Diệu Diệu

Chương 9: Rải cẩu lương những năm 70 (9)




Gà là gà trống mấy ngày sau hai người mới phát hiện.

Tuy gà trống không giống với gà mái, nhưng hai người lúc đó cũng không chú ý, hơn nữa gần nhất Tần Trường An vẫn luôn suy nghĩ làm cách nào để kiếm tiền cho nên cũng không để ý vì sao mấy ngày nay nó không đẻ trứng.

Giữa trưa hôm nay.

Diệu Diệu đang cho gà ăn ở sân sau, gà mái sau khi có linh khí cũng không ăn nhiều, tùy tiện ném cho nó vài cọng rau là được, rau xanh cũng càng ngày càng tươi tốt, bọn họ cùng gà ăn không thiếu.

Tần Trường An sau khi trở về thì thay quần áo rồi ra sân sau tìm người.

Hiện tại sân sau đã có thêm một cái đình nhỏ, thực xấu, cũng không lớn, chỉ có mấy cái giá gỗ phía trên có cỏ tranh, có thể che nắng, bình thường Diệu Diệu hay nằm ở đây.

"Tức phụ!" Trường An trong tay cầm một cây kẹo hồ lô, còn có một túi điểm tâm nhỏ, đặt ở trước mặt cô, "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Diệu Diệu cầm kẹo, cho hắn một nụ cười vui sướng, ăn một viên, hưởng thụ nheo lại đôi mắt, đưa kẹo đến bên miệng hắn, hàm hồ nói, "Cùng nhau ăn."

Tần Trường An nhìn cô ăn vui vẻ, nhéo nhéo tay cô thỏa mãn cười rộ lên, thấy cô ăn hắn liền vui...... Hắn cắn một viên, "Được."

Kỳ thật hắn cũng không thích ăn đồ ngọt.

Diệu Diệu liếm một cái, hưởng thụ nheo lại đôi mắt, lại cầm lấy một miếng điểm tâm đút cho hắn, đối với điểm tâm hắn sẽ không từ chối, Tần Trường An cúi đầu ăn một miếng.

Hai người cũng không có ý để dành lại, một túi điểm tâm không nhiều lắm, anh một miếng em một miếng ăn sạch.

Sau khi ăn xong, Diệu Diệu mới bắt đầu hỏi hắn hôm nay đi ra ngoài thế nào.

Đôi mắt Tần Trường An sáng lên, nói suy nghĩ của mình cho cô biết.

Muốn giàu bằng trồng trọt tuyệt đối không được, mệt chết mệt sống cũng chỉ được một chút tiền.

Cho nên hai ngày nay hắn đi lên trấn trên tìm hiểu, nhìn xem có việc có thể làm, sau đó phát hiện trong trấn đã hình thành một khu chợ nho nhỏ, người buôn bán không nhiều lắm.

Trên quầy cũng không có nhiều vật hiếm, đều là một chút đồ ăn gia đình, không có nhiều.

Hiếm lạ chính là, người thành phố rất thích mấy loại rau xanh ở nông thôn, còn thường xuyên có một số người tay không mà đi, rõ ràng là không mua được.

Tần Trường An cân nhắc trong chốc lát, cũng có thể lý giải. Người nhà nông có đất để trồng, rau xanh trong mắt bọn họ cũng không hiếm lạ.

Nhưng người thành phố đều ở nhà tầng, cho dù có ngôi nhà to một chút cũng nào có chỗ để trồng rau? Muốn ăn cũng không có.

Tần Trường An tự hỏi, hiện tại tự do buôn bán mới bắt đầu, người nông dân đều nhát gan, dám ra đây buôn bán không nhiều lắm, rau xanh cung không đủ cầu, hắn nhưng thật ra có thể mua từ nhiều nhà rồi mang đi bán.

Cùng với... Nhớ rõ sau núi có một mảnh măng, gần nhất hẳn là cũng đã lớn.

Măng cũng là đồ tốt, hai năm trước người trong thôn đói quá nên đánh bạo chạy vào núi, dựa vào măng mà không ít người sống sót, chỉ là gần nhất mấy năm nay điều kiện tốt, sau núi lại có chút nguy hiểm, măng cũng chỉ là rau nên không nhiều người đi.

Bán... Người trong thôn càng không không nghĩ tới.

Hắn đầu óc xoay chuyển, muốn bán thì phải nhanh, phỏng chừng cũng cũng chỉ bán được trong đoạn thời gian này.

Mọi người tiếp nhận được tự do buôn bán, người bán đồ ăn nhất định sẽ có rất nhiều, khi đó sẽ rất khó bán.

Hắn tính toán tối hôm nay sẽ lên núi đào măng.

Còn Diệu Diệu......, hắn biết hai người làm việc sẽ càng nhanh, nhưng hắn không muốn Diệu Diệu chịu khổ, làm việc nuôi cô là trách nhiệm của hắn, không phải Diệu Diệu.

Hắn nghĩ như thế, nhưng Diệu Diệu có thể đáp ứng sao? Kẻ ngốc cũng biết, hắn chỉ là người bình thường, vạn nhất gặp gỡ dã thú thì phải làm sao?

... Cô phải đi theo bảo vệ hắn nha, Diệu Diệu nghiêm túc nghĩ.

"Không được!" Tần Trường An buột miệng thốt ra, kiên định nhíu mày, "Trên núi quá nguy hiểm."

Hắn không thể để cô mạo hiểm cùng với hắn.

"Cho nên em mới muốn đi." Diệu Diệu cũng cố chấp.

Hai người lần đầu tiên chiến tranh, đối diện lẫn nhau, ai cũng không chịu nhường một bước.

Diệu Diệu nghĩ nghĩ, đầu tiên phải hòa hoãn trước đã, bổ nhào vào ngực hắn, bẹp một ngụm hôn mặt hắn, "Để em đi được không, em muốn cùng anh cùng anh ~"

Tần Trường An cứng lại rồi.

—— Diệu Diệu là đáng yêu nhất, chưa từng có người có thể kháng cự Diệu Diệu làm nũng. Nếu cứng không được thì phải mềm, không có gì mà một cái hôn không giải quyết được, nếu có, thì hôn hai cái thôi ╯^╰

Người cũng như vậy thôi.

Diệu Diệu nghĩ, lại chụt hôn vào môi hắn, "Em không muốn tách ra a."

Được được được, em nói gì đều được!

Tần Trường An nghiêm mặt lại không nghiêm được, tim đều mềm nhũn, thật vất vả mới không nói ra, lau mặt, "Em gian lận!"

Như vậy sao hắn có thể kiên trì a.

"Đi theo anh cũng được nhưng không được chạy loạn." Tính, cùng lắm thì đến lúc đó để cô chạy trước.

Diệu Diệu thực vừa lòng, híp mắt "Trường An thật tốt ~"

"........." Trường An nghẹn khuất cắn vào tay cô một cái.

Bởi vì muốn đi ra ngoài, Trường An bèn thêm đồ ăn vào ổ gà, thuận tay nhìn nhìn trong ổ, có chút thất vọng.

—— vẫn là không có trứng gà rừng, nhưng lại có mấy quả của gà nhà, so trước kia nhiều hơn.

"Đẻ trứng sao?" Diệu Diệu thò qua tới,

"Không..." Vốn dĩ Tần Trường An có chút thất vọng, nhưng thấy cô hỏi, ngược lại đè sự thất vọng xuống, "Khả năng bị kinh hách, cần nuôi mấy ngày, đừng lo lắng ~"

Nói lời này, hắn liền không tự giác nhìn về phía con gà rừng kia... Nhìn hung mãnh như vậy, cũng không giống bị dọa a.

Sau đó liền thấy con gà rừng biến đổi, phi thường hung mãnh cục tác một tiếng, mở hai cánh bày ra tư thế công kích, sau đó nhảy lên trên người con gà mái.

Gà mái bị đè, cục tác một tiếng, thuận theo cong mông, gà rừng nhanh chóng...

...... Quả nhiên hung mãnh.

Hung mãnh em gái ngươi a.

Tần Trường An cả người đều mộng bức.

Hắn luôn luôn không chú ý, chỉ nhìn bề ngoài, gà trống với gà mái cũng không khác nhau lắm a, nhưng tư thế giao phối này...Thân là đàn ông không ai không hiểu, này mẹ nó thuyết minh điều gì?

—— thuyết minh cái con đang cưỡi trên người gà mái, căn bản là không phải gà mái, con mẹ nó tuyệt đối là gà trống.

Diệu Diệu: "............"

Trường An: "............"

Tần Trường An bị tức điên rồi, cảm thấy bị mất mặt.

Không đẻ trứng sao mày không nói sớm?!

Mỗi ngày ăn ngon, kết quả thứ này không những không biết đẻ trứng, ăn của hắn uống của hắn còn đè gà nhà hắn?! Sống rất vui vẻ đúng không!

Thiếu chút nữa giết luôn tại chỗ

May mà hai người bọn họ lên núi nên không ăn tối ở nhà.

Hắn hầm hừ dắt tay Diệu Diệu, để cho mày sống thêm hai ngày, trở về liền làm thịt cho tức phụ ăn.

Buổi chiều, Trường An cùng Diệu Diệu chuẩn bị xong xuôi, đeo hai cái sọt tre và túi lên núi.

Chỗ măng mọc tuy ở bên trong, nhưng kỳ thật cũng không khó tìm, Trường An đi ở phía trước, một tay cầm tay Diệu Diệu, một tay cầm cái cuốc mở đường, may mắn không gặp phải dã thú, thuận thuận lợi lợi tới rừng trúc.

Hiện tại đúng là tháng sáu, đầu mùa măng, mỗi ngày có một ít.

"Quả nhiên không ít." Đây lòng Tần Trường An trào ra một cỗ kích động, Diệu Diệu sẽ có kem bảo vệ da.

Trong núi thực mát mẻ, Trường An dặn dò Diệu Diệu đừng di xa bèn bắt đầu làm việc, hắn còn trẻ, hơn nữa nghĩ đến Diệu Diệu còn đang ở bên cạnh không bao lâu đã chứa đầy một sọt ba túi, nhanh hơn tưởng tượng nhiều.

Lúc này mặt trời mới xuống núi không bao lâu, phỏng chừng mới 5, 6 giờ, hai vợ chồng đi hai chuyến mang về nhà.

Tần Trường An mệt mỏi thở dốc, bò lên trên giường liền ngủ, Diệu Diệu đưa hai lần linh khí vào cơ thể hắn mới bình thường lại.

Sáng sớm ngày hôm sau đã dậy, thừa dịp trời tối mượn một chiếc xe bò, nghĩ đến mỗi ngày đều phải mượn, cắn chặt răng, trả cho người năm phần tiền.

Làm người nhà kia cao hứng, một ngày năm phần tiền cũng không ít, bình thường bò đều để chạy lung tung không làm gì.

Sau đó mang theo Diệu Diệu đi đến chợ, xuất phát sớm, Diệu Diệu nằm trong ngực Tần Trường An ngủ, cho đén khi mặt trời lên cao, hai người mới đến nơi.

Lúc này đã có không ít người đến chợ.

Tần Trường An hai người chiếm vị trí, trải một tấm vải ra, đổ măng trong sọt tre ra, măng tươi rơi đầy đất.

Người đi ngang qua không khỏi dừng bước.

Tác giả có lời muốn nói:

Gà trống: Có ăn có uống có gà mái ngủ, a, cuộc sống như thần tiên.

Trường An:...... Mày chờ.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ