Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1189: 1189: Yêu Nghiệt Số 1 Của Thế Giới Đại Thiên





“Chờ cháu ra khỏi chiến trường Thần Ma, đương nhiên sẽ đến học viện Tiên Lạc một chuyến, đến lúc đó hủy diệt học viện Tiên Lạc, về phần Chung Ly Tĩnh gì đó… chưa từng nghe qua”, Tô Minh tùy ý nói.

Tiếp theo.

Anh quay người.

Đi ra khỏi hoàng cung.

Tô Minh vừa đi ra khỏi hoàng cung, ngay lập tức có vô số ánh mắt và thần hồn trong hoàng thành nhìn thấy.

Dù sao Tô Minh cũng không cố gắng che lấp.

Cũng không cần thiết.

Tô Minh không trực tiếp phá vỡ vào hư không, mà đi ra đường cái của hoàng thành.

Anh muốn đến “thương hội Bát Hoang” trước.


Thương hội Bát Hoang chính là một trong những thương hội lớn nhất, nổi tiếng nhất toàn bộ thế giới Đại Thiên.

Cũng là một trong thế lực tài lực kinh khủng nhất toàn bộ thế giới Đại Thiên.

Tuy không được tính là thế lực siêu nhiên, nhưng cũng miễn cưỡng được tính là nửa bước siêu nhiên, nếu quả thật đối đầu với bốn học viện lớn cũng không có quá nhiều khó khăn.

Thương hội Bát Hoang có hơn một ngàn phân hội ở thế giới Đại Thiên.

Có thể nghĩ nó khủng b0 đến mức nào.

Kiểu gì cũng sẽ có một thương hội Bát Hoang ở hoàng thành của hoàng triều Bất Tử.

Mặc dù thương hội Bát Hoang ỏ trong hoàng triều Bất
Tử, nhưng lại không thuộc về thế lực của hoàng triều Bất Tử, thương hội Bát Hoang có tầng riêng của mình, một mình một thế lực.

Chỉ là hoàng thành của hoàng triều Bất Tử là một trong những thành trì lớn nhất, phồn hoa nhất, mạnh nhất ở thế giới Đại Thiên, kiểu gì cũng sẽ có.

Nguyên nhân Tô Minh đến thương hội Bát Hoang là cần dùng tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang.

Trên thực tế, tự Tô Minh tiến về chiến trường Thần Ma sẽ nhanh hơn, dù sao quy luật
không gian của anh đã tu luyện đến mức rất khoa trương rồi.

Nhưng anh không hề rõ vị trí của chiến trường Thần Ma.

Hơn nữa, theo cách nói của Đạm Đài Chân Thương thì vị trí
của chiến trường Thần Ma không cố định, lên xuống thất thường như thủy triều, cũng không có tọa độ cố định.

Biện pháp tốt nhất là ngồi tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang, trả thêm phí vận chuyển để đến được chiến trường Thần Ma một cách nhẹ nhàng, an toàn, chính xác và nhanh chóng.

Tô Minh đi trên đường phố đúng là khiến người khác kinh ngạc.

Sau đó có vô số người đi
theo.

Ngay cả tu giả võ đạo ở hư không cũng đều đi theo rồi có các chủ đề thảo luận.

“Tô Minh định đi đâu vậy?”
“Hình như là… Đến thương hội Bát Hoang”.

“Tô Minh muốn mượn lực của thương hội Bát Hoang để rời đi?”
“Học viện Tiên Lạc đưa ra chiến thư, vậy mà hiện giờ Tô Minh rời đi thì có phải là sợ không?”
“Nghe đồn, hắn là yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên.

Hắn đã đồng ý, giờ đây lại không dám ứng chiến mà bỏ trốn thì có phải là mất mặt lắm không? Chắc không đến nỗi đó”.

“Ha ha… Mấy năm nay, thời đại Đại Đế xuất hiện, linh khí gấp mười lần trước đây, các kiểu yêu nghiệt tuyệt thế trước đây chưa từng có giờ đây lại xuất hiện.

Tô Minh không là gì cả, hắn bị nhốt trong đại trận ba năm, đã bỏ lỡ quá nhiều thứ.

Vì vậy bây giờ sợ hãi cũng là điều bình thường”.

“Cũng phải! Nghe nói Chung Ly Tĩnh đã lên đến cảnh giới Vực Chủ trong truyền thuyết rồi, đúng là kinh khủng”
“Haiz! Nhân tài từ đời này qua đời khác, luôn có tin đồn Tô Minh vô cùng hống hách, không biết là ba năm bị nhốt liệu còn phong thái như trước đây không?”

Những lời bàn luận này đều lọt vào tai Tô Minh.

Nhưng anh không có bất cứ thay đổi cảm xúc nào mà cứ thế đi đến thương hội Bát Hoang.

“Xin chào cậu chủ Tô! Tôi tên là Tôn Chân!”, đón tiếp Tô Minh là một trưởng lão của thương hội Bát Hoang, rõ ràng
thương hội Bát Hoang đã biết trước là Tô Minh sẽ đến.

“Tôn tiền bối! Không biết tàu con thoi tác chiến đến chiến trường Thần Ma sớm nhất là khi nào?”, Tô Minh hỏi.

“Cậu chủ Tô muốn đến chiến trường Thần Ma?”, sắc mặt Tôn Chân có chút kỳ quái.

“Đúng vậy! Sao thế?”, Tô Minh hỏi lại.

“Không… Không có gì”, Tôn Chân nói cho có, trong lòng thì nghĩ, lẽ nào Tô Minh cũng là người theo đuổi cô chủ sao?
Nếu không thì sao Tô Minh lại trùng hợp muốn ngồi tàu con thoi tác chiến để đến chiến trường Thần Ma, bởi vì vừa hay hôm nay cô chủ cũng đến đó.

Trùng hợp quá chăng?