Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi

Chương 1




Gần đây, một căn phòng ở tầng cao nhất, đắt nhất từ trước đến nay ở bệnh viện tư tại thành phố S được bao luôn nguyên tầng, tầng cao nhất ấy được bảo vệ an toàn nghiêm ngặt một cách lạ thường, vụ kết hôn thương mại thế kỷ chấn động Cảng Thành và thành phố S vào ba năm trước cuối cùng cũng kết thúc bằng việc thiên kim nhà họ Lộ - Lộ Lê bình an có thai sinh con.

Sinh mạng mới ấy vừa ra đời, liên tục có bạn bè họ hàng gần xa đến thăm, bạn bè thân thích của nhà họ Trì ở bản địa thành phố S tới hết đợt này đến đợt khác, còn phía nhà họ Lộ ở Cảng Thành, trừ vợ chồng nhà họ Lộ đến thăm con gái vào một tuần trước ngày dự sinh thì chỉ có ngày hôm nay, một người đàn ông kín tiếng đến căn phòng ở tầng cao nhất thăm hỏi.

Vệ sĩ dùng bộ đàm nhỏ giọng thông báo với cấp trên, chốc lát sau, bố của bé con mới chào đời đi ra khỏi đó.

Cả người Trì Thầm Yến đều được bao bọc bởi niềm vui mới lên chức bố, vì làm ông bố bỉm sữa mấy ngày mà trên người hơi ám mùi sữa bột, anh ấy nhìn thấy Lộ Khiêm lần đầu tới thăm, nghĩ lại vừa nãy Lộ Lê nghe tin Lộ Khiêm đến thăm thì nhào vào lòng anh ấy thì lông mày anh ấy bỗng nhíu lại.

Lộ Khiêm là anh trai cùng bố khác mẹ của Lộ Lê, cũng là sự tồn tại mà từ nhỏ Lộ Lê đã sợ hãi, từ trước đến nay tình cảm giữa anh em khác mẹ trong nhà giàu quyền thế ở Cảng Thành cực kỳ lạnh nhạt, giống như ba năm trước, vì chuyện làm ăn và thị trường mà cậu hai nhà họ Lộ - Lộ Khiêm một mình bày tính và sắp xếp, gả đứa em gái cùng bố khác mẹ của mình cho thái tử nhà họ Trì khi họ chưa từng gặp mặt.

Tin tức nhà họ Trì ở thành phố S và nhà họ Lộ ở Cảng Thành làm thông gia được tung ra thì vô cùng chấn động, có phóng viên Cảng Thành từng chụp được cảnh cô chủ nhà họ Lộ sắp kết hôn, ngồi phía sau chiếc xe sang trọng đỏ mắt lau nước mắt, nhưng trong mắt cậu chủ kiêu ngạo nhà họ Lộ, cô em gái do mẹ kế là một diễn viên có tên tuổi trong giới giải trí sinh ra lau đi bao nhiêu nước mắt thì với anh đó đều là chuyện vô bổ.

Lễ cưới liên hôn được tiến hành như thường lệ, cho dù chú rể, cô dâu trong hôn lễ đều tỏ ra xa lạ với đối phương ở từng chi tiết nhỏ.

Nhưng hôm nay, Lộ Lê từng ngồi trên xe lặng lẽ lau nước mắt đã sinh một đứa nhóc với người chồng liên hôn kia, cuối cùng người anh khác mẹ nhà họ Lộ cũng đến thăm một lần nữa.

Hai người đàn ông khách sáo bắt tay nhau.

Lộ Khiêm nói với Trì Thầm Yến: “Chúc mừng.”

...

Trong gian phòng mẹ và bé màu hồng, TV đang phát tin tức thời sự, bé con mới ra đời vừa uống sữa xong, đang ngủ ngon lành trong chiếc nôi nhỏ.

Lộ Lê ngồi ngay ngắn trên giường mình, mắt nhìn chằm chằm TV nhưng khóe mắt lại bay về phía chiếc nôi.

Lộ Khiêm nhìn nhóc con ngủ say trong nôi: “Đặt tên chưa?”

Trì Thầm Yến dịu dàng nhìn cậu con trai của mình, dùng ngón tay vu0t ve khuôn mặt nhỏ của nhóc: “Tên chính thức thì chưa có, còn nhũ danh... Là Trì Đáo Đáo.”

Vừa nghe thấy nhũ danh “Trì Đáo Đáo”, Lộ Khiêm quay người nhìn cái người mới làm mẹ đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường.

Không cần nghĩ cũng biết nhũ danh này do ai đặt.

Lộ Lê chạm phải ánh mắt Lộ Khiêm thì lập tức run lên một cái, mặc dù đã kết hôn có chồng làm chỗ dựa nhưng khi đối diện với người anh cùng bố khác mẹ thì cô ấy vẫn thấy sợ theo thói quen: “Bởi vì, bởi vì bé yêu ra đời muộn một tuần so với ngày dự sinh, đến muộn nên gọi là Trì Đáo Đáo.”

Cũng may Lộ Khiêm nghe xong hình như cũng không chê ý nghĩa của cái tên này, anh gật đầu.

Trì Thầm Yến: “Muốn bế thử không?”

Lô Khiêm: “Thôi.”

Lần này Lộ Khiêm tới thăm cháu trai không đến tay không mà có mang theo quà, là hai con ngựa con thuần chủng vừa ra đời không bao lâu, bây giờ vẫn đang nuôi dưỡng ở trại ngựa. Tuổi thọ của ngựa có thể lên đến năm mươi, hai con ngựa con sẽ lớn lên cùng Trì Đáo Đáo, đến khi Trì Đáo Đáo lớn hơn một chút sẽ có thể học cưỡi ngựa.

Lộ Lê nghe thấy quà của Lộ Khiêm thì ngẩn người, sau đó tươi cười: “Em cảm ơn anh.”

Bạn nhỏ Trì Đáo Đáo sinh ra được mấy ngày đã nhận không biết bao nhiêu quà bên hai nhà Trì, Lộ, châu báu, tranh chữ, đồ cổ, thậm chí máy bay tư nhân, còn có cả bất động sản và nhà đất của ông bà ngoại, nhưng hôm nay lại là hai con ngựa con, Lộ Lê thầm thích thay con mình.

Dù cho châu báu, tranh chữ, đồ cổ, máy bay tốt hay đắt đến đâu đi nữa, chúng đều chẳng có ích gì với đứa trẻ còn đang quấn tã.

Hơn nữa, Lộ Lê biết rõ rằng nếu muốn dùng tiền tài đánh giá thì giá con con ngựa con này không thua kém đống châu báu, xe sang kia.

Ngựa thuần chủng là loại ngựa quý giá nhất trên thế giới, cô ấy nhớ là mấy năm trước, tại phòng đấu giá Cơ Lan, một con ngựa được chốt giá sáu mươi bảy triệu USD, bản ghi chép người chủ trì đấu giá ghi ngựa thuần chủng siêu cấp, người mua chính là Lộ Khiêm.

Lộ Khiêm qua bên này thăm em gái và cháu trai, tặng quà xong thì đứng dậy tạm biệt.

Trì Thầm Yến cũng không giữ anh lại, tiễn Lộ Khiêm ra ngoài.

Trong hành lang, Trì Thầm Yến đột nhiên nhớ ra trợ lý nói từ hôm nay Lộ Khiêm sẽ thường trú ở đại lục, anh ấy hỏi: “Sau này ở thành phố S à?”

Lộ Khiêm nghe Trì Thầm Yến hỏi thì chậm rãi đáp: “Bình Thành.”

...

Tiễn Lộ Khiêm xong, Trì Thầm Yến trở lại phòng bệnh.

Bé con đã được bảo mẫu đưa sang phòng bên cạnh ngủ, Lộ Lê đã đổi tin tức thời sự thành bộ phim thần tượng mà cô ấy mới xem được một nửa.

Bộ phim đang phát sóng là phim gần đây nhất của nữ diễn viên trẻ Khương Minh Chi đang “hot”, Lộ Lê theo đuổi thần tượng mà hay làm cỏ đầu tường, thích Khương Minh Chi nhất trong số các nữ diễn viên, hầu như phim nào của cô Lộ Lê cũng xem hết rồi.

Trì Thầm Yến vừa bước vào cửa đã thấy Lộ Lê đổi kênh thời sự sang phim thần tượng, xem say sưa ngon lành.

Trì Thầm Yến xoay tay đóng cửa lại, cười nói: “Anh trai ở đây nên không dám xem phim thần tượng?”

Lộ Lê nhìn đôi mắt đong đầy ý cười của Trì Thầm Yến, không phục dẩu môi: “Ai cần anh lo.”

Lộ Lê chưa từng dám thể hiện tình yêu theo đuổi thần tượng của mình trước mặt Lộ Khiêm, lúc trước Lộ Khiêm đá cô ấy về nhà từ buổi concert của thần tượng, cảnh tượng trước đó anh quăng cho cô ấy một tấm thẻ, ra lệnh cô ấy không được lên chương trình show truyền hình, anh nói nhà họ Lộ không bao giờ thích xuất hiện trước giới giải trí vẫn còn sờ sờ trước mắt.

“Em muốn ăn nho, anh đi rửa nhỏ đi.” Lộ Lê bĩu môi xong thì sai bảo Trì Thầm Yến một cách thuần thục, cứ như người hoàn toàn khác so với dáng vẻ ngoan ngoan như chim cút trước mặt Lộ Khiêm ban nãy.

Trì Thầm Yến lắc đầu mỉm cười, đi rửa nho rồi ngồi bên mép giường xem phim với Lộ Lê.

Hai người tán gẫu câu được câu không, Trì Thầm Yến đưa tay đỡ hạt nho Lộ Lê nhổ ra, nói: “Sau này anh hai em sẽ thường trú ở đại lục.”

Lộ Lê sững người ngay tức khắc, vừa ngờ vực vừa hoảng sợ nhìn sang, cũng may Trì Thầm Yến bổ sung đúng lúc: “Ở Bình Thành.”

“Ồ.” Lúc này Lộ Lê mới thở phào một hơi.

Trước giờ Trì Thầm Yến luôn không hiểu vợ mình ở cạnh anh trai cùng bố khác mẹ của cô ấy thế nào, chỉ biết qua tin tức báo đài từ Cảng Thành trước kia và điện thoại của Lộ Lê, hôm nay thấy Lộ Lê ngoan ngoãn lại cẩn thận dè dặt trước mặt Lộ Khiêm như thế, anh ấy bỗng thấy đau lòng.

Trì Thầm Yến nâng gò má Lộ Lê lên: “Sợ anh ấy thế sao?”

Lộ Lê nhìn vào mắt Trì Thầm Yến, thấy sự yêu thương trong mắt anh ấy, mũi cay cay.

Lộ Lê cụp mắt: "Đương nhiên là sợ.”

“Có lẽ anh cảm thấy đã là thời đại nào rồi mà còn cổ hủ như thế, nhưng chỗ kia bọn em chính là như thế, anh biết đấy, anh trai em vốn là cậu chủ, mẹ em chỉ là... Ừm... Trong mắt bọn họ, là một kẻ phơi mặt ở bên ngoài, thấp hèn đáng xấu hổ, một diễn viên nổi danh trong giới giải trí.”

“Khi còn bé ở nhà, mẹ em luôn lấy lòng anh trai em cẩn thận từng li từng tí một, huống chi là em.”

Từ nhỏ Lộ Lê đã sợ người anh cùng bố khác mẹ của mình, rõ ràng nhà họ Lộ chỉ có một cô con gái nhưng khi đối diện với anh trai thì sự tự ti ấy lại bám chặt cô ấy như hình với bóng, bởi vì cô ấy biết mình sinh ra trong một gia đình như thế nào, cho dù mẹ mình thành công gả cho bố thì sống trong nhà ấy vẫn vô cùng thấp hèn, nhà họ Lộ chưa từng thích làng giải trí, đối với diễn viên nổi tiếng trong giới thì càng hà khắc tột cùng.

Trước kia ở Cảng Thành, tất cả truyền thông báo chí đều nói cậu hai nhà họ Lộ cực kỳ xem thường đứa em gái do diễn viên trong giới giải trí sinh ra của anh.

Lộ Lê luôn biết rằng, anh cả thì chẳng mấy khi tiếp xúc với cô ấy, anh hai Lộ Khiêm thì luôn lạnh lùng xa cách cô ấy từ nhỏ, tình cảm lạnh nhạt xa cách giữa anh em khác mẹ nhà hào môn đạt đến đỉnh điểm vào ba năm trước, sau khi được bố đồng ý, anh hai Lộ Khiêm không hề thương xót, liên hôn hào môn, gả cô ấy cho Trì Thầm Yến khi ấy mới gặp một lần.

Lúc đó cô biết mình phải gả cho một người xa lạ mới chỉ gặp một lần, ngồi trên xe lặng lẽ khóc đỏ cả mắt, sau đó mắt ngập nước nhìn người anh trai ấy, thầm lặng cầu xin sự thương hại của anh.

Nhưng đối diện với ánh mắt mờ mịt cầu xin của cô ấy, Lộ Khiêm lạnh lùng đến mức cay nghiệt, thậm chí không cần nói câu gì cũng khiến cô ấy biết không thể không gả.

Cũng may bây giờ cuộc hôn nhân thương mại này đã đạt kết quả tốt đẹp.

Nhưng nếu bây giờ bảo Lộ Lê ở cùng một thành phố với Lộ Khiêm, có nghĩa là thường xuyên phải gặp nhau, cô ấy sẽ lắc đầu thành cái trống bỏi.

May là Lộ Khiêm đến Bình Thành.

Trì Thầm Yến hôn lên môi Lộ Lê một cái: “Được rồi, sau này sẽ tốt.”

Lộ Lê lấy lại tinh thần từ hồi ức quạnh quẽ, nhìn thấy Trì Thầm Yến trước mặt thì sự ủ rũ ấy lập tức tan thành mây khói, vui vẻ nhích vào trong lòng anh ấy: “Đương nhiên bây giờ rất tốt.”

“Có chồng làm chỗ dựa, còn lâu em mới sợ anh trai.”

Trì Thầm Yến cười ôm Lộ Lê: “Ừm, chỗ dựa.”

Lộ Lê tìm một tư thế thoải mái trong lòng Trì Thầm Yến, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ ngắm cháu trai của Lộ Khiêm ban nãy.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lộ Lê bỗng cảm khái: “Lộ Khiêm lớn hơn em sáu tuổi.’

“Em đã sinh con rồi.”

Trì Thầm Yến: “Hả?”

Anh ấy không hiểu đột nhiên Lộ Lê nói cái này làm gì.

Lộ Lê thở dài: “Lộ Khiêm vẫn độc thân.”

Trì Thầm Yến: “...”

Lộ Lê than thở: “Anh biết năm đó ở Cảng Thành, từ cô chủ nhà quyền quý đến gái làng chơi, có biết bao nhiêu người hăm he thề rằng phải bắt được Lộ Khiêm, gả vào nhà bọn em không?”

Trì Thầm Yến: “Bao nhiêu?”

Lộ Lê hất cằm lên tỏ vẻ kiêu ngạo: “Tên tiếng Anh của Lộ Khiêm là Herbert, lúc đó cánh truyền thông đặt cho các cô gái muốn gả cho Lộ Khiêm một cái tên, “Herbert hunters” (Những thợ săn Lộ Khiêm).”

Trì Thầm Yến: “Sau đó thì sao?”

Lộ Lê: “Sau đó, làm gì có sau đó.”

“Bao nhiêu năm qua, bên cạnh anh ấy, đừng nói là bạn gái công khai, ngay cả một cô bạn gái âm thầm bị chụp được, không đúng, tốt xấu gì em cũng là em gái anh ấy, từ nhỏ đến lớn còn chưa từng thấy cô gái là bạn thông thường ở bên cạnh anh ấy bao giờ.”

“Đúng là chẳng có bóng nào, anh ấy vô tình đến mức nào cơ chứ, các Herbert hunters năm đó hùng hổ chí lớn, thề hẹn sắt son muốn bắt được Lộ Khiêm, gả vào nhà bọn em đều từ bỏ giấc mơ, lần lượt về nhà kết hôn cả rồi.”

“Haizz.” Lộ Lê tiếp tục thở dài.

Trì Thầm Yến nghe vậy thì mỉm cười, trong chốc lát không biết nên nói gì cho phải.

...

Maybach vững vàng lao vút trên cây cầu cạn đến sân bay.

Đi ngang qua một trung tâm thương mại, tấm áp phích mới được đổi trên tường ngoài trung tâm thương mại thu hút hết thảy sự chú ý của khách qua đường.

Lộ Khiêm cúp điện thoại, ánh mắt thoáng liếc ra bên ngoài cửa xe rồi dừng lại chốc lát ở tấm áp phích ấy.

Nhân vật chính trên tấm áp phích nghiêng người nhìn vào ống kính, người đó khoác áo măng tô nâu nhạt, kẹp túi dưới nách, phối thêm đôi boot thấp cổ màu nâu, tóc hơi xoăn, từ đầu đến chân đều giải thích cho quan niệm chủ chốt của nhãn hàng này: Đơn giản mà cao cấp.

Dưới góc của tấm áp phích viết “Đại diện toàn cầu của ES: Khương Minh Chi”.

Lộ Khiêm thu tầm mắt lại.

Trợ lý Trần Trung ngồi ở ghế lái phụ cũng nhìn thấy tấm áp phích trên tường, anh ta lên tiếng: “Tổng giám đốc Lộ, ý của chủ tịch là để anh...”

Lộ Khiêm nhắm mắt lại, hơi ngả đầu ra sau ghế nghỉ ngơi: “Đẩy đi.”

Trần Trung: “Vâng.”

Trần Trung cúi đầu nhìn lịch trình, đánh một dấu X vào chỗ nào đó.

Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Lộ Thị - Lộ Hằng Vinh có hai trai, một gái.

Hai đứa con trai do vợ đầu có xuất thân danh giá sinh ra, con gái nhỏ là do ngôi sao điện ảnh nổi tiếng nhất ở Cảng Thành năm đó sinh.

Con trai lớn đã thành gia lập nghiệp từ lâu, con gái nhỏ thì gần đây mới sinh em bé, tình cảm vợ chồng ngọt ngào đằm thắm, bây giờ chỉ còn con thứ Lộ Khiêm.

Thật ra Lộ Hằng Vinh chưa từng hỏi đến cuộc sống sinh hoạt hay chuyện tình cảm của Lộ Khiêm, nhất là hai năm qua hai lần nhập viện vì nhồi máu cơ tim, ông ấy buông hơn nửa cơ ngơi của Lộ Thị, nhưng gần đây con gái mới sinh em bé, đến giờ ông ấy mới nhận ra mấy năm nay bên cạnh con trai thứ của ông ấy chưa từng có cô bạn gái nào.

Lúc này ông ấy mới nhắc hai lần nhưng Lộ Khiêm đều từ chối cả.

Trần Trung nhìn bảng lịch trình vừa được đánh dấu X, cảm thấy chắc sau này Lộ Hằng Vinh sẽ không đề cập đến chuyện này nữa.

Hào môn đời trước ở Cảng Thành vinh quanh lừng lẫy, đời kế tiếp thì phá của dư thừa, chỗ nào cũng có kẻ vô dụng, thậm chí có người phòng ngừa con cái quản lý khiến gia nghiệp lụi bại toàn tập nên giao hết gia nghiệp cho công ty ủy thác, con cháu chỉ có thể nhận tiền tiêu vặt nhất định mỗi tháng.

Chỉ có hai đứa con trai của Lộ Hằng Vinh là ngoại lệ.

Từ khi mới vào Lộ thị, hai anh em đã thể hiện ra sóng sau xô sóng trước, thủ đoạn quả quyết còn hơn cả bố. Mấy năm qua, hầu như con cả đều ở Cảng Thành, con thứ Lộ Khiêm thì ở nước ngoài nhiều hơn, năm gần đây Lộ thị liên hôn với nhà họ Trì rồi thành công tiến vào thị trường đại lục, bây giờ Lộ Khiêm đến Bình Thành thủ đô đại lục như chuyện đương nhiên.

Maybach dừng ở sân bay, bay từ thành phố S đến Bình Thành phải mất ba tiếng rưỡi.

Lúc lên máy bay trời vẫn còn sáng, khi hạ cánh xuống Bình Thành rộng lớn thì đèn đêm đã lấp lóe.

Tối nay không có sắp xếp gì khác, tài xế vẫn theo thói quen như mỗi lần đến Bình Thành mấy năm qua, chạy gần nửa giờ rồi dừng xe trong tầng hầm gara ở Tử Duyệt Tinh Hà.

Lộ Khiêm ở trong thang máy liếc nhìn điện thoại di động.

“Tui có em bé rồi mà anh tui vẫn độc thân...” Anh nhìn thấy có một tài khoản phụ không biết tên oán giận mỉa mai trên mạng xã hội, ảnh đại diện của acc clone này là hình một quả lê.

“Sao bố không giục anh tui đi chứ, đúng là giận quá giận.” Tài khoản phụ ấy tiếp tục phát biểu, đồng thời còn kèm theo icon tức giận.

Lộ Khiêm nhìn câu oán giận này, nhớ lại lúc trên xe Trần Trung nói “Ý của chủ tịch.”

Sau khi em gái nhỏ nhất cũng đã kết hôn sinh con rồi, hầu hết ánh mắt mọi người đều tập trung lên người mãi mãi độc thân như anh.

Thang máy đến.

Nét mặt người đàn ông hờ hững mà lạnh lùng, anh cất điện thoại đi, mở cửa rồi đứng trước cửa thay giày.

Căn hộ gần năm trăm mét vuông lúc này bắt đầu ấm lên, ánh đèn dìu dịu, trong không khí thoang thoảng mùi tinh dầu nhàn nhạt.

Lộ Khiêm treo áo khoác lên, không đi tìm xem người còn lại trong căn nhà này là ai mà đi vào trong mấy bước, sau đó dừng chân.

Hai cánh tay trắng nõn quấn quanh cái eo gầy của người đàn ông cách lớp áo sơ mi, phía sau là hơi thở như lan.

Có người gọi anh:

“Chồng ơi~”