Điệu Vũ Bên Lề

Chương 15




Ngày 18 tháng Mười Một, 1991

Bạn thân mến,

Cuối cùng thì hôm qua anh tôi cũng gọi điện báo rằng không thể thu xếp về dự Lễ Tạ Ơn kịp cuối tuần, bởi do bận chơi bóng mà anh đã chậm việc học. Mẹ tôi buồn bực tới nỗi dắt tôi đi mua quần áo mới.

Tôi biết bạn nghĩ tôi nói quá lên trong mấy chuyện sắp kể ra đây, nhưng tôi hứa là không hề. Suốt từ lúc hai mẹ con bước vào xe cho tới khi về đến nhà, mẹ tôi không ngừng nói một phút nào cả. Không hề. Ngay cả khi tôi rúc vào phòng thử đồ để thử quần tây.

Bà cứ đứng ngoài phòng thử mà chuyển hóa lo lắng thành lời. Chuyện bà kể vang vọng khắp cửa tiệm. Đầu tiên là đúng ra ba tôi phải ép anh về nhà, dẫu một buổi chiều cũng được. Rồi đến chuyện chị tôi phải bắt đầu nghĩ tới tương lai, và nộp đơn vào những trường “an toàn” phòng khi những trường tốt hơn không nhận. Rồi bà chuyển qua khen rằng màu xám hợp với tôi.

Tôi hiểu được lòng mẹ đang nghĩ gì. Thật sự.

Giống như hồi bọn tôi còn nhỏ, cùng mẹ ra hiệu tạp hóa. Chị và anh tôi cãi nhau về những chuyện hai người họ vốn chẳng bao giờ thuận thảo, tôi thì ngồi gọn lỏn trong cái xe đẩy mua hàng. Cuối cùng mẹ phát bực tới nỗi đẩy cái xe bon bon, làm tôi thấy như đang ngồi trong khoang con tàu ngầm.

Tình hình hôm qua cũng giống vậy, chỉ khác là lần này tôi ngồi ở ghế trước xe.

Lúc tôi gặp Sam và Patrick ở trường hôm nay, cả hai đồng ý rằng mẹ tôi rất có khiếu chọn đồ. Tôi kể cho mẹ nghe khi đi học về, và mẹ cười tươi. Mẹ hỏi tôi có muốn mời Sam và Patrick tới dùng bữa tối sau kỳ nghỉ hay không, vì mẹ tôi chịu đủ căng thẳng cho kỳ nghỉ này rồi. Tôi gọi cho Sam cùng Patrick, và họ nói sẽ đến.

Tôi thật sự bị kích động.

Lần gần nhất tôi rủ bạn đến nhà dùng bữa tối là mời Michael vào năm ngoái. Có món bánh thịt chiên giòn. Tuyệt nhất là Michael ở lại qua đêm. Rốt cuộc bọn tôi ngủ rất ít. Cứ mê mải nói đủ chuyện về các cô nàng, phim ảnh, rồi âm nhạc. Tôi nhớ rõ nhất là lúc cùng cậu ấy tản bộ quanh khu nhà lúc khuya. Ba mẹ tôi đã ngủ, hàng xóm cũng tắt đèn cả. Michael nhòm vào mọi cửa sổ. Đêm tối và yên ắng.

Nó bảo, “Cậu có nghĩ là mấy người này tốt bụng hay không?”

Tôi đáp, “Nhà Anderson đó à? Có chứ. Họ già rồi.”

“Còn nhà này thì sao?”

“À, bà Lambert không thích bóng chày bay vào vườn của bà ấy đâu.”

“Còn nhà kia?”

“Bà Tanner đi thăm mẹ của bà ấy suốt ba tháng nay rồi. Thường cứ cuối tuần thì ông Tanner ngồi ở hàng hiên sau, nghe tường thuật đấu bóng chày. Tớ không biết rõ họ có tốt bụng hay không, bởi họ không có con cái gì.”

“Bà ấy bị bệnh à?”

“Ai bệnh chứ?”

“Mẹ của bà Tanner.”

“Không đâu. Nếu đúng vậy thì mẹ tớ đã biết, mà mẹ tớ đâu có nhắc tới.”

Michael gật gù. “Họ đang chuẩn bị ly dị.”

“Cậu nghĩ vậy à.”

“Ừa.”

Bọn tôi cứ thế thả bước. Có những khi Michael biết cách di chuyển thật khẽ khàng. Tôi mở ngoặc ở đây một chút, mẹ tôi nghe nói ba mẹ của Michael giờ ly dị rồi. Mẹ nói chỉ có bảy mươi phần trăm các cặp vợ chồng ở được với nhau sau khi họ mất đứa con. Tôi nghĩ mẹ tôi đọc được cái tỉ lệ này trên tạp chí nào đó.

Thương mến,

Charlie