Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi




"Nói coi, lần này lại quậy gì nữa?" Thiết uyển mở sổ ra, bắt đầu thẩm vấn.

"Giúp người cũng kêu là quậy hả?" Hướng nhật sờ sờ cái mũi.

"Giúp người? cho là tôi sẽ tin sao?" Thiết uyển biết tỏng không moi được gì từ miệng hắn, liền hướng ánh mắt chuyển sang cô nhóc đáng yêu bên kia, "Em gái, là em báo cảnh sát à? Nói chị nghe hắn làm gì em."

"Dạ, chị cảnh sát! hắn dẫn theo một đám lưu manh tới quán rồi đuổi khách chạy hết." cô nhóc nhắc tới đây vừa trừng mắt nhìn Hướng nhật vừa nghiến nghiến răng.

"Có chuyện này hả?" nói thật, Thiết uyển làm sao tin tên lưu manh này lại làm chuyện tầm thường như mấy thằng côn đồ lôm côm, hoài nghi nhìn lại Hướng nhật.

"Ta mà lại làm chuyện nhảm nhí đó hả?" Hướng nhật vén một bên áo gãi gãi hông, nhấc chân gác lên bàn.

"Nghiêm túc chút coi!" Thiết uyển đập vào chân hắn, cười lạnh: "đúng là ngươi không giống cái loại đó, bởi vì ngươi căn bản là vậy!"

"Hắc hắc, là vậy là sao hả, cẩn thận không ta kiện cô phỉ báng!" Hướng nhật hì hì tươi cười nói.

"Đừng hòng dọa cô này, Nghe câu này nhàm tai lắm rồi." Thiết uyển đột nhiên đổi giọng, "Nói cho mà biết, lần này ta có nhân chứng, đừng hòng thoát."

"Con ranh kia hả?" Hướng nhật khinh thường liếc con nhóc một cái.

"Chị cảnh sát, tôi tình nguyện làm nhân chứng, là hắn kêu người đập phá quán của em!" cô nhóc trừng hắn, lớn tiếng tố cáo.

"Ranh con vô ơn, không biết lòng tốt, đó là giúp ngươi." Hướng nhật hận không đè con nhóc này ra đét cho nát cái mông.

"Hừ, rõ ràng là đóng kịch!"

"Ngừng! rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Thiết uyển thấy hồ đồ rồi, xoay sang hỏi cô nhóc: "em gái, em nói đi."

"Là vậy nè." lập tức, cô nhóc kể lại chuyện đã xảy ra.

Nghe tới lúc đầu trọc bị đánh móp một bên sọ thì Thiết uyển cũng phải cười rộ lên, khoe gần hết hàm răng.

Biết đầu đuôi chuyện rồi thì Thiết uyển đại khái hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, không cần ghi gì hết gấp sổ lại rồi nói với cô nhóc: "Em gái, mặc dù chị rất là không muốn thừa nhận, nhưng chị cũng phải nói với em lần này thật sự là hiểu lầm rồi."

"A? sao lại vậy? rõ ràng hắn là người xấu mà." cô nhóc chỉ vào Hướng nhật, mặt rõ ràng bung ra 2 chữ "không tin".

"Em xem." Thiết uyển mở sổ ghi ra, chỉ vào hình người góc trên một trang hỏi: "Có phải tên này không?"

"Chính hắn đó chị cảnh sát, là cái tên đầu trọc hồi nãy đó, chị nhất định phải bắt hắn!" cô nhóc chỉ vào hình Sơ kê biệt danh "đầu trọc" trong sổ ghi lời khai.

"Bắt thì phải bắt rồi, bất quá có lầm lẫn ở đây - " Thiết uyển chỉ tay vào Hướng nhật, "hắn với đầu trọc không phải cùng băng!"

"Nhưng mà đầu trọc sao lại sợ hắn như vậy?"

"Cái.này.là vì tối qua hắn đánh đại ca của đầu trọc một trận thê thảm, nên giờ đầu trọc mới sợ hắn như vậy."

"A - em biết rồi!" cô nhóc cả kinh hô lên.

"Biết cái gì?" Thiết uyển nghi hoặc hỏi.

"Có câu là: "Lưu manh tự có lưu manh trị", đầu trọc hư hỏng vậy chắc chắn là lưu manh, mà hắn - càng hư hỏng càng lưu manh hơn!" cô nhóc chỉ vào Hướng nhật ra vẻ hiểu biết lẩm bẩm.

"Không sai, em gái, những lời này một chữ cũng không sai." Thiết Uyển phụ họa.

"Uy, bà cô này nói cái gì đó, còn nói nữa ta kiện cô phỉ bang đó." Hướng nhật bất mãn nhìn nàng.

"Cái gì! dám gọi ta.có tin ta nhốt ngươi 48 giờ không?" Thiết Uyển trừng trừng hai mắt, uy hiếp.

"Ngon thì nhốt đi, who sợ who à?" Hướng nhật nhướng mắt nhún hai vai, gác chân kia lên bàn luôn.

"Tên khốn này! Chỗ này là đồn cảnh sát, không nhà của ngươi, bỏ xuống cho ta!"

"Không phải muốn nhốt ta 48 tiếng hả, nếu không dám thì thả ra nhanh!"

"Cút!"

"Uy, nhóc con, lại lấy oán báo ơn hả? nói coi, bồi thường ta sao đây?" Hướng nhật trong lúc được Thiết cô nương "Tiễn" ra khỏi đồn cảnh sát, đi được vài bước ra của liền bắt chuyện với cô nhóc.

"Hừ, ngươi vốn là lưu manh!" cô nhóc dừng lại, quay đầu lại hung hăng lườm hắn một cái.

"Nhóc con đáng chết, xem ra không dạy dỗ một chút ngươi đúng là sẽ không biết trời cao đất rộng rồi! ngươi nói anh đây chỗ nào giống lưu manh hả? nếu nói không được, hừ hừ, đừng trách ta nặng tay!" Hướng nhật giơ ngón giữa lên, lạixòa năm lại khép 2 đốt lại hình thành kiểu "kí đầu", nhắm ngay đầu nàng, lúc nào cũng có thể hạ xuống.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" cô nhóc che đầu lại, mắt láo liêng, chỉ vào Thiết uyển đang đứng trước cửa đồn cảnh sát: "Ta méc chị cảnh sát đó, chị đó nói mà."

"Lời của nàng mà cũng tin hả?" Hướng nhật quát.

"Sao lại không tin? chẳng lẻ tin ngươi, cái tên lưu manh này hả?"

"Ta lưu manh? nếu nói ta là lưu manh, vậy nàng là vợ của lưu manh rồi."

"Ý gì đây?"

"Ta nói nhóc nghe, nàng đúng là bà xã của ta, ta thường xuyên sờ mông nàng đó."

"Gạt ai chứ! Dâm đãng!"

"Mẹ, không tin thì lại hỏi đi!" Hướng nhật tức giận văng tục.

"Hỏi thì hỏi, cho rằng ta không dám sao?" nói xong cô nhóc hùng hục chạy lại chỗ Thiết uyễn.

"Chị, tên lưu manh kia nói sờ mông chị, có phải thiệt không?"

"Cái gì! ngay cả cái.này hắn cũng nói hả."

"Nga, em biết rồi!" không đợi chị cảnh sát nói xong, cô nhóc đã có vẻ hiểu hết rồi, chạy về trước mặt Hướng nhật, mặt không vui nói: "Chi cảnh sát thật là bà xã ngươi? Xấu xa, sao có thể, ngươi rõ ràng là một tên bại hoại."

"Ân?" Hướng Nhật thấy có gì đó không đúng, vỗ ót một cái tự hỏi, bộ cái cô họ Thiết đó thừa nhận là vợ mình hả ta? Vừa mọc lên ý nghĩ này hắn liền sút đi luôn, tuyệt đối không có khả năng này.chẳng lẽ con nhóc này hiểu lầm rồi? cái này có khả năng nhất. Đang nghĩ tới đây thì con nhóc bên cạnh đột nhiên la lên.

"Không đúng! nếu như chị cảnh sát là bà xã ngươi, vậy lần trước ngươi dẫn theo ai tới quán ta ăn cơm? Chị đó cũng nói là bạn gái ngươi. Ghê tởm! ta biết rồi, ngươi dám gạt chị cảnh sát ở ngoài có bạn gái khác, ta phải nói cho nàng mới được!" cô nhóc lại hùng hục chạy đến cửa đồn cảnh sát.

Hướng nhật thấy vậy lắc đầu không thôi, thật là.

"Chị, tên bại hoại kia ở ngoài có bạn gái khác đó.".

"Có quan hệ gì tới chị?" Thiết uyển mù mờ hỏi lại.

"Ai, chị là vợ hắn mà, sao nói không quan hệ?"

"Cái gì! ai nói vậy?"

"Bại hoại kia nói đó."

"Tên khốn này!" Thiết uyển nắm chặt nắm tay, đang muốn kiếm hắn tính sổ thì "tên khốn" đó biến mất tăm rồi, nàng tức giận giậm chân: "Tức chết mà! ta tuyệt đối sẽ không tha hắn!"

Cô nhóc lại tưởng nàng đúng là đang tức khí chuyện tên bại hoại kia ở bên ngoài có gái khác, tự tác cho là mình thông minh khuyên: "Phải đó chị, tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn! tối chị đừng cho hắn lên giường, phạt hắn quỳ lên bàn, trên bàn còn phải đóng một mớ đinh, đinh phải chọn loại cứng nhất nhọn nhất."

"Trời ơi - em nhỏ, thôi tốt nhất là em về nhà đi!" địa cầu đúng là nguy hiểm quá rồi, Thuyết uyển bị con nhỏ này làm cho gần điên rồi.

7 giờ tối, trời còn chưa tối lắm, nhưng giao lộ khu đông thành phố cùng khu nam lúc này đã không còn có air a đường nữa.

Trong ngõ hẻm âm u, hai bóng người vẫn đứng yên, nếu như không có giọng của bọn hắn sợ là nhìn vào ai cũng tưởng là hai khúc gỗ dựng đó.

"Mã tam, chuyện đó tra tới đâu rồi?"

"Còn chưa có tin tức."

"Làm gì vậy hả? qua hai ngày rồi, một chút tin tức cũng không?"

"Đối phương núp kỹ quá, hơn nữa kiểu xóa dấu vết xác định là cao thủ."

"Tao mặc kệ, bất kể là cao thủ mẹ gì, tóm lại cái thứ bị mất trong phòng thí nghiệm nhất định phải tìm về, nếu không tụi mình sao giao phó với tổ chức."

"Cái.này ta biết, chỉ là.không biết ngươi có xem qua báo cáo nghiệm thi của lão K đưa cho không?"

"Còn chưa nhìn, chết thì chết rồi, có hay mẹ gì mà nhìn?"

"Ai, còn tự đại vậy hả! ta nói cho ngươi nghe, cái chết của L1 và L2 là bị một tay bóp nát cổ họng ngạt thở mà chết, một người thì bị đập nát lồng ngực mà chết, bóp cổ thì chỉ cần người có sức mạnh chút là làm được, mấu chốt là người sau, đem toàn bộ xương ngực đấm nát lún vào một khúc, mày làm được không?"

"thật hả?" tên kia toàn thân chấn động.

"Hoàn toàn chính xác! mày có thể đi hỏi lão K, làm vậy thì cần bao nhiêu sức đây? còn không biết đối phương có dùng toàn lực hay không, nếu như không toàn lực."

"Chẳng lẻ là tên Hướng nhật?"

"Tên đó đã tử ẹo rồi, khỏi phải nói! chỉ là tên này cũng không dễ đối phó, hơn nữa hắn còn nắm giữ công thức của A8."

"Đáng chết, sao giờ bọn biến thái vậy!"

"Được rồi, ngưu nhị, hôm nay mày có kiểm tra qua phòng thí nghiệm?"

"Chưa, hỏi vậy là."

"Không tốt! mau đi!"

Ngưu nhị cùng hắn phối hợp nhiều lần, tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra, hai người đồng thời hướng đầu hẻm chạy đi.

Song, một bóng người mơ hồ đã chắn ngay đầu hẻm, xa xa đèn đường hắt bóng hắn rất dài.

"Chờ tụi bây lâu rồi!" giọng trầm thấp làm người khác không rét mà run.