Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 364: Cô nàng này tại sao lại ở đây?




Sau khi nói chuyện với Cuồng Lang xong, Hướng Nhật ra khỏi quán bar.

Tuy nói buổi chiều không có lớp học thì có thể đi về, nhưng trước khi đi khỏi mấy vị tiểu thư đã nói, nhân tiện thì đi xem có nhà thích hợp hay không, nếu như cũng được thì cứ chụp hình lại, đợi sau khi bọn họ xem xong vừa ý rồi mới quyết định mua hay không.

Mà chuyện mua nhà này, Hướng Nhật cũng không dám chậm trễ, bởi vì đây thật sự là vấn đề có liên quan đến hạnh phúc sau này của bản thân, đương nhiên phải cẩn thận kiếm tìm.

Nhưng mà gần khu trường đại học lại cũng không có khu nhà nào trống cả, cho nên không cần tìm chỗ nào đăng biển bán, chỉ có thể đi tìm mấy công ty môi giới nhà ở mà thôi.

Hướng Nhật cảm thấy đi một mình vô cùng buồn chán, mà mấy vị tiểu thư ở nhà lại bận chơi bài poker, hiển nhiên không thể đi với mình, tiểu thư Hác Tiện Văn lại bị bọn họ mời vào trong nhà, phỏng chừng cũng không đi được. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có cô nàng Nhâm Quân có thể sắp xếp để đến.

Tức thì, Hướng Nhật gọi một cú điện thoại.

Vừa mới nối máy, đã truyền đến giọng nói bất mãn của Nhâm đại tiểu thư:

- Người nào, sao lại có thời gian gọi điện cho người ta thế?

- Quân Quân, không phải là anh đây nhớ em mới làm thế sao?

Hướng Nhật dày mặt nói.

- Bớt làm bộ một chút cho tôi nhờ! Nói, có chuyện gì?

Tuy ngoài miệng dữ dằn như vậy nhưng trong giọng nói vẫn ẩn chứa chút vui mừng.

Hướng Nhật cười hắc hắc:

- Bây giờ em có rảnh không? Cùng anh đi xem nhà ở thì thế nào?

Nhâm đại tiểu thư bên kia đầu dây có lẽ nghe sót cái gì, ngượng ngùng kiêm giận dữ nói:

- Anh thật là, trong đầu toàn nghĩ tới chuyện đó, anh không thể suy nghĩ mấy chuyện nghiêm chỉnh sao?

Cuối cùng lại nói một câu:

- Em không đi.

Hướng Nhật bị làm cho hồ đồ, tại sao xem nhà ở lại trở thành chuyện không nghiêm chỉnh? Liền vội vàng hỏi:

- Quân Quân, em thật sự không đi cùng với anh sao?

Bị nam nhân hỏi lại lần thứ hai, Nhâm đại tiểu thư ở đầu dây bên kia càng tức giận:

- Đi đi đi, đi cái đầu anh đó! Muốn mướn phòng anh tìm người khác đi. Lần trước đã nói đến nhà em, anh sau lại còn nói không chắc chắn lắm, bây giờ muốn đi ra ngoài, vậy càng đừng có mơ!

"." Hướng Nhật rốt cuộc đã hiểu ra, Nhâm đại tiểu thư đã nghe thiếu hết một chữ trong lời nói của mình, cố nén cười nói:

- Quân Quân, không phải là em nghe nhầm cái gì chứ? Không phải anh nói mướn phòng, mà là nói đi xem nhà ở, vì cuộc sống hạnh phúc sau này của chúng ta.

Vừa nói tới đây, ở đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một tràng âm thanh tút tút, Nhâm đại tiểu thư bên kia đầu dây rõ ràng đã cúp điện thoại.

Hướng Nhật có chút không biết nói gì, hắn biết cô nàng này chắc chắn là vì đã nói nhầm mà xấu hổ, không có cách nào khác, chỉ đành gọi điện thoại qua đó một lần nữa thôi.

Lần này, đợi một lúc lâu Nhâm đại tiểu thư mới nghe điện thoại, vả lại vừa mở miệng đã nói:

- Hướng Quỳ, anh vừa nói cái gì em cũng không nghe thấy!

- Đúng, anh vừa nói cái gì cũng không nghe được rõ.

Hướng Nhật thuận theo lời đối phương nói mà tiếp lời, lúc này nên sáng suốt một chút, nếu không sẽ lại làm cho Nhâm đại tiểu thư xấu hổ.

Có lẽ ngại vì biết được lời mình nói không lừa dối được người khác, Nhâm đại tiểu thư lại lầm bầm một câu:

- Ai bảo anh không nói rõ ràng?

Tiếp theo lại chuyển đề tài:

- Đúng rồi, bây giờ anh đang ở đâu, em lập tức qua liền.

Hướng Nhật vội vàng nói rõ vị trí cụ thể của mình.

Không lâu sau, Nhâm đại tiểu thư đã tới, hơn nữa vừa nhìn thấy mặt liền lao tới, mạnh tay ngắt nhéo một phen thẳng vào cánh tay của nam nhân, lúc này mới giận dỗi nói:

- Sau này anh còn dám nói không rõ ràng nữa hay không?

- Không dám nữa, không dám nữa.

Hướng Nhật muốn che miệng cười trộm, nhưng thấy bộ dạng xấu hổ tức giận không chịu nổi của Nhâm đại tiểu thư, cũng không định kích động cô nàng lần nữa.

Nhâm Quân lại hừ nhẹ một tiếng:

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

- Đi công ty môi giới nhà ở.

Hướng Nhật kéo lấy một tay của Nhâm đại tiểu thư rồi nhẹ nhàng nắm lấy.

- Quân Quân, em có quen biết chỗ nào không?

Vẻ mặt Nhâm Quân có chút ửng đỏ:

- Em chưa mua nhà bao giờ, làm sao biết chứ!

- À, vậy thì phải hỏi dò một chút vậy.

.

Cuối cùng rất dễ dàng đã hỏi được tin tức về một công ty môi giới nhà ở rất có danh tiếng, Hướng Nhật vội vàng dẫn Nhâm đại tiểu thư đi qua đó.

Công ty môi giới này rất lớn, nghe nói có thể xếp vào ba hạng đầu ở Bắc Hải - Ặc, đây là Hướng Nhật nghe người môi giới đó nói, cứ cho rằng là lời khoác lác, nhưng khi bước vào đại sảnh của công ty môi giới này rồi, hắn bất giác có chút tin tưởng lời nói của người đó.

Chỉ là một cái đại sảnh cũng đã không dưới mấy trăm mét vuông, hơn nữa bên trong cũng đứng đầy người, nam nữ già trẻ đều có, không hoàn toàn là công nhân viên. Bởi vì công nhân viên đều mặc cùng một loại trang phục, trên ngực cũng đeo một bảng tên biểu lộ thân phận.

So với Hướng Nhật là chúa ăn mặc đồ vỉa hè, mấy khách hàng áo quần bảnh bao hoặc ăn mặc hàng hiệu đương nhiên càng nhận được sự chú ý đón tiếp của nhân viên. Còn may là Nhâm đại tiểu thư ở bên cạnh hắn gia tăng cho hắn không ít ấn tượng.

Rất nhanh đã có người tiến đến trước mặt hỏi thăm:

- Hai vị muốn thuê phòng ư?

Người tiến đến là một nam thanh niên tướng mạo vẫn không vượt quá hai mươi ba tuổi, giống như vừa mới tốt nghiệp đại học, mặc dù hắn cũng nhìn ra đôi nam nữ trước mặt này cũng không giống loại người có thể mua được nhà ở, nhưng hắn lại không tỏ ra dáng vẻ xem thường, nói như thế nào đối phương cũng là khách đã đến tận cửa. Mặc dù phần trăm hoa hồng thuê phòng không nhiều bằng phần trăm hoa hồng mua nhà ở, nhưng con ruồi có nhỏ đi nữa cũng là thịt.

Hơn nữa, bởi vì bản thân là người mới tới, mấy vị khách hàng lớn đó đương nhiên không tới phiên hắn, chỉ có thể kiếm mấy đồ thừa mà "tiền bối" không cần. Mà mối quan hệ tình nhân của đối tượng trước mắt này kỳ thực làm cho người ta cực kỳ không cảm thấy đôi nam nữ này là đối tượng tốt nhất (chủ yếu là nữ so với nam cao hơn nhiều, còn nam nhân kia người lại không có gì đặc biệt), hơn nữa có một đại mỹ nhân dáng người còn đẹp hơn người mẫu bình thường thế này, có thể thân thiết với đối phương một chút đương nhiên cũng là chuyện đắc ý rồi.

- Có cái gì tốt để giới thiệu không?

Hướng Nhật lại không biết suy nghĩ của nam nhân trẻ tuổi tiến lại chào hỏi này, cũng không bác bỏ cách nói của đối phương.

- Hai vị muốn dạng nào?

Nam nhân trẻ tuổi lễ phép hỏi.

- Cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, quan trọng nhất là nhà phải to, phòng phải nhiều, có bảy tám căn phòng thì đủ rồi, ở phải thoải mái.

Hướng Nhật đưa ra yêu cầu của bản thân mình, còn trong nội tâm của hắn hy vọng chỉ cần một căn phòng một cái giường siêu lớn vậy cũng chỉ để yy mà thôi, suy nghĩ một chút thì được, thật sự nếu áp dụng vào, chỉ sợ mấy vị tiểu thư đều sẽ không đồng ý.

Nam nhân trẻ tuổi nhíu mày, yêu cầu của đối phương xem ra có vẻ đơn giản nhưng kỳ thực lại không dễ làm. Đương nhiên, không phải nói là không có căn nhà như vậy, chủ yếu là hắn nghi ngờ đối phương có trả nổi tiền thuê nhà này hay không. Hắn lại hỏi lại lần nữa một cách không chắc chắn:

- Hai vị muốn căn nhà như vậy phải không?

- Không có à?

Hướng Nhật nhìn bộ dạng cau mày của đối phương, cho rằng không có căn nhà nào phù hợp với miêu tả của mình.

- Có thì có, nhưng tiền thuê hơi mắc một chút.

Nam nhân trẻ tuổi khéo léo nói.

Hướng Nhật rốt cuộc không hài lòng, vòng vo hết nửa ngày, là đối phương nghi ngờ hắn có thể thuê nổi hay không? Khó chịu trừng mắt một cái:

- Ai nói tôi muốn thuê?

Nam nhân trẻ tuổi càng thêm thất vọng, đối phương không phải thuê nhà, đây chẳng qua là tùy tiện đến hỏi mình cho vui thôi sao? Đang muốn bỏ đi nhưng lại bị một câu nói của đối phương làm chấn động.

- Là tôi muốn mua!

Hướng Nhật càng gia tăng âm lượng.

Mà lần này cũng dẫn đến sự chú ý liên tục của những khách hàng khác đang xem nhà trong đại sảnh, nhưng mà lúc nhìn thấy cách ăn mặc của đối phương, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ, lại nhìn thấy Nhâm đại tiểu thư bên cạnh hắn, lúc này mới sáng mắt lên, không khỏi nhiều lần liếc nhìn.

- Muốn mua?

Nam nhân trẻ tuổi sau khi kinh ngạc một phen, trong mắt không che giấu sự hoài nghi nhìn về phía đối phương.

- Như thế nào? Cho rằng tôi mua không nổi sao?

Trong lòng Hướng Nhật có chút tức giận, cảm giác bị người ta coi thường thật sự không làm sao tốt được.

- Không phải, vị tiên sinh này hiểu lầm rồi.

Nam nhân trẻ tuổi lập tức phủ nhận, chuyện như thế này nếu bị giám đốc biết, vậy thì người mới như mình chắc chắn chỉ có một con đường là cút khỏi đây.

- Vậy ý của anh là gì?

Hướng Nhật truy hỏi.

- Chỉ là tôi ngạc nhiên vì tiên sinh còn trẻ như vậy mà đã mua nhà, thật sự là có chút ngoài dự kiến.

Nam nhân trẻ tuổi vội vàng giải thích, trên trán đã đầy mồ hôi.

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của đối phương, Hướng Nhật cũng chẳng muốn so đo nữa.

- Vậy có nhà phù hợp không?

- Có một ngôi nhà rất phù hợp với yêu cầu của tiên sinh.

Lúc này, nam nhân trẻ tuổi mặc kệ đối phương có khả năng mua nhà hay không, trong lòng đang vạch kế hoạch chọn cho đối phương căn mắc nhất. Nếu như có thể bán được, vậy đương nhiên coi như nghiệp vụ thành công hàng đầu của mình, bán không được, cũng xem như nhân tiện trả thù cho nỗi nhục vừa mới bị đối phương làm cho mất mặt.

- Đợi một chút.

Hướng Nhật cũng không đợi đối phương giới thiệu, đã nói trước.

- Tốt nhất là gần trường Cao Đại.

- Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.

Nghe đối phương nghiêm mặt nói, nam nhân trẻ tuổi ngược lại lại có chút nghi ngờ, xem ra bộ dạng đối phương không giống như nói đùa, lẽ nào thật sự đang chuẩn bị mua nhà? Đồng thời từ trong lời nói hắn cũng nghe ra được đối phương vẫn còn là sinh viên, một sinh viên đại học đến mua nhà như thế này, hắn vẫn là mới gặp lần đầu tiên.

Lật qua lật lại tài liệu trong tay, nam nhân trẻ tuổi rất nhanh đã tìm được một khu nhà thích hợp, chủ nhân bởi vì muốn di dân cho nên mới dự định bán nhà. Chỉ có điều nếu nói là khu nhà ở, chi bằng nói là giống như một biệt thự loại nhỏ không thiếu hồ bơi, vườn hoa, nhà xe. Đúng là kêu giá hơi cao một chút, mười hai triệu.

Đương nhiên, cũng không nói biệt thự này không đáng giá như vậy. Phải biết, gần Cao Đại nói thế nào cũng là nơi tranh nhau từng tấc đất, qua mấy năm nữa, nói không chừng cái giá này còn thay đổi một phen. Chủ nhân bởi vì sắp di dân cho nên cần tiền gấp, nếu không bây giờ cũng sẽ không bán. Giá cả tuy cao một chút, nhưng một nửa tâm ý của nam nhân trẻ tuổi chính là muốn làm khó đối phương, cái này đương nhiên có thể là chính bản thân hắn đưa cho Hướng Nhật.

Hướng Nhật nhìn đi nhìn lại tài liệu, vừa nhìn vừa phối hợp với hình ảnh, hỏi Nhâm đại tiểu thư ở bên cạnh:

- Như thế nào? Cảm thấy được không?

- Cũng được, rất đẹp.

Kỳ thực không cần Hướng Nhật hỏi, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hai mắt phát sáng của Nhâm đại tiểu thư bây giờ thì đã biết mức độ hài lòng của cô nàng đối với căn nhà.

Đã nhận được đáp án chắc chắn, Hướng Nhật vỗ tay một cái.

- Được rồi, vậy cứ lấy căn nhà này.

Bà xã tương lai cũng vừa ý rồi, mình còn có gì không hài lòng chứ? Tuy Hướng Nhật từ trước đến nay không có nghiên cứu tới mấy thứ này, nhưng chỉ cần bà xã thích thì cái gì cũng đáng giá.

Nào ngờ hành động của hắn lại dọa chết nam nhân đang chuẩn bị chế giễu ở bên cạnh, đây chính là khu nhà cao cấp giá mười hai triệu, nói mua thì có thể mua sao? Hắn rất nghi ngờ rốt cuộc đối phương có nhìn cái bảng giá ở bên dưới hay không, có lẽ là chưa nhìn thấy cho nên mới dám nói như vậy.

- Tiên sinh, ông khẳng định muốn mua căn nhà này sao?

Nam nhân trẻ tuổi đưa tay chỉ vào phần tài liệu đó, mà vị trí ngón tay chỉ vào lại cách bảng giá không tới 1 cm, ý tứ rất rõ ràng.

- Không sai, có vấn đề gì sao?

Trong lòng Hướng Nhật lại không thoải mái, bởi vì hắn cảm thấy lại bị tên nhóc này cố ý chế giễu.

Từng có vết xe đổ trước đây, nam nhân trẻ tuổi không dám nói lung tung nữa.

- Cái này.bởi vì dính dáng đến số tiền quá lớn, tôi không có quyền làm chủ, cho nên nhất định phải tìm giám đốc của chúng tôi lại.

- Vậy anh đi kêu đi.

Hướng Nhật bực mình phất phất tay.

Nam nhân trẻ tuổi lập tức đi về hướng một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen, rất nhanh, người đàn ông trung niên đó nghe xong lời hắn thì thầm, vội vàng đi theo hắn về phía bên này.

Vừa mới đến gần, người đàn ông trung niên đó có chút không thể chờ đợi được mà nói:

- Vị tiên sinh này dự định mua căn nhà này phải không?

Nói xong, tay đã cầm lấy tài liệu của căn nhà đó.

- Không sai.

Hướng Nhật gật gật đầu.

- Vậy tiên sinh dự định trả từng phần hay là.?

Người đàn ông trung niên hỏi dò, hắn không phải không chú ý đến cách ăn mặc của đối phương, nhưng làm một vị giám đốc, tất nhiên hắn sẽ không giống như nhân viên dưới quyền đối xử với đối phương như vậy, dù sao mỗi tháng bản thân cũng có một nguồn vốn cố định khổng lồ, đối phương có mua nhà hay không cũng không có quan hệ trực tiếp với hắn, vả lại bản thân mình làm như vậy còn có thể lấy được tiếng tăm tốt.

- Thanh toán một lần duy nhất, có câu hỏi gì không?

Hướng Nhật cũng biết ngoại hình của mình dưới cái nhìn của người ngoài phỏng chừng có chút bi thảm, cũng chẳng buồn giải thích, trực tiếp móc tập chi phiếu trong túi ra.

Ánh mắt người đàn ông trung niên rõ ràng sáng ngời, có thể lấy ra thứ đồ chơi này, vậy cũng có thể là một nhân vật phú hào hàng đầu, trên mặt càng thêm nhiệt tình. Vụ mua bán lớn như vậy không phải thường xuyên có thể gặp được, không ngờ đến hôm nay lại cho mình gặp được một người. Không những có thể lấy phần trăm hoa hồng, còn có thể gia tăng công trạng của bản thân, lần sau lúc tổng công ty phái người đến thị sát, cũng có thành tích mà đưa ra.

Mà ngay cả nam nhân trẻ tuổi lúc nãy cũng có vẻ mặt biểu hiện giống như thấy quỷ, hắn không ngờ tên sinh viên không ra gì trước mặt này lại có tiền như vậy, nếu như biết sớm, mình đã không kêu giám đốc tới. Bởi vì có sự tham gia của người khác, phần trăm hoa hồng của mình sẽ ít đi một phần.

- Tôi có chút nghi vấn.

Không đợi người đàn ông trung niên nói chuyện, đột nhiên bên cạnh có một giọng nói chen vào.

Thân thể Hướng Nhật run lên, giọng nói này thật sự quá quen thuộc, mấu chốt là chủ nhân của giọng nói này.cô nàng làm sao lại ở đây?