

Chỉ có hai người bọn họ, ban đêm vào cuối thu nhưng không hề cảm thấy lạnh lẽo, chỉ nghe nhịp tim đập mạnh mẽ như đánh trống reo hò. Tinh phần phấn khích, không biết mệt nhọc đi về phía trước. Trong bóng đêm vô hạn, đoạn đường phía trước giống như vĩnh viễn không tìm thấy điểm dừng.

Thủy Ngân ở trong thân thể này vào ban đêm nhìn không được rõ cho lắm, tất cả đều dựa vào cảm giác mà bước đi. Đột nhiên, Thủy Ngân dừng lại. Hình như cô nghe thấy có tiếng người, ngay ở chỗ ngoặt phía trước con đường. Người phụ nữ câm lại không nghe thấy, Thủy Ngân một tay bịt miệng cô ta, không biết lấy khí lực ở đâu ra, nhanh chóng kéo cô ta tránh ở phía sau bụi cây.

Sau một hồi, lại chẳng có âm thanh gì nữa. Thủy Ngân hoài nghi có lẽ mình đã nghe lầm, nhưng cô vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Rốt cuộc, ở chỗ quẹo cuối đường xuất hiện một chút ánh sáng, có người cầm đèn pin lờ mờ đi tới. Kia là mấy người đàn ông trong làng, Thủy Ngân ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra. Đám đàn ông nhìn thấy khói bốc ra từ làng nhưng không phải tất cả đều chạy trở về, mà là cử một nhóm nhỏ tiếp tục lên trấn tìm người, bây giờ mới quay lại.

Nếu vừa rồi cô không nghe thấy tiếng động kịp thời tránh né, bị mấy tên đàn ông này chạm mặt thì chắc chắn sẽ bị bọn họ bắt lấy mang về. Đến lúc đó chờ đợi cô không phải là kết cục gì tốt lành, nếu không bị đánh đến chết thì cũng bị thiêu chết.

Ngay đến Thủy Ngân, trong nháy mắt đó cũng toát mồ hôi lạnh thấm đẫm cả lưng.

Cô hít thở thật nhẹ nhàng, chờ đám đàn ông kia đi qua. Có lẽ mấy người đó cũng gấp gáp muốn về, không chú ý quá nhiều đến bụi cây bụi cỏ trong rừng. Đợi bọn họ đi qua được một lúc, Thủy Ngân mới bò dậy từ dưới đất, kéo người phụ nữ câm đứng lên. Hai người lại tiếp tục im lặng đi trên đường núi.

Lần này, Thủy Ngân càng thêm cẩn thận lắng hết thảy thanh âm ở trên đường. Cũng may không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh thêm nữa, thời điểm trời hửng sáng thì hai người cũng trông thấy được nhà cửa của trấn trên.

Thủy Ngân không dừng lại ở trấn, mà trực tiếp kéo người phụ nữ câm tiếp tục đi về phía trước. Người trong thôn đa phần hay tới trấn nhỏ này, có người của làng còn chuyển nhà ra đây ở. Bị bọn họ bắt gặp không phải là chuyện tốt, cô chấp nhận mất công đi xa hơn một chút.

Rời khỏi cái thôn kia chỉ là bước đầu tiên, còn chưa phải là thời điểm có thể vui mừng. Cô nhất định phải cẩn thận lựa chọn con đường an toàn hơn.

Đi đến giữa trưa, Thủy Ngân dẫn theo người phụ nữ câm lên một cái xe buýt tồi tàn ở ven đường. Xe buýt đi tới một cái huyện, Thủy Ngân không biết đó là chỗ nào.

Ở nơi này những xe di chuyển với khoảng cách ngắn đều tuỳ thời đón khách ở ven đường. Thủy Ngân trả tiền mua vé, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, chẳng cần đến chứng minh thư.

Cô và người phụ nữ câm đều không có chứng minh thư, đây là chuyện xấu, nhưng cũng là chuyện tốt.

Không có chứng minh thư, nếu đi đến thành phố lớn thì không mua được vé xe, nhưng đồng thời, những người trong thôn kia cũng không có cách nào tìm được các cô. Chỉ cần các cô chạy đến một nơi khác, thay đổi bề ngoài, nghĩ cách làm một cái chứng minh thư thì bọn họ đừng hòng nghĩ đến chuyện tìm người trở về.

Bọn họ không để ý đến pháp luật, gặp bất cứ chuyện gì cũng đã quen với việc người trong làng tự mình giải quyết. Đặc điểm địa lý có thể để bọn họ nằm ngoài vòng pháp luật, nhưng đồng thời, bọn họ cũng phải chịu sự đau khổ khi không có pháp luật bảo hộ.

Ngồi xe liên tục một ngày một đêm, tới một thành thị tương đối lớn. Lúc này Thủy Ngân mới tìm quán trọ ở tạm một ngày. Người trong thôn không thường xuyên tắm rửa, Thủy Ngân và người phụ nữ câm cũng hết sức chật vật, toàn thân bốc mùi. Đi trên đường không biết bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ bao nhiêu lần, khi ngồi trên xe người khác cũng không dám lại gần các cô.

"Nhà cô ở đâu, còn người thân hay không? Nếu còn tôi có thể giúp cô liên hệ với bọn họ. Nếu không còn thì tôi dẫn cô đến cục cảnh sát." Thủy Ngân nói với người phụ nữ câm.

Sau khi cô ta tắm rửa sạch sẽ, không ngờ bộ dạng cũng thật đẹp. Chỉ là trông có hơi già, cô ta nhìn cô, hai mắt đẫm lệ.

Thủy Ngân không chút động lòng: "Tôi không thể dẫn cô đi theo mãi được."

Người phụ nữ câm viết một chuỗi chữ số, là số điện thoại. Cô ta viết rất nhanh, tựa như đã thầm nghĩ đến vô số lần.

Thủy Ngân gõ gõ vào tờ giấy: "Tên của cô."

Người phụ nữ viết tên mình lên đó.

Thủy Ngân nhìn xong, đứng dậy đi mượn điện thoại. Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, Thủy Ngân bình tĩnh nói cho đối phương biết con gái của bọn họ hiện đang ở đây, mau tới đón người.

Bên kia điện thoại có người khóc, có người cười, liên tục hỏi thăm địa chỉ. Một ngày sau, Thủy Ngân gặp được cả một nhà tới đón người, nghe nói đi máy bay một chặng rồi chuyển sang đi xe. Hai vợ chồng già hơn năm mươi tuổi, còn có hai người trẻ tuổi tầm hơn hai mươi và một cô bé mười mấy tuổi.

Người phụ nữ câm sợ hãi nhìn mọi người, ban đầu không dám nhìn thẳng, mãi đến khi người phụ nữ hơn năm mươi hướng về phía cô vừa khóc vừa hô lên một câu, cô mới chạy tới ôm lấy bà.

Thủy Ngân không thích nhìn những cảnh như vậy, cô vào nhà vệ sinh, nghe thấy hai người trẻ tuổi cùng cô bé kia ở ngoài hành lang nhỏ giọng nói chuyện.

"Hình như mấy năm nay chị cả bị người ta bán vào trong núi, còn sinh cả con rồi nữa . . . Chị ấy đã tầm tuổi này, về nhà mình ở cũng không được hay cho lắm."

"Nhà chỉ rộng có chừng đó, đúng là không tiện thật. Đợi một thời gian ngắn để bác cả tìm việc cho chị ấy, rồi dọn ra ngoài ở cũng được."

"Em chỉ sợ người khác nói ra nói vào thôi, mọi người không cảm thấy mất hết mặt mũi à? Ầy, mà mọi người đã trông thấy người phụ nữ ở cùng với chị cả chưa, chị ta cũng bị lừa bán đi đúng không? Liệu cha mẹ có phải cho chị ta tiền không nhỉ?"

"Chắc cũng phải cho một ít, nhưng không thể cho nhiều được. Có lẽ cũng khoảng hai ngàn."

Thủy Ngân ở trong phòng vệ sinh rửa tay thật cẩn thận. Nhìn khuôn mặt tiều tuỵ trong gương, cô nghĩ, kỳ thật rời khỏi cái lồng giam trên núi kia, sự tổn thương cũng sẽ không dừng lại. Thế giới bên ngoài còn tiếp tục khiến các cô phải đau khổ, thậm chí còn đau đớn hơn rất nhiều.

Cô mang theo ít tiền lấy từ nhà họ Lưu, không nói lời tạm biệt với người phụ nữ câm, lặng lẽ rời khỏi nơi này.

Cô sẽ tìm được cách để tiếp tục sống.

Cũng sẽ tìm được ý nghĩa để tiếp tục cuộc sống này.