Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2283: C2283: Mỗi người một hướng




Những thứ điên rồ, đẫm máu, cáu kỉnh, hủy diệt tàn phá, thối rữa, những nắm đấm hay móng vuốt kia…

Hầu như tất cả những đòn tấn công sắp chạm vào Tô Minh, bao gồm cả cô gái áo đỏ và lũ quái vật khác, tất cả đều bị đóng băng trong giây lát.

Giống như biến thành tiêu bản và tác phẩm điêu khắc. . Truyện Thám Hiểm

Dường như thời gian và không gian ngừng lại ở thời điểm này.

Đặc biệt kinh ngạc, hiệu ứng hình ảnh cũng quá đỉnh rồi đi.

“Không gian hòa tan”, tiếp đó, Tô Minh lại phun ra 4 chữ.

Đột nhiên.

Tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu tan biến, bị xé toạc và biến thành hư vô.

Càng kinh khủng hơn là…


Sự công kích của cô gái áo đỏ với thanh kiếm đầu rắn hay những người khác, bao gồm thân thể đáng sợ hay linh hồn, tất cả dường như đã chết từ hàng ngàn vạn năm trước, đột nhiên bị gió thổi và trôi dạt theo gió mà tan biến đi.

Chỉ trong một nhịp thở, đám người quái vật đó tất cả đều hóa thành hư vô.

Cứ như đám quái vật này chưa từng xuất hiện vậy.

Bên trong đỉnh Thần Ma.

Sự im lặng kéo dài trong vài giây, sau đó…

“Mẹ kiếp”

“Đùa chắc!”

“Srrrrr…”




Từng giọng nói kích động vang lên, tất cả đều bị sốc đến mức đứng không vững.

“Ly Nhi, anh của cô… rốt cuộc… có phải là người không?”, Phong Vũ Vân kích động kêu lên, đương nhiên, cô ta cũng kinh ngạc cực độ với võ công của Tô Minh, từ khi quen biết Tô Minh, cô ta cảm giác có chút tuyệt vọng với võ đạo. Cho dù cô ta có tu luyện như thế nào, gặp kì duyên gì, chỉ cần gặp phải Tô Minh thì tất cả sẽ cảm thấy không xứng đáng, muốn bỏ cuộc, có suy nghĩ mình chính là phế vật.

“Chưa đến 30 tuổi, quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong, Tô Minh, kiếp này còn đáng sợ hơn so với kiếp trước”, âm thanh khàn khàn, giọng nói có chút chua xót, ý tức hàm xúc, kiềm chế ghen tị của Qủy bà bà bà vang lên, còn về cái chết của cô gái áo đỏ và đám quái vật khác, bà ta không quan tâm chút nào.

Giờ phút này, hai thành chủ Tiên Tôn tầng 8 của thành Hủy Diệt có ánh mắt cực kỳ ngưng trọng, chăm chú nhìn vào Tô Minh.

Còn về phần Đồ Ngang, vẻ mặt hắn ta không đổi, chỉ có sự im lặng tuyệt đối và sự tự tin khó tả.

“Cậu chủ, cậu là người ra trận cuối cùng, Lão Sinh cùng hai vị thành chủ chơi với Tô Minh trước”, Qủy bà bà khàn giọng nói.

Lời nói còn chưa dứt, giống như bóng ma dịch chuyển, Qủy bà bà và hai thành chủ tạo thành một hình tam giác, bao vây lấy Tô Minh.

Mỗi người một hướng.

Giống như 3 trận thế lớn.

Còn về Đồ Ngang, hắn đang đứng phía trước thành Hủy Diệt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Tô Minh, trong miệng như đang niệm chú gì đó, mỗi lần niệm chú, ánh mắt mơ hồ thờ ơ thêm vài phần.