Định Kiến

Chương 40




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Hứa Khiêm gọi điện thoại cho Giang Thành Vọng bảo hắn không cần tiếp tục tìm phòng, nhân tiện lái xe đỗ ở quán rượu về, y để chìa khoá xe ở quầy trước, báo tên mình để lấy lại.

Người kia nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều, thành thành thật thật làm theo. Hứa Khiêm cúp điện thoại, quay đầu lại nói với Nghiêm Mạc đang bận rộn trong bếp: “Cậu để chìa khoá xe ở đâu? Tôi đi rửa xe, tối nay hai ta đi siêu thị mua ít vật dụng hàng ngày đi.”

Nghiêm Mạc từ phòng bếp thò đầu ra, khuôn mặt hơi ửng hồng, hôm qua sau khi hai người hoan ái, khắp nơi trong xe đều là… đều là mùi kia, bản thân hắn da mặt mỏng xấu hổ không muốn đi, đành phải giao Hứa Khiêm làm giúp.

“Ở trên tủ giày.”

Hứa Khiêm hôn hắn một cái, cầm chìa khoá ra cửa, kết quả quên mang theo điện thoại di động, một chốc sau Giang Thành Vọng lái xe đến, gọi điện báo y một tiếng: “Hứa ca, em…”

“Y vừa ra ngoài, tí nữa mới quay về, cậu có chuyện gì không?”

Giang Thành Vọng sợ hết hồn, lại cảm thấy thanh âm của đối phương hơi quen tai, sau mấy giây im lặng thận trọng mở miệng: “Ngài là… Lax?”

“Ừ.”

Tại sao Lax có điện thoại của anh ấy?! Bọn họ không phải là không ngồi cùng bàn à!

Giang Thành Vọng không dám nghĩ tiếp, giải quyết việc chung nói: “Hứa ca nói tôi lái xe về, thế nhưng bảo vệ không cho vào, tôi…”

“… Tiểu khu Thục Dương?”

“Vâng đúng vậy… Á, làm sao ngài biết vậy?”

“Biển số xe số mấy?”

Giang Thành Vọng đọc số, Nghiêm Mạc ghi xuống, dùng di động gọi điện thoại cho bảo vệ.

“Cậu vào đi, dừng ở dưới toà nhà XX.”

“Còn chìa khoá…”

“Chìa khoá trước tiên đưa cho tôi đi.”

“Vâng.”

Chờ đến khi gặp mặt, Giang Thành Vọng từ trên xe bước xuống liền thấy Nghiêm Mạc mặc đồ ở nhà, có chút lúng túng lên tiếng chào hỏi.

“Vậy, xin mạo muội hỏi một chút, ngài và Hứa tổng là…”

“Chúng tôi là bạn bè.”

Giang Thành Vọng đi theo bên người Hứa Khiêm nhiều năm như vậy, cũng có một chút năng lực quan sát, hắn không hỏi tiếp nữa, ngược lại móc điện thoại di động ra: “Ngài còn giữ số điện thoại của tôi không? Nhân tiện thêm WeChat đi, sau này có vấn đề gì liên quan đến Hứa ca ngài có thể tìm tôi, tôi sẽ dốc toàn lực giúp ngài.”

Nghiêm Mạc gật đầu, hai người kết bạn với nhau xong liền tách ra.

Lại qua nửa giờ, Hứa Khiêm đã rửa xe xong về đến nhà, vừa đúng lúc Nghiêm Mạc đã làm cơm xong. Bây giờ đã hơn 2 giờ chiều, nói là bữa trưa thì hơi trễ, dù sao 11 giờ mới tỉnh còn bận rộn cả buổi nên cũng đã đói.

Nghiêm Mạc làm sườn chua ngọt, cà chua với xào trứng gà, kèm theo canh rong biển trứng gà, rau thịt kết hợp, ăn đến trong lòng ấm áp cả lên. Hứa Khiêm vùi đầu ăn bới thêm cơm, vừa ăn vừa khen tay nghề của hắn rất tốt, Nghiêm Mạc gắp một cục sườn cho y: “Cái này cũng không ngăn nổi miệng anh.”

Hứa Khiêm cười khà khà, ánh mặt ám muội từ từ nhẹ nhàng di chuyển xuống thứ ở dưới bàn: “Ai nói…”

Nghiêm Mạc dở khóc dở cười. “Lưu manh.”

Hắn đã dần dần quen với việc đối phương bất thình lình thốt ra chuyện “tiếu lâm mặn”, nhưng cũng chỉ là quen, còn lâu lắm mới đáp trả lại được… trừ khi ở trên giường.

Tối qua Nghiêm Mạc có chút mất khống chế, trong lòng của hai người cũng hiểu rõ, nhưng không ai mở miệng nói ra truy xét đến cùng, Hứa Khiêm là lười lục lại nợ cũ này, Nghiêm Mạc ngoài mặt giả bộ không có việc gì, nhưng trong lòng hơi sợ hãi.

Cho nên hắn lựa chọn trốn tránh.

Sau khi ăn uống no đủ, Hứa Khiêm đút cơm cho Mễ Tô, chờ Nghiêm Mạc rửa chén xong, hai người lái xe đến siêu thị gần đây mua ít đồ dùng hàng ngày. Dù sao cũng là ở chung, thời gian chung đụng sẽ nhiều hơn, bàn chải đánh răng, ly, khăn mặt cũng không thể quá sơ sài, Hứa Khiêm xài tiền luôn không có tiết chế, nhân viên tiếp thị mua hàng nói mua cái gì y liền mua cái đó, đã mua thì mua một cặp, Nghiêm Mạc có ngăn cũng không ngăn được, đành phải theo y.

Mua đủ loại đồ dùng hàng ngày xong liền đẩy xe tới khu đồ ăn, Nghiêm Mạc mua ít thịt và rau, ngoảnh đầu lại đã thấy Hứa Khiêm ôm mấy bịch bự khoai tây lát mỏng trở lại, còn cười hì hì hỏi hắn: “Cậu thích ăn vị gì? Vị tự nhiên? Vị cà chua? Hay vị dưa chuột, cậu ăn của tôi… Á!”

Nghiêm Mạc đánh y một cái: “Anh bao nhiêu tuổi rồi, sao còn ăn loại thực phẩm rác rưởi này?”

Hứa Khiêm ném khoai tây lát mỏng vào trong xe: “Tôi còn chưa tới ba mươi mà, sao đến miệng cậu lại thành ông lão bảy tám mươi… Cậu muốn ăn kem không? Tôi vừa mới thấy kem cây Lão(1) đang giảm giá…”

“Không ngờ anh sẽ ăn bình dân như thế.”

“Hồi còn nhỏ nghèo túng mà, hoàn toàn không dám mơ tưởng đến Haagen-Dazs(2)gì, lần đầu tiên ăn cái này là nhờ lượm được tiền trên đường đi học về, vui vẻ gần chết.” Hứa Khiêm cười cười: “Vậy tôi đi lấy một bịch nha, cậu ở đây chờ tôi.”

Nghiêm Mạc nhìn bóng lưng y, lòng nói thật đúng là giống như một đứa trẻ con.

Chờ mua đồ đạc xong đã hơn 4 giờ gần 5 giờ, hai người lên xe lái thẳng về nhà. Hứa Khiêm ngồi ở ghế phó lái xé bao ra, cắn một miếng kem rồi đút tới bên miệng Nghiêm Mạc: “Nào, nếm thử một miếng.”

“Tôi đang lái xe mà…”

“Không sao, đèn đỏ.” Hứa Khiêm dụ dỗ: “Chẳng lẽ muốn tôi dùng miệng đút cậu?”

Nghiêm Mạc trừng y một cái, mở miệng cắn một miếng.

Hứa Khiêm cười híp mắt rút tay về, mắt nhìn thẳng hắn, sau đó nhẹ nhàng liếm láp nơi chỗ hổng Nghiêm Mạc mới cắn, sau đó há miệng ra cắn mạnh một cái.

Suy cho cùng Nghiêm Mạc da mặt mỏng, tiếp theo cũng không dám nhìn y nữa, cực kỳ chăm chú lái xe.

Thật vất vả mới đến nhà, Hứa Khiêm cắn cây kem, thấy xe mình mới sực nhớ ra: “Tiểu Giang tới tìm cậu?”

“Ừm, hắn đưa chìa khoá cho tôi bảo tôi giao cho anh.”

Hứa Khiêm ậm ờ ừ một tiếng, hai người xuống xe, xách bao lớn bao nhỏ đi vào cửa, chờ dọn dẹp xong đồ đạc cũng đã hơn 6 giờ. Hứa Khiêm nằm trên ghé salon nhai khoai tây lát mỏng, Mễ Tô ghé vào ngực y chơi đùa với lục lạc trên cổ, một lát sau y thấy nhàm chán liền lấy di động ra bắt đầu lướt weibo.

“Mai đi xem phim không? Gần đây mới ra một phim điện ảnh có rất nhiều lời khen ngợi… Nào, há miệng, a —— ”

Nghiêm Mạc nuốt xuống lát khoai tây mỏng, suy nghĩ một chút: “Được đấy.”

“Vậy tôi đặt vé nha… cùng xem với người khác? Hay nên đặt bao cả rạp?” Hứa Khiêm cười khà khà: “Nếu như đặt bao hết cả rạp, chúng ta có thể làm việc kia…”

Nghiêm Mạc nheo mắt lại: “Hôm qua anh còn chưa đã ghiền à?”

Hứa Khiêm cũng chỉ là nói ngoài miệng thôi chứ cái mông của y vẫn còn chưa lành đâu, vì vậy quyết đoán chữa lại: “Vậy thì cùng xem đi, tôi đặt vé nha…”

Chờ đặt xong vé rồi, y thấy có phiếu mua bỏng ngô nên tiện thể đặt luôn, kết quả hôm sau rạp chiếu phim chật ních, hai người bị kẹt xe trên đường, khi vội vội vàng vàng lấy vé thì đã gần chiếu phim. Nghiêm Mạc để Hứa Khiêm vào trước, còn mình thì ở bên ngoài xếp hàng, rốt cuộc không đứng được mấy phút, đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc truyền tới từ phía sau…

“Sư huynh?”

Hết chương 40

———————–

(1) Kem cây Lão (老冰棒):

s11503686

(2) Haagen-Dazs: thương hiệu kem cao cấp của Mỹ. (Nguyệt đã ăn và thấy nó cũng chẳng ngon hơn những kem hiệu khác là mấy mà lại đắt thí mồ =.=):

ed288c1039752478f63adf196c647d9b