Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2447: C2447: Đúng là vu oan giá họa




Có hàng chục bóng người giống như những chùm sáng đang lao về phía cô ta.

Dẫn đầu đám người đó là một cô gái mặc váy dài màu xanh, khuôn mặt yêu kiều nhưng kiểu rưng rưng sắp khóc, toàn thân run rẩy, sát khí ngút trời.

Bên cạnh cô ta là hàng chục đệ tử, trưởng lão và chấp sự của Thiên Nhẫn Tông. Những người này đều là đệ tử và lãnh đạo cấp cao đi theo thánh nữ Hà Thanh Y.

Mỗi thánh nữ đều có những tùy tùng đi theo mình, điều này là hoàn toàn bình thường, cả Tiêu Nhược Dư cũng có. Sau đó là hàng trăm người chấp pháp. Sau nữa là hàng trăm ngàn đệ tử đều đến xem kịch hay.

Nhất thời, khí tức sục sôi, giống như đàn kiến chuyển nhà vô cùng đông đúc.

Một giây sau, có hàng chục người từ một bên khác vội vã, hoảng loạn, khó hiểu, dốc hết sức đi về phía Vân Noãn Phong. Những người này đều là người trong Thiên Nhẫn Tông đi theo Tiêu Nhược Dư. Chưa ai đặt chân đến nơi nhưng đã lớn tiếng gọi.

“Thánh nữ…”.

“Thánh nữ! Xảy ra chuyện gì vậy?”


“Thánh nữ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Đó chẳng phải là Lục Linh ở bên cạnh Hà Thanh Y sao? Con bé chết tiệt này là cái thá gì mà dám hống hách thế?”

“Người chấp pháp đều đến rồi, xem ra không có ý đồ tốt”.



Tiêu Nhược Dư đi ra khỏi tòa nhà, còn đám đệ tử và lãnh đạo của Thiên Nhẫn Tông đi theo Tiêu Nhược Dư cũng đi ra đứng bên cạnh cô ta.

Rất nhanh, những người đi theo Hà Thanh Y, cả Lục Linh cũng đến, ngay cả chấp pháp với thần sắc bình tĩnh cũng đến rồi vây quanh không gian xung quanh Vân Noãn Phong. Họ nhanh chóng bao vây hàng chục ngàn đệ tử.

Nhất thời, nơi đây vô cùng đông đúc.

Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này.

Những ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhược Dư đều là vẻ khinh bỉ, là phẫn nộ, chế giễu, khó hiểu, có cả những tiếng thở dài.


Thậm chí trên không trung còn có một số lãnh đạo thật sự của Thiên Nhẫn Tông cũng xuất hiện.

“Lục Linh! Cô là cái thá gì? Có chuyện gì thì bảo chủ nhân Hà Thanh Y nhà cô đứng ra!”, Tiêu Nhược Dư lạnh lùng quát lớn, không hề có chút sợ hãi nào.

“Chủ nhân nhà tôi? Chủ nhân nhà tôi bị đồ tiện nhân như cô phái người đánh lên nên bây giờ bị trọng thương, không biết sống chết thế nào, vậy thì đứng ra kiểu gì? Tiêu Nhược Dư! Cô đúng là bỉ ổi, vô liêm sỉ. Rõ ràng cô biết lần sát hạch này sẽ bị chủ nhân nhà tôi đánh bại và cũng biết vị trí thánh nữ của mình sẽ bị lung lay nên đã dùng thủ đoạn đúng không?”, Lục Linh quát lớn, giọng nói to đầy vẻ oán hận.

Sắc mặt Tiêu Nhược Dư kinh ngạc.

Đúng là vu oan giá họa?

Tiêu Nhược Dư nói: “Tôi không biết những chuyện mà cô nói, tôi không có thói quen đi đánh lén người khác, kể cả Hà Thanh Y là đối thủ của tôi”.

“Vớ vẩn! Không phải cô đánh lén á? Rõ ràng tôi tận mắt nhìn thấy, thậm chí còn để lại chứng cứ, cô còn chối được không? Còn nữa, ai cũng biết người bảo vệ bên cạnh cô chính là bà lão thối tha tên là bà lão Trầm Yên, bà ta đâu? Cô phái bà ta đi đánh lén thánh nữ nhà chúng tôi còn gì. Cô nói không phải cô, vậy thì cô bảo bà lão Trầm Yên đứng ra đi!”, sắc mặt Lục Linh trở nên dữ tợn, giọng nói khàn khàn như sắp khóc.

Tiêu Nhược Dư trầm ngâm, như rơi xuống vực thẳm.

Chuyện gì thế này?

Bà lão Trầm Yên lén đến Vô Lượng kiếm thành, đúng lúc không ở bên cạnh mình, sau đó…

“Sao không nói gì? Bà lão Trầm Yên đâu? Bà ta là hộ vệ của cô, nếu cô không phái bà ta đi đánh lén, vậy thì bà ta phải ở bên cạnh cô chứ?”, giọng nói của Lục Linh càng lớn hơn mà vô cùng đanh thép.