Điều Bác Sĩ Muốn

Chương 4




Trần Noãn lại quay về phòng làm việc của Cố Thanh Thời, lần này đám y tá còn nhìn ghê người hơn, Trần Noãn phát huy sức mạnh của lớp da mặt dầy, ngẩng cao đầu vô cùng tự hào.

“Chân của cô cần phải nghỉ ngơi, đừng đi lung tung nữa.” Cố Thanh Thời đỡ cô ngồi xuống ghế tựa, với tay lấy thuốc cho cô.

“Ôi… nhiều thuốc thế…” Trần Noãn mới chỉ nhìn thấy thuốc đã lập tức cảm nhận được vị đắng trong miệng, thật đáng sợ.

“Ừ, nhiều thuốc, không thích à?” Bác sĩ Cố rót cho cô một ít nước.

“Vâng, không nuốt hết được…” Trần Noãn tỏ vẻ khổ sở.

“Vậy nghiền nát ra, không giảm công hiệu lại có thể nuốt dễ dàng.” Anh đặt cốc nước bên cạnh, miệng nhoẻn cười.

Ồ thì ra bác sĩ Cố còn biết nói đùa.

Cố Thanh Thời mở hộp thuốc mỡ đặt trên bàn, ngồi xổm xuống, kéo ống quần cô lên, xoa thuốc lên trên chỗ sưng, ngón tay đưa thật nhẹ.

Trần Noãn cảm thấy mình đổ anh nhất định là bởi cái dáng vẻ dịu dàng cẩn thận khi chăm sóc người bệnh này, thế nên càng thích càng lậm, cô vẫn còn nhớ rõ như in cảnh anh sát trùng đầu gối cho mình một năm trước, vẫn là ánh mắt dịu dàng ấy khiến cho tim cô loạn nhịp.

“Em có thể nằm viện được không?” Trần Noãn buột miệng.

Cố Thanh Thời trả lời nghiêm túc: “Không cần, cô đừng có quậy, nghỉ ngơi ở nhà hai ngày là có thể đi lại, khỏi hẳn thì phải cần một thời gian, hơn nữa cô hay bị ngã, nói không chừng còn chưa kịp khỏi đã bị nặng thêm.”

“Vậy được rồi…” Trần Noãn ghé vào trên mép bàn, vuốt nhẹ cánh hoa sen đá.

Xoa xong thuốc, Cố Thanh Thời cẩn thận bỏ ông quần của cô xuống rồi mới đứng dậy: “Bôi thuốc xong rồi đấy, cô mau uống thuốc đi, nước không nóng đâu.”

“Để em chuẩn bị tâm lý đã.” Trần Noãn sờ sờ mấy viên thuốc.

“Uống thuốc mà còn phải chuẩn bị tâm lý nữa hả? Lát nữa cô định tự lái xe về hay thế nào?” Anh vừa thu dọn đồ vừa hỏi.

Vừa nghe thấy ý xua cô về, Trần Noãn lập tức ngồi thẳng lưng: “Ấy, đừng vội, để em hỏi bạn xem sao.”

Trần Noãn lật danh bạ làm bộ nhắn tin, một lát sau tỏ vẻ khó xử: “Ôi, bạn em bảo giờ không rảnh, chiều mới đón em được, em có thể ngồi đây chờ không? Em hứa sẽ không quấy rầy anh làm việc!”

Cố Thanh Thời đang rửa tay, nước hơi nóng, anh nhíu mày, khóe môi bất giác cười: “Ồ, vậy đấy à? Thế thì cô cứ ngồi đây mà đợi đi.”

“Bác sĩ Cố à… Anh thực sự không muốn tìm bạn gái ư?” Trần Noãn ngắm anh một cách say mệ.

Cố Thanh Thời xoay lưng lại lấy khăn giấy: “Không cần.” Trả lời thật rõ ràng.

“Tiếc thật…” Trần Noãn lắc đầu.

“Buổi chiều tôi có một ca mổ, cô ở yên trong này đừng nghịch đấy.” Cố Thanh Thời nhìn cô nhăn mặt nhíu mày nuốt mấy viên thuốc xong rồi đỡ cô qua sô pha ngồi, “Cô ngồi ở đây.”

Trần Noãn gật gù rồi hỏi lại: “Thế em đi vệ sinh kiểu gì… Buổi trưa ăn cơm làm sao…”

Cố Thanh Thời ngẩng đầu cau mày: “Tôi thấy cô không nên nói việc đi vệ sinh và ăn cơm cùng một lúc như vậy…”

“Ha ha.” Trần Noãn cười chữa ngượng.

“Đi vệ sinh thì tôi sẽ dặn y tá giúp cô, cơm trưa tôi sẽ dẫn cô đi xuống nhà ăn.”

“Vâng! Cám ơn bác sĩ Cố!”

Trần Noãn có dự phòng trước, trước khi ra khỏi nhà đã cầm theo sạc pin nên giờ có thể nghịch điện thoại thoải mái. Mặc dù có thể giết thời gian bằng nó, Trần Noãn vẫn thích được ngắm bác sĩ Cố hơn.

“Bác sĩ Cố, anh là con một à? Mẹ anh có người con trai tốt như vậy, chắc chắn rất tự hào.”

Cố Thanh Thời đỏ bừng hai tai, ngẩng đầu bấc đắc dĩ nhìn lại cô: “Cô chắc cũng là con gái ngoan của mẹ cô nhỉ, thôi, cô mau nghịch điện thoại tiếp đi, tôi xem bệnh án, à, ừ, tôi con một.”

Trần Noãn cắm mặt vào màn hình điện thoại, híp mắt cười.

Lúc Cố Thanh Thời đi ra ngoài, Trần Noãn bắt đầu thấy chán, ngồi một mình trên sô pha, weibo chẳng có gì hot, bình thường náo nhiệt biết bao, bây giờ lại im thin thít, chán quá mở game ra chơi, mở rồi lại tắt, cuối cùng vịn một chân đứng lên, nhảy cà nhắc ra ngoài hành lang.

“Này này, chân cô như thế đừng có đi lung tung.” Vừa khéo có một y tá ở ngoài cửa, bị kéo nhét về lại sô pha.

“Em muốn ra ngoài đi dạo.”

Người y tá này đến nộp báo cáo phòng bệnh cho Cố Thanh Thời, để nó trên bàn rồi quay đầu nhìn Trần Noãn: “Cô với bác sĩ Cố có quan hệ gì thế?” Người nói tỏ vẻ bí hiểm.

Trần Noãn cũng học vẻ mặt bí hiểm đó trả lời: “Chị đoán đi.”

Người y tá này rõ ràng là không để tâm, lắc đầu cười: “Không đoán.” Nói xong thì định đi ra ngoài: “Bác sĩ Cố lát nữa về, cô nói với cậu ta một tiếng, kết quả kiểm tra tôi để ở bàn nhé, còn chân của cô thì đừng nên đi lại nhiều mới nhanh khỏi được.”

Trần Noãn tròn mắt ngạc nhiên, đầu gật gật.

“Bác sĩ Cố có trong đó không?” Người y tá vừa đi tới cửa thì Trần Noãn nghe thấy có giọng người quen.

“Không có.”

Vừa dứt tiếng thì Tạ Bân Sam đã đứng ngay trước mặt Trần Noãn rồi: “Ồ, em vẫn còn ở đây à?”

“Vâng, em vẫn còn ở đây.” Trần Noãn gật gù.

“Chà, chà, thật cao thủ, xin chỉ giáo!” Tạ Bân Sam vừa nói vừa ngồi luôn xuống, làm bộ chăm chú lắng nghe.

“Không dám, không dám, da mặt dầy thôi.” Trần Noãn làm bộ khiêm tốn xua tay.

Tạ Bân Sam chống cằm, làm vẻ đăm chiêu rồi gật đầu: “Có điều đúng là người như Cố Thanh Thời thì chỉ còn cách đó.”

“Cố Thanh Thời là dạng người gì ạ?” Trần Noãn mau miệng hỏi luôn.

“Này, em đừng hòng lừa anh nói.” Tạ Bân Sam lùi người ra sau.

“Đâu có lừa anh đâu! Em đang hỏi thẳng mà.”

“…”

Tạ Bân Sam chống cằm đánh giá Trần Noãn, tiếc nuối lắc đầu, chiếc kính gọng vàng nhã nhặn không che được nét tinh nghịch bẩm sinh: “Anh rất thích tính em đấy, tiếc là không phải kiểu anh thích.”

“Đừng tiếc, đừng tiếc, anh cũng không phải kiểu em thích.” Trần Noãn gật đầu.

“Ha ha, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, anh mách nhỏ cho em nhé?”

“Anh nói chút đi!” Trần Noãn kích động vỗ tay.

“Được, nói chuyện với Thanh Thời, nhất định phải thẳng thắn, không được quanh co lòng vòng hay ám chỉ, tên đó không hiểu đâu, cách tốt nhất chính là đơn giản, thô bạo!”

“Vậy nếu em muốn mỗi ngày thổ lộ cả trăm lần thì sao?”

“Chậc… anh đoán chắc em sẽ dọa tên đó sợ mất mật luôn…”

Đến trưa, Trần Noãn theo Cố Thanh Thời đến nhà ăn bệnh viện dùng bữa.

Một y tá dũng cảm tiến lại gần cười ngọt ngào: “Bác sĩ Cố, anh ăn gì, em lấy cơm giúp nhé…”

“Cám ơn, không cần, chúng tôi đi hai người, để tôi tự lấy.” Cố Thanh Thời từ chối.

Trần Noãn ngồi tại chỗ cảm nhận ánh nhìn của mọi người, cô cắn cắn đầu đũa nhìn sang Cố Thanh Thời hỏi: “Bác sĩ Cố, có phải tất cả y tá ở bệnh viện này đều muốn gả cho anh phải không? À không đúng, cả bác sĩ nữ nữa.”

Cố Thanh Thời chậm rì rì gắp một miếng dưa chuột lên ăn rồi mới ngẩng đầu nhìn Trần Noãn: “Đừng nói linh tinh nữa, mau ăn cơm đi.” Anh cố tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng vành tai đã đỏ bừng.

Trần Noãn đắm đuối nhìn bác sĩ Cố ăn cơm, chẳng may chiếc đũa đang gắp miếng đùi gà bị trượt tay, miếng gà rơi thẳng xuống dưới. Cố Thanh Thời lườm cô một cái: “Đùi gà rơi rồi kìa.”

Trần Noãn: “Ồ.”

“Cô tốt hơn nên ăn thanh đạm, ăn đồ dầu mỡ ít thôi.” Nói rồi gắp cho cô mấy miếng rau xanh.

“Ồ.” Trần Noãn bỏ đũa từ đùi gà qua rau xanh.

“Ôi chao! Ghét thế! Cô ta là ai vậy! Sao cứ ở lì ở bệnh viện mãi không đi vậy!” Góc phòng có một y tá thủ thỉ với người bên cạnh.

“Bác sĩ Cố dịu dàng thật đó, thế mà lại dành nó cho một người lạ mặt! Tức nhỉ!”

“Khi nào bác sĩ Tạ mới về chứ! Mau đuổi con bé này đi đi!”

“Không thể để con bé này bắt cóc mất bác sĩ Cố được!”

Trần Noãn đương nhiên chẳng biết gi về sự giận ghét của họ.

Các y tá chụm đầu vào nhau tán gẫu, không ai bắt chuyện với cô, Trần Noãn cảm thấy chán chết, Cố Thanh Thời đã đi thực hiện ca mổ, cô nằm sấp trên bàn rồi mơ màng ngủ thiếp đi mất.

Lúc Cố Thanh Thời xong ca mổ về, Trần Noãn đang ghé đầu trên bàn ngủ say sưa. Cố Thanh Thời nhìn ngắm cảnh tượng yên ả nảy đến xuất thần.

“Buổi tối qua nhà mình…” Tạ Bân Sam vừa bước vào, đang nói dở câu, thấy vẻ mặt chuyên chú của Cố Thanh Thời, chính cậu ta cũng phải ngạc nhiên, lời đang nói dở cũng bị quên béng luôn.

Cố Thanh Thời dường như bừng tỉnh, vội vàng phủ áo khoác lên người cô gái.

“Đang ngủ à?” Tạ Bân Sam nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Cố Thanh Thời gật đầu, có hơi mất tự nhiên, “Chúng ta ra ngoài nói.”

Trần Noãn bị điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng nghe máy: “A lô?”

“Cậu ở đâu thế? Tớ đến rồi.” Lạc Thủy Hà hỏi.

Trần Noãn sực tỉnh, ngồi phắt dậy, chiếc áo chảy xuôi khỏi người, cô vội lấy tay giữ lại.

“Tớ ở nhà B, tầng 5. Câu lên đi, giờ tớ không tự xuống được.”

“Ừ.”

Trần Noãn ló đầu ra cửa nhìn, không thấy Cố Thanh Thời, không biết anh đã đi đâu.

“Bệnh viện Tây Đức à… Xem ra tay bác sĩ này không tồi đâu. Bác sĩ chủ trị ngoại khoa à? Ừm… Sau này bị bệnh có người nhờ cậy được rồi.” Lạc Thủy Hà cà móng tay đỏ thẫm lên thẻ bác sĩ của Cố Thanh Thời.

“… Không biết anh ấy đi đâu rồi… Chúng ta cứ thế mà đi à?” Trần Noãn nấn ná, úp mình trên bàn lười biếng.

“Ừ, đi thôi, Phàm Phàm nhà mình đang chờ ở dưới đó, cậu thấy chưa, chúng mình hẹn hò, mình còn dẫn theo đứa con riêng là cậu nữa.” Lạc Thủy Hà lắc đầu.

“Thôi được rồi…” Trần Noãn miễn cưỡng đứng dậy, được Lạc Thủy Hà dìu ra ngoài.

Ngồi trên xe rồi vẫn thấy không yên tâm nên gửi cho bác sĩ Cố một tin nhắn.

“Bác sĩ Cố, cảm ơn anh, bạn em tới đón rồi, em đi đây, hôm nay làm phiền anh rồi.”

Điện thoại mãi không thấy hồi âm, Trần Noãn sốt ruột suốt cả đường đi. Ngay cả lúc ăn cơm cũng chỉ để ý di động, không nghe Lạc Thủy Hà nói chuyện.

Lạc Thủy Hà ngồi đối diện huých mũi giầy vào chân Trần Noãn: “Này, Trần Noãn, cậu ngơ ngác cái gì thế? Nghe tớ nói chuyện được chứ?”

“Ơ? Cậu nói gì cơ?”

“Chúng tớ định kết hôn.” Cậu ấy xoay mặt thẹn thùng nhìn sang Quách Vị Phàm.

Trần Noãn giật mình: “Sao đột ngột thế?”

“Dù sao bọn tớ cũng đã xác định sẽ kết hôn, sớm hay muộn có gì khác đâu.” Lạc Thủy Hà rõ ràng đang ngập tràn hạnh phúc.

Trần Noãn nhìn sang Quách Vị Phàm, anh ta cũng đang nhìn Lạc Thủy Hà đầy cưng chiều.

“Ồ, chúc mừng.”

Trần Noãn vẫn chưa hết ngạc nhiên, đáp lời theo bản năng, đang định xử lý miếng bít tết thì di động rung lên, tinh thần lập tức chuyển hướng chú ý.

“Đừng khách sáo.”

Ngắn gọn, dịu dàng.

Chú thích:

Mình không tra ra bệnh viện Tây Đức là bệnh viện nào, nên đây có thể là một cái tên hư cấu.