Diễn Viên Đa Năng

Chương 14: Những sự thật




Tóc quấn thành một cái hoa to bên trái đầu. Trâm cài dính vào giữa cái bông ấy. Cái nhụy bằng những viên ngọc bích to nhỏ cứ động đậy theo bước chân. Làn da bôi lớp phấn trắng mỏng, mí mắt màu bạc và hàng mi đánh cong, đôi môi hồng nhạt thoa cẩn thận Đôi khuy tai dài lòng thòng nặng chịch, bộ vòng cổ như mạng nhện và lấp lánh, 10 ngón tay màu trắng sữa với 6 chiếc nhẫn cứ như đi khoe của!? Cái “lồng” kim loại ôm từ eo đến gần sát đất để làm bộ váy phùng ra to đùng như cái lộng!? Giầy cao đến 7 tấc mang trong chân mà chẳng có dịp khoe vì bộ đầm che hết cả. Đó là hình ảnh của tôi-cô bé Sao Ly bây giờ.

Hôm nay là ngày thứ 12 sống trong Quang Minh Điện. Tôi phần nào thích nghi với cuộc sống mới này nhưng mọi thứ vẫn còn quá lạ lẫm đối với tôi. 12 ngày bị giam trong Nam Cung đã biến tôi thành con ếch da xanh bọc xương!? Hôm nay là lần đầu tiên tôi được bước ra ngoài, được nhìn thấy ánh sáng mặt trời và cây cối. Thật là dễ chịu! Mặc dù quần áo và những thứ khác rườm rà trên người làm tôi không mấy gì thoải mái nhưng tôi đã học cách biết hài lòng. Tôi khập khiễng bước đi trên cái gót giày bé tí mà cao nhòng dưới chân. Tôi nắm cái đầm xòe bằng cả hai tay cho khỏi vấp. Hôm nay tôi đã phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho sự kiện quan trọng này. Từ Nam Cung đến Chánh Cung phải đi xe ngựa mất 10 phút. Sở dĩ phải dùng xe ngựa vì một lý do rất đơn giản: với bộ váy khủng khiếp này tôi chắc chắn không chui lọt bất kì cái ôtô nào ngoại trừ khoang chở hàng của cái xe ben!?

Chẳng thể tưởng tượng được Quang Minh Điện lại rộng mênh mông như thế… Từng chút một, tôi học cách thích nghi với cuộc sống lạ lẫm này. Nhiều lúc ngẫm lại thấy vô cùng ngạc nhiên, tôi đã thay đổi nhiều lắm, thay đổi hoàn toàn… bây giờ chắc Mạn Mạn và Mỹ Lạc không còn nhận ra tôi nữa đâu. Nhắc đến hai nhỏ bạn tự nhiên cảm thấy tên họ xa xôi và mờ nhạt quá đổi!

-Thưa Quận Chúa Điện Hạ, Chánh Cung đã ở trước mặt người rồi!

Người đánh xe đã cho xe dừng lại. Tôi chậm chạp trèo khỏi cái toa xe đồ sộ như lúc nàng lọ lem bước ra từ chiếc xe quả bí được bà tiên phù phép. Đi lại thật là khó khăn với bộ đầm phùng phình này. Một người lính vệ trẻ tuổi đã giúp tôi leo xuống bằng một cử chỉ dìu dắt rất lịch thiệp.

-Vâng, cảm ơn!

Tôi nói khẽ và nở một nụ cười. Thay vì cười đáp lại anh ta chỉ chào một cách cung kính và lại đứng im trong vị trí canh gác của mình. Thở dài, tôi quay mặt đi để nhìn ngắm xung quanh. Tòa lâu đài to nhất trong Quang Minh Điện là đây! Nó nằm ngay vị trí trung tâm, nhìn về phí Đông Bắc. Phía xa tôi có thể trông thấy những đường nét lờ mờ của Đông Cung, Tây Cung, Nam Cung và Bắc Cung. Bốn tòa nhà bốn phía với những nét riêng biệt nhưng quả thật không có cái nào tuyệt trần như Chánh Cung. Nó kiên cố như một pháo đài, cao chót vót như muốn đâm toạt bầu trời. Những cái cổng ra vào khổng lồ và hàng rào sắt bảo vệ như không thể phá vỡ. Ngọn cờ của Trường Thịnh Thiên Quốc bay phấp phới trên đỉnh tòa tháp cao nhất. Trước giờ tôi chỉ nhìn thấy nó trong cái màn hình ti vi bé tí ở nhà. Vậy mà hôm nay thật khó tin là nó đã sừng sững trước mặt tôi, đó là chưa kể rất có khả năng nó có thể thuộc sở hữu của tôi trong tương lai… Mãi say sưa ngắm nghía tôi không nhận ra Tổng Quản Chánh Cung đã đến cùng với đoàn tùy tùng phía sau ông. Vẫn là bộ đồ nâu thầy tu, ông bước đi trên đôi chân ngắn to bè bè. Hôm nay khác mọi ngày là ông đã đội cái mũ như cái nón đầu bếp màu vàng khè trên đầu và đeo sợi dây treo thẻ bài trên cổ. Ông ăn mặc chỉnh chu như thể là để chuẩn bị cho sự kiện sắp tới.

-Thỉnh an Quận Chúa Điện Hạ, thần xin phép được đưa Người vào Chánh Cung!

Ông nói bằng cái giọng è è vốn có. Tôi chỉ gật đầu lẳng lặng đi theo. Khi bước vào trong tiền sảnh rộng có trần nhà hình vòm cao chót vót tôi nhìn thấy có rất nhiều lính vệ đứng thành hai hàng dọc nghiêm trang nghênh đón. Thật là khoa trương! Với bộ đồng phục trắng viền đen ai ai cũng na ná giống nhau. Tiền sảnh tôi đi ngang qua rất rộng và thoáng đãng. Nền lót đá bóng granite kim sa màu trắng sữa, những cái trụ to bằng thạch xanh lam và chi chiết hình chạm trỗ. Những cây cung và gươm giáo treo quanh trãi rác trên tường tạo một nét cổ điển của thế kỉ trước. Tấm thảm đỏ dưới chân tôi êm như nhung và dài bất tận. Cứ cách 2 mét ta lại bắt gặp một chân nến bằng bạc gắn trên tường. Mỗi cái chân đèn như vậy có 3 ngọn nến đang cháy. Tôi tự hỏi vì sao người ta phải thắp nến giữa ban ngày sáng sủa như thế. Không biết một năm cả Quang Minh Điện đốt hết bao nhiêu cây đèn cầy. Nội số tiền chi cho việc thắp nến chắc cũng đủ nuôi sống nhiều gia đình… Tự nhiên trong khoảnh khắc đó một ý tưởng lóe lên trong tôi. Nếu tôi trở thành Nữ Hoàng, việc đầu tiên tôi làm sẽ là dẹp hết mấy cái chân đèn này đi! Nhưng… tôi không thể làm Nữ Hoàng được… tôi chỉ là một con nhóc chưa 18 tuổi. Tôi ngu lịch sử, dốt chính trị và chẳng biết cái chi chi về cuộc sống giới Hoàng Tộc. Làm sao mà trở thành Vua được chứ? Điều tôi ao ước nhất bây giờ là được Ngạn Luật đón về nhà, sống những ngày tháng an lành như trước kia.

Mãi nghĩ ngợi tôi quên mất là mình đã đi tới đâu rồi. Bây giờ thì tôi đang ở trong gian phòng khác, có vẽ là phòng chờ. Ông Tổng Quản kính cẩn nói

-Quận Chúa hãy nghỉ ngơi ở đây một lát. Tầm 30 phút nữa cuộc họp của Hội Hoàng Tộc mới bắt đầu!

Tôi cười nhẹ và đi tới cái ghế đệm, ngồi xuống. Bộ váy màu hồng nhạt tôi mặc hình như quá nổi bật trong căn phòng chỉ toàn màu trắng và nâu. Cái khung kim loại gắn bên trong tuy có mềm nhưng vẫn làm tôi khó chịu nhất là khi ngồi xuống. Cảm giác cứ như nó là cái lò xo muốn dãn ra hất tôi bay khỏi cái ghế!? Trà nóng đang bốc khói trên bàn gỗ, tôi tự tay rót thử một tách nhỏ. Lão Tổng Quản lúc này mới cúi đầu xin lui và lê cái thân ục ịch của ông ra ngoài. Nhưng khi nắm lấy tay cầm cánh cửa ông đột ngột quay lại và bước thẳng đến trước mặt tôi. Tôi ngẩng nhìn một cách ngớ ngẩn. Hình như lão Tổng Quản đang muốn nói gì đó. Vẻ mặt ông ngập ngừng và bối rối

-Thưa…thưa… Điện Hạ… Thần có thể ngồi đây và nói vài lời với Người không?

Tôi chớp mắt hai cái rồi gật đầu cười

-Dĩ nhiên là được chứ!

Tổng Quản ì ạch quăng cái mông to tướng của lão xuống ghế.

-Tạ ơn Điện Hạ…

Tôi bỏ tách trà xuống bàn và ngồi ngay ngắn để xem ông ấy muốn nói điều gì. Lão Tổng Quản lau vệt mồ hôi trên trán và mấp máy

-Thưa Quận Chúa… xin người đừng hiểu lầm. Thật ra,… thần… thần chẳng có ác ý gì. Thần biết mình không có tư cách để nói điều này với Quận Chúa nhưng…

-Được rồi, ông cứ nói đại đi! Cháu đang nghe đây!

Lão Tổng Quản để cả hai tay lên ngực vẻ xúc động

-Lạy trời đất! Cả đời Thần nào có được vị hoàng thân nào xưng hô một cách chân tình như thế? Quận Chúa quả là một đấng thánh hiền!

Tôi thở dài xua tay

-Làm ơn đừng có ca ngợi cháu như vậy. Ông muốn nói gì thì nói mau đi!

Lấy lại bình tĩnh bằng một cái hít thở sâu lão Tổng Quản nói bằng cái giọng run run

-Lát nữa đây… Hội Hoàng Tộc sẽ có mặt đông đủ, có thể nói là đông đủ nhất từ trước đến giờ. Họ sẽ bàn bạc về vấn đề di chúc của cố Hoàng Đế. Đúng ra mà nói, chuyện như vầy chưa khi nào xảy ra. Bởi lẽ di chúc là mệnh lệnh tối cao! Điều di chúc đã phán quyết thì không ai được cãi lại. Nhưng bây giờ người ta lại đem vấn đề này ra bàn bạc là có nguyên nhân của nó. Thần xin được kể cho Quận Chúa nghe tất cả những gì thần biết.

Tôi trồ mắt nhìn lão Tổng Quản. Ông ta lại hít thở sâu để tiếp tục nói

-Hiện tại có đến hai tờ di chúc ở trong Cung Điện này! Một là của Hoàng Đế Quang Minh IV, tức là thân phụ của Người. Hai là di chúc của Hoàng Đế Quang Minh V, tức là hoàng huynh của Quận Chúa… Và thật không may rằng cả hai tờ di chúc này đều vẫn còn hiệu lực! Như Quỳnh Công Công hôm nọ đã nói với Điện Hạ, thân phụ của Quận Chúa đã viết rằng: nếu Hoàng Đế IV mất khi chưa có con thì Quận Chúa sẽ là người nối ngôi. Sự thật là mãi đến bây giờ Hoàng Gia mới biết chuyện này. Những lời cuối cùng trong tờ di chúc ấy đã bị giấu đi theo lệnh của Hoàng Đế IV. Trước khi mất nhà Vua đã gọi con trai của Tướng quân Liêu Ngạn Đông là Liêu Mãn Bình đến dặn dò. Thật tình thì không ai biết tại sao nhà vua chọn Liêu Mãn Bình. Vì từ khi có lời đồn về mối quan hệ bất chính giữa Liêu Mãn Bình và thân mẫu của Quận Chúa, Hoàng Đế đã không còn tin tưởng ông ta nữa! Thế nhưng cuối cùng Hoàng Đế đã chọn ông ấy làm người giữ phần còn lại của di chúc. Nhờ vậy không ai biết còn có một vị Công Chúa mang dòng máu của nhà Vua. Và dĩ nhiên, trưởng huynh của Quận Chúa cũng không hề hay biết! Vua V cũng lập một di chúc khác khi Ngài lâm bệnh nặng. Trong di chúc, thái hậu Thủy Tú là người được chọn để thay vua làm Nữ Hoàng! Như thế, cùng một lúc có đến hai tờ di chúc và có đến hai tân Nữ Vương… Vì sự mâu thuẫn này mà Hội Hoàng Tộc triệu cuộc họp khẩn ngày hôm nay! Chỉ có một tờ di chúc được thực thi và… sẽ chỉ có một Nữ Hoàng thôi! Việc quyết định sẽ phụ thuộc vào Hội!

Lão Tổng Quản ngừng nói. Tôi cũng im re và cả căn phòng không một tiếng động. Thì ra mọi chuyện là như vậy. Tôi đã hiểu lý do vì sao tôi có được một cuộc sống tự do trong suốt 17 năm đầu của cuộc đời…

-Vậy là… c…ch…cha cháu đã cố che giấu cháu…

Từ “cha” thốt ra từ miệng tôi sao mà ngượng nghịu quá. Chưa bao giờ tôi biết ông là ai, chưa bao giờ tôi nhìn thấy và gọi ông dù là trong giấc mơ. Vậy mà bây giờ, tôi được biết về ông ấy và còn biết cha tôi là một Hoàng đế, một người vĩ đại…

-Cha cháu… đã giúp cháu sống một cuộc sống bình thường… Và ông ấy cũng không hề quên con gái mình. Ông ấy viết tên cháu vào di chúc, thế nghĩa là ông ta thừa nhận cháu, tin cháu, có phải… cha cháu cũng thương cháu…?

Tôi ngẩn ngơ một lát để tự mình suy nghĩ lại.

-Vâng, dĩ nhiên là cố Hoàng Đế rất yêu thương Điện Hạ rồi! Ngài biết nơi Quận Chúa hạnh phúc nhất là bên ngoài Hoàng Cung! Nếu hoàng huynh của Công Chúa có con thì chắc chắn Người đã không phải vào đây, đã không phải chịu đựng hai tuần qua…

Tôi nhìn lão Tổng Quản. Hình như ông ấy đang muốn nói đến một vấn đề nào khác…

-Thần biết việc trở thành một Nữ Hoàng là chuyện quá sức đối với Quận Chúa. Chỉ có 12 ngày ở trong Nam Cung đã khiến Người ngã bệnh và xanh xao nhiều… vậy nên…

Ông thở dài và nói tiếp

-Quận Chúa nên nhớ rằng Người hoàn toàn có quyền từ chối nếu không muốn! Chỉ việc bảo rằng Người muốn sống cuộc sống đơn giản và nhường Ngôi vị lại cho Hoàng Thái Hậu. Bà ấy chắc chắn sẽ là một Nữ Hoàng vĩ đại nhất lịch sử…Thôi… bây giờ thần phải đến xem Hội Hoàng Tộc đã đủ người chưa. Nếu nãy giờ có điều chi không phải mong Quận Chúa tha thứ… Cầu chúc mọi điều tốt lành đến với Điện Hạ!

Nói rồi ông cung kính cúi chào và bước ra ngoài… Còn lại một mình trong căn phòng lớn tôi bắt đầu nghĩ ngợi. Có thể lão Tổng Quản nói đúng. Dù gì tôi cũng là một Công Chúa kia mà. Nếu tôi nói KHÔNG thì ai lại dám bảo CÓ chứ? Nếu chủ động rút lui thì tôi có thể trở lại như trước kia, ra khỏi chỗ này và… tìm Ngạn Luật rồi sống như một công dân bình thường! Tôi từ chối Ngai Vàng sẽ càng tốt cho Hoàng Gia vì như thế Hội Hoàng Tộc sẽ không phải đắng đo bàn bạc nhiều… hơn thế nữa, Thái Hậu sẽ đường đường chính chính lên làm vua. Bà ấy tuy tôi chưa gặp nhưng ai ai cũng bảo đó là người phụ nữ sắc sảo, tài hoa… bà ấy đã sống cuộc sống Cung Đình từ nhỏ, bà ấy cũng lớn tuổi và dĩ nhiên là am hiểu nhiều hơn một con nhóc 17 như tôi… Thử hỏi ai mới là người xứng đáng với cương vị Nữ Hoàng?

Nghĩ vậy tôi tự nhủ là sẽ dũng cảm đứng trước Hội Hoàng Tộc và nói nguyện vọng của mình cho họ nghe. Cuối cùng thì tôi cũng tìm được một cơ hội để trở về với chính mình. Tôi khẽ cười và bắt đầu đứng dậy đi quanh phòng, trong lòng nhẹ nhõm tột cùng, vài phút nữa thôi tôi sẽ gỡ được cái xiềng trên vai mấy ngày nay. Đã hơn 10 phút, Tổng Quản vẫn chưa quay lại. Hay là Hội chưa đến đủ? Tôi đi lại trước cái cửa suy nghĩ xem mình có nên mở ra và nhìn quay tìm ông ta không. Tôi nhún vai cười

-Thì cứ mở! Ai bắt nào? Mình là Viễn Xuyên Quận Chúa chứ bộ!

Nói thế tôi chộp lấy hai tay nắm cửa và chuẩn bị mở. Chợt lúc đó có tiếng bước chân tới gần… tôi giật mình buông tay ra. Tổng Quản đến rồi? Tôi vội vã quay trở lại để làm bộ như đang ngồi uống trà nhưng khi nghe kĩ hơn thì tôi nhận ra có tới hai hay ba người đang đi tới. Và họ dừng lại đâu đó bên ngoài ngay cạnh cái cửa.

-Sao Quốc Công đến muộn vậy? Cả Hội chờ Ngài đấy!

Một giọng nói có âm vực thấp cất lên. Tiếng lè nhè đáp lại

-Ta cố tình đến muộn đấy mà… cái vị Công Chúa ấy đâu? Đã tới chưa?

Nghe họ nhắc tới mình, tôi liền bước tới, áp tai vào cánh cửa

-Hình như là rồi… lão Tổng Quản bảo Quận Chúa đang ở Thư Phòng Hoàng Đế!

Tôi liếc mắt nhìn quanh căn phòng. Rõ ràng cái phòng này không có cuốn sách nào để được gọi là “Thư phòng”. Cái giọng khó chịu kia hỏi tiếp

-Thế đã đông đủ chưa?

-Thưa, rồi ạ! Chúng ta phải đi cho mau thôi… Ngài không sợ trễ sao mà lại đứng đây nói chuyện?

-Hứ, sợ gì? Ta cốc sợ gì hết! Hay mi muốn nói ta sợ cái danh Quận Chúa đó? Ta đang chờ coi bản lĩnh của con nhóc đó ra sao…

Người đó gọi tôi là “con nhóc”. Không ai trong Hoàng Cung lại gọi một Công Chúa như thế cả!?

-Ấy ấy… Quốc Công, xin Ngài cẩn trọng! Lỡ ai nghe thấy thì toi!

Có một tiếng dậm chân rất mạnh

-Mặc xác kẻ nào nghe thấy! Thật là bực mình… trước đến giờ chưa khi nào lại có vụ rối ren như vầy… ta cốc tin hoàng huynh của ta lại có một đứa con với mụ Mỹ Thụy! Rõ là trò giả mạo lộ liễu. Để rồi coi, lát nữa ta sẽ lật mặt đứa nào tự xưng Công Chúa đó!!!

Tôi há mòm ngạc nhiên. Vậy ra ông ấy là chú của tôi. Tôi nhớ lại những gì Ngạn Luật đã nói… Trường Thịnh Thiên Lữ Công là Đại Tổng Quản của Hội Hoàng Gia, là em ruột của cố Hoàng Đế Quang Minh IV. Sao ông ta lại nghĩ tôi là giả mạo nhỉ? Phải chăng ông ấy cũng muốn chiếm đoạt ngai vị nên tìm cách đối đầu với tôi? Ối giời… chẳng phải cả hai tờ di chúc đều không có tên ông ta sao? Tranh giành làm chi cho mệt? Bên ngoài cánh cửa Quốc Công vẫn đang nói

-… Thật là ô uế cho Gia Tộc Quang Minh. 17 năm trước ta đã dốc sức rữa sạch nhục nhã cho Hoàng Gia vậy mà bây giờ vết nhơ cũ lại làm chốn thiêng liêng này vấy bẩn. Làm sao đứa con của mụ Mỹ Thụy lại có thể đội vương miện của dòng họ ta? Cái con mụ dâm loạn ấy thậm chí không xứng đáng có tên trong sử sách! Nói không chừng đó là thành quả của ả và Liêu Mãn Bình-tình nhân của ả chứ chẳng dính dáng gì đến hoàng huynh của ta… Mấy ngày nay ta chẳng dám chường mặt ra khỏi phủ vì sợ đụng mặt cánh dư luận… Trả lời những câu hỏi về cái kẻ tự xưng Quận Chúa kia thật là bẩn miệng!

Tiếng nói đó xa dần nhưng thật không may khi những lời cuối cùng tôi đã nghe được hết! Quay trở lại cái ghế đệm tôi ngồi bịch xuống, quên cả cái khung kim loại khó chịu dưới lớp váy. Như có một phép màu, tôi thấy Ngạn Luật hiện lên trong tâm trí. Anh đang ngồi thoải mái trên cái ghế sofa quen thuộc trong nhà… anh nhìn tôi bằng đôi mắt rất hiền… Ngạn Luật cười và nháy mắt bảo: “Anh tin một ngày nào đó sẽ có một người giành lại thanh danh cho Mỹ Thụy Vương Phi!”… Đó là những lời Ngạn Luật nói với tôi từ rất lâu rồi, khi tôi còn là Dương Sao Ly-cô em gái ruột của anh. Ngày ấy tôi chẳng mảy may quan tâm về điều này, thậm chí còn nghi ngờ những lời nói không căn cứ ấy… Nhưng bây giờ tôi đã biết và đã hiểu. Ngạn Luật muốn ám chỉ tôi! Chỉ có tôi mới có thể giành lại thanh danh cho mẹ. Để làm được điều này không có cách nào khác là trở thành Nữ Hoàng!

-Thưa Quận Chúa Điện Hạ, Hội Hoàng Tộc đang rất mong ngóng được diện kiến Người, Quận Chúa xin mời theo Thần…

Lão Tổng Quản đến từ lúc nào tôi không rõ. Khi ngẩng mặt lên tôi đã thấy ông ấy đứng ngay cạnh rồi. Tôi từ từ đứng dậy, chần chứ nắm lấy bộ váy và lướt nhẹ ra khỏi phòng. Trên đường đến Điện Quang Minh tôi im lặng như tờ, chỉ bước theo cái dánh tròn lùn của Tổng Quản mà không nhìn xem mình đã đi đâu, rẽ bên nào… Cuộc hành trình ngắn dừng lại trước cái cổng vàng to nhất tôi từng thấy. Dòng chữ “ĐIỆN QUANG MINH” đập vào mắt với tất cả sức nặng của quyền lực. Tôi biết chỗ này là nơi Hoàng Đế ngồi trên Ngai Vàng mỗi buổi sáng, là nơi nhà vua ra lệnh cho tất cả các quan thần. Tôi hít một hơi thật sâu để chuẩn bị chờ cửa mở mà bước vào. Lão Tổng Quản lại thêm một lần nữa thì thầm vào tai tôi

-Quận Chúa đừng sợ hãi! Chỉ việc nói ra Người muốn gì… Hội Hoàng Gia sẽ không làm khó Người đâu, họ sẽ ngay lập tức trả tự do cho Quận Chúa. Quận Chúa sắp được về nhà rồi…! Hãy nhớ lời thần: Chỉ việc từ chối là được!

Tôi quay sang nhìn. Cái đầu tròn và hói của lão mẫn bóng. Đôi mắt lão mở thao láo và có vẻ háo hức. Đôi môi mỏng và nhòn nhọn đang nhếch lên, tạo một nụ cười… Tôi không buồn đáp lại nụ cười kì cục đó. Tôi chỉ nhìn lão trong một thoáng ngắn ngủi và lại quay mặt nhìn về phía trước. Tôi cũng khẽ thì thầm, đủ để lão nghe thấy

-Vâng, cháu hiểu rồi thưa Tổng Quản. Cháu nhất định sẽ nói ra nguyện vọng to lớn nhất của cháu lúc này… Ông cứ chờ xem!