Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1057: 1057: Cực Kỳ Cay Đắng





Anh ngồi xuống, thảnh thơi thư thái, tâm trạng rất tốt.

Nguyên nhân rất đơn giản, trên đường dọn dẹp anh đã có được thu hoạch lớn từ trong bảo khố Tiên Lạc!
Rất lớn!
Đầu tiên là linh thạch, ước chừng khoảng 10 triệu miếng linh thạch cực phẩm.

Đúng, chính là linh thạch cực phẩm.

Một miếng linh thạch cực phẩm tương đương với một trăm miếng linh thạch thượng phẩm.

10 triệu miếng linh thạch cực phẩm đồng nghĩa với trên
một tỷ miếng linh thạch thượng phẩm.

Con số quá lớn.

Ngoài ra, binh khí cấp Đạo trung phẩm, thượng phẩm, binh khí cấp bậc bán bộ Linh Bảo Hỗn Độn, cộng cả lại vượt quá 50 bộ.

Các loại công pháp, võ kỹ đỉnh cấp thậm chí thần thông, bí pháp hơn 100 cuốn.

Điều đáng sợ nhất là còn có máu huyết của cự thú thời tiền sử, ước chừng 13 loại, cộng cả lại trên 30 giọt.

Còn cả sáu bảy miếng khắc đá đại đạo, khắc đá hỗn độn, ba khỏa mồi lửa thiên hỏa, bảy cây cỏ linh chi bảy màu hàng trăm vạn năm tuổi.

Vân vân…

Thu hoach lớn đến kinh
Những tài nguyên võ đạo này thừa đủ để rèn luyện ra tám mười cường giả cỡ như quái nhân Tiên Hạc.

Có những tài nguyên võ đạo này, nếu như Tô Minh muốn thì thực lực của anh có thể điên cuồng thăng tiến, anh chỉ cần suy nghĩ vấn đề đầm lực là được.

Mà bia Huyền Diệu rõ ràng có thể tiếp tục thôn phệ, tiến hóa, chuẩn bị không tốt, ngày nào đó có thể trực tiếp tiến vào cấp độ Chí Bảo Hỗn Độn rồi.

Sau Linh Bảo Hỗn Độn sẽ là đến Chí Bảo Hỗn Độn.

Vừa ngồi xuống chưa bao
lâu, đồ ăn đã được mang lên, tốc độ lên món rất nhanh.

Tô Minh nếm thử, mùi vị quả thực rất ngon.

Trong lúc Tô Minh Đang thưởng thức đồ ăn ngon.

“Anh Tô, ở tầng chín của Nhan Lâu này có một huyết mạch Nữ Oa nhỏ, có chút tương đồng với Tố Thanh, cô ta có lẽ là hậu bối của Tố Thanh”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên nói: “Anh chú ý chút”.

“Được”, Tô Minh đặt đũa xuống, trong tay cầm một chén rượu linh, tùy ý sử dụng thần hồn
cực kỳ Knung DO cua minn, lạp tức có thể nhìn nghe thấy rõ ràng toàn bộ giọng nói tại tầng chín Nhan Lâu.

Lúc này, tại tầng chín Nhan
Lâu.

Nhan Như Ngọc đứng ở đó, hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Cô ta bị mọi người quan sát, áp lực rất lớn.

Những người có mặt ở đó ngoài Nhan Nguyệt ra bất kể một ai cũng có thể nhẹ nhàng gi3t ch3t cô ta.

Cô ta ngay đến hít thở cũng phải e dè cấn thận.

“Việc đào sân võ đạo Tạo Hóa là việc chắc chắn phải làm, không cần phải hỏi bất cứ gì cả”, Chu Tiến thản nhiên nói: “Nghe nói, cô và bố của cô đều cật lực phản đối, có chuyện này không?”, Chu Tiến lẳng lặng nhìn Nhan sở Ngọc, giọng nói lạnh lùng.

Hừ lạnh một tiếng.

“Thưa anh Chu, sân võ đạo Tạo Hóa là tổ tiên nhà họ Nhan vì để tri ân Tạo Hóa’ nên mới xây dựng nên, tổ tiên nhà họ Nhan trước khi chết đã để lại di ngôn muốn các thế hệ sau bảo tồn sân võ đạo Tạo Hóa, anh Chu, mong anh…”, Nhan sỏ
Ngọc kiên trì trả lời.

“Mong cái gì???1′, Chu Tiến trực tiếp ngắt lời Nhan sở Ngọc, đột nhiên, một cỗ khí tức từ giọng nói của hắn chấn động tỏa ra.

Nhan sở Ngọc lùi về sau ba bước, toàn thân run rấy, khóe miệng tràn ra một tia máu.

Vừa nãy dường như vừa đi qua cửa tử vậy.

“Bảo cô tới đây không phải là muốn thương lượng với cô, mà là để thông báo cho cô biết chiều nay chúng tôi sẽ tới sân võ đạo Tạo Hóa, hủy hoại sân võ
đạo Tạo Hóa, đào sân võ đạo Tạo Hóa lên.

Còn cô, dẫn người nhà họ Nhan cùng tới giúp, những việc nặng nhọc như đào bới này cũng cần không ít người”, Chu Tiến tiếp tục nói.

Sắc mặt của Nhan sở Ngọc càng lúc càng cắt không ra giọt máu.

Cực kỳ cay đắng.