Định Kiến

Chương 27




Hôm sau Hứa Khiêm hoàn thành công tác sớm, buổi trưa liền lái xe chạy tới nhà Nghiêm Mạc. Khi người kia nhìn thấy y còn hơi lấy làm kinh hãi, vừa mới muốn nói chuyện, Hứa Khiêm đã rất tự nhiên đạp cửa đi vào: “Làm gì đấy? Thơm quá mà…”

Nghiêm Mạc vừa mới làm xong đơn đặt hàng này của Hứa Khiêm, định cho mình nghỉ ngơi gần nửa tháng, lúc này đang ở nhà hầm xương sườn, toả đầy mùi vị nước tương trong không khí.

Hứa Khiêm không kịp ăn cơm, lập tức cũng hơi đói bụng, liền mặt dày cọ Nghiêm Mạc.

Nghiêm Mạc không từ chối được, cũng tuỳ y.

Kết quả một mình Hứa Khiêm xử lý hơn phân nửa xương sườn, lại ăn ba chén cơm, xong xuôi ưỡn bụng dựa trên ghế salon, dùng bánh ăn dặm đùa với Mễ Tô. Chỉ nửa ngày không gặp, y cũng đã rất nhớ, hôm nay nhìn dáng dấp lăn qua lăn lại của chú mèo nhỏ, tâm tình cực kì tốt, hỏi Nghiêm Mạc có muốn ăn hải sản hay không, lân cận mới mở một tiệm ăn, mùi vị tương đối khá.

Quán ăn kia rất nổi danh, từ trước đến nay phải đặt trước chỗ ngồi, Nghiêm Mạc nhíu mày muốn cự tuyệt, Hứa Khiêm lại nói là để trả bữa cơm này.

“Cậu không muốn nợ tôi cái gì, tôi cũng không muốn nợ cậu, cậu một lần, tôi một lần, như thế mới công bằng… A!” Vừa mới dứt lời, y đã bị móng vuốt nhỏ của Mễ Tô cào một chút, trên mu bàn tay có ba đường vết máu. Chú mèo có chừng mực thu móng vuốt lại, trừng cặp mắt to màu lam, vô tội nhìn người ta, muốn trách cứ cũng không thể nói ra miệng.

Hứa Khiêm hít một hơi, từ trong mấy vật được mua chọn một cái trụ cào móng bằng gỗ thả tới trước mặt nó: “Ngoan, chơi cái này.”

Mễ Tô meo một tiếng, có chút ghét bỏ gãi gãi.

Từ lúc ở chỗ Lâm Ngữ Khê, Mễ Tô cũng đã biết dùng cát vệ sinh cho mèo, nhưng đi tới chỗ mới còn chưa thích ứng được, vẫn thích phóng uế khắp nơi. Hai người không xem chừng, thảm trải sàn của Nghiêm Mạc đã có một bãi màu vàng, Hứa Khiêm nhìn sắc mặt của hắn cũng cảm thấy xấu hổ, ho nhẹ hai tiếng: “Lát nữa tôi sẽ mua một tấm đưa tới cho cậu…”

“… Không cần, anh ôm mèo vào toilet, tôi sẽ thu dọn.”

Vì vậy Hứa Khiêm ở trong toilet trêu chọc chơi đùa với mèo, Nghiêm Mạc hì hà hì hục tẩy thảm, càng tẩy càng cảm thấy quyết định của mình quá kích động —— Hắn vốn không muốn quan hệ với đối phương trở nên thân mật như thế này, lúc trước hai người là tình địch, bây giờ không chỉ lên giường, còn cùng dưỡng một con thú nuôi… Con thú nuôi kia còn phạm quy một cách đáng yêu, khiến hắn hoàn toàn không có cách nào từ chối, kết quả là, hắn xoắn xuýt không ngừng giữa “bản tính miêu nô” và “vạch rõ quan hệ”, vị đương sự kia còn cố ý không có nửa điểm tự giác, vẫn hầu như mỗi ngày chạy qua đây, thỉnh thoảng không tới, cũng muốn trò chuyện nửa tiếng trên WeChat mới ngủ.

Hứa Khiêm nghĩ rất đơn giản —— bạn vuốt pháo hay bạn giường, ngoại trừ làm tình, còn có thể có quan hệ bạn bè, dù sao cho tới hiện tại ở chung coi như cũng thoải mái, hơn nữa tay nghề nấu cơm của Nghiêm Mạc… thật sự không tệ.

Hứa Khiêm cũng không phải sẽ không nấu, chỉ là y cầm dao không vững lắm, lần trước thiếu chút nữa cắt tay, hơn nữa phần lớn thời gian y đều không ở nhà, không họp ở công ty, thì xã giao các nơi, thỉnh thoảng rãnh rỗi, không phải ngâm nước thì đi tìm một đám hồ bằng cẩu hữu HAPPY, ngày trôi qua thối nát, cũng may vận khí không tệ, coi như thuận buồm xuôi gió.

Đảo mắt lại non nửa tháng trôi qua, ngày trùng tu đã được định, Hứa Khiêm cũng từ từ bắt đầu bận rộn. Nhưng y không bỏ được Mễ Tô, vẫn cứ dành ra được một chút thời gian từ trong kẽ răng mà đi thăm, có lần thậm chí chưa an vị thì chuông đã reo, bỏ đồ ăn mới mua cho mèo xuống, liền vội vội vàng vàng rời đi.

Bởi vì nhà kia của y ở cách xa trung tâm thành phố, mỗi ngày đi tới đi lui cũng phải hơn mấy chục phút, rất tốn thời gian.

Có một lần y nằm úp sấp trên bàn làm việc ngủ thiếp đi, Giang Thành Vọng tiến vào mới tỉnh, nhìn ông chủ cặp mắt đỏ au ngáp cả ngày, trợ lý tri kỷ Tiểu Giang đưa ra một đề nghị: Mướn một phòng ở tạm ở lân cận.

Kỳ thật bỏ đi thời gian đi thăm Mễ Tô, chỉ đi chỉ về cũng không sao, nhưng hiện giờ nếu đã như vậy, Hứa Khiêm cũng không thiếu chút tiền này, lập tức nói với hắn: “Cậu tìm một hộ trong tiểu khu Thục Dương cho tôi.”

Tiểu khu Thục Dương là nơi ở của Nghiêm Mạc, cách công ty bọn họ hơn mười phút đi tàu điện ngầm, xem như là tương đối gần.

Giang Thành Vọng gật đầu ghi nhớ, qua hai hai ngày sau lại nói, vị trí phòng ở tiểu khu rất sít sao, có lẽ không tìm được nhanh như vậy.

Dù sao sát vách là trung tâm thành phố, giá phòng cao doạ người không nói, còn rất hiếm hoi trong thị trường*, hơn nữa không có ý định ký hợp đồng dài hạn, trong lúc nhất thời vẫn không tìm được chủ cho thuê nhà.

(*Rất hiếm hoi trong thị trường (有价无市): có 3 nghĩa: (1) Người tiêu dùng sẵn sàng trả giá cao để mua nhưng sản phẩm không hợp với yêu cầu // (2) Sản phầm đắt tiền và không có người tiêu dùng muốn mua // (3) Một dự đoán khả quan về giá cả thị trường, nhưng số tiêu thụ không nhiều và không phụ thuộc vào sự lên xuống của giá cả. Ngoài ra thành ngữ này thường để dùng để chỉ những sản phẩm số lượng hiếm hoi, cầu nhiều hơn cung)

Hứa Khiêm nghe được liền nhức đầu, phất tay ý bảo hắn mau lên.

Kết quả là đợi đến khi dự án trong tay cũng đã xong xuôi, vẫn không thể tìm được.

Vừa thu vào một khoản lợi nhuận, số tiền không nhỏ, Hứa Khiêm hết sức vui vẻ, tổ chức tiệc ăn mừng trong công ty, do Lâm Ngữ Khê lo liệu, cùng với mấy cô bé trang trí công ty thật đẹp đẽ, bày đầy hoa tươi và ruy băng, ngay cả trên bàn làm việc của Hứa Khiêm, cũng đặt một bó hoa hồng.

Sau khi y vào cửa còn ngẩn người ra một lúc, lập tức nở nụ cười.

Hứa Khiêm thích hoa hồng, rất thích.

Bởi vì đó là loại hoa mà mẹ y thích nhất.

Toàn bộ công ty chỉ có Giang Thành Vọng cùng Lâm Ngữ Khê biết điều này, cho nên cái này nhất định là tác phẩm của bọn họ, Hứa Khiêm nhìn bông hoa đỏ thắm kia, trong lòng có vài phần xúc động, có vài phần buồn bã.

Giờ đây, vươn tay là mẹ có thể lấy được thứ mình hằng mong suốt nửa đời người*.

(*Nguyên văn “如今触手可及的东西, 妈妈却盼了半辈子”: Nguyệt bí câu này nên đi nhờ cao nhân giúp đỡ và được bạn Linh Linh trên fb chỉ điểm ra như thế.)

Hứa Khiêm theo họ mẹ.

Mà lúc mẹ Hứa sinh ra y, chỉ mới 17 tuổi.

Đó là một câu chuyện tục tĩu máu chó không nỡ nhắc lại —— một cô học sinh giỏi tương lai xán lạn yêu một cậu trai nghèo, sau khi khăng khăng kết hôn vì có con, lại có một kết thục đầy bi kịch.

Mẹ y —— Hứa Trình Dung tự sát, sau khi cưới mười mấy năm bà mắc phải chứng trầm cảm nghiêm trọng, cuối cùng sinh ra ảo giác cùng ảo thanh*, nghĩ máu thành hoa hồng, cắt đứt động mạch của chính mình.

(*Ảo thanh (幻听): hay còn gọi là ảo giác thính giác, triệu chứng: nghe những âm thanh ở trong đầu, như tiếng người nói, tiếng chuông, tiếng còi,…)

Hôm đó, vừa vặn là Ngày của Mẹ, Hứa Khiêm vất vả làm việc vặt ở ngoài cả một ngày mới mua được một cành hồng về nhà, định đưa cho mẹ y.

Mười mấy năm trôi qua, cảnh tượng địa ngục kia vẫn rõ ràng ở trước mắt như cũ, khuôn mặt của mẹ dần dần mơ hồ, chỉ có màu đỏ sặc sỡ của cánh hoa vẫn chói mắt.

Hứa Khiêm nhắm chặt mắt.

Cũng may, y vẫn thoát ra được.

Hôm nay y đã có thể sinh hoạt giống người bình thường, có thể cười, có thể khóc, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.

Bi kịch của cha mẹ khiến y triệt để mất hết hy vọng vào hôn nhân, Hứa Khiêm không muốn kết hôn, càng không nghĩ đến chuyện có con —— cho nên, y nuôi một con mèo.

Mấy ngày ngắn ngủi, Mễ Tô đã hoàn toàn trở thành người nhà của y, khi những thứ ồn ào qua đi biến thành chỗ dựa duy nhất trong đêm tối vắng người.

Ngón tay vuốt ve cánh hoa hồng đỏ thắm, y phục hồi tinh thần lại từ trong ký ức, sau một lúc lâu, khe khẽ thở dài.

“BOSS tại sao anh còn ở đây ah! Tất cả mọi người đang đợi anh, chị Ngữ Khê nói, nhất định phải do anh tự mình chủ trì… Aiz ông chủ, mắt anh sao đỏ vậy? Có phải mệt mỏi không?”

“… Không có việc gì, vừa mới nói đến đâu?” Hứa Khiêm cong khoé môi, nụ cười làm nhạt đi sự bi thương, làm những hồi ức không đẹp đẽ kia, cũng bị tẩy đi.

Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi.

Hôm nay y sống rất tốt.