Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi

Chương 39




Lộ Khiêm chậm rãi mở mắt ra.

Anh nhìn thấy gương mặt tức giận, thậm chí có thể gọi là nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh của Khương Minh Chi.

Anh từng cho rằng tình cảm là thứ không thực tế nhất trên thế giới này.

Anh khịt mũi con thường, anh không cần nó, vĩnh viễn không muốn nó.

Nhưng có lẽ anh sai thật rồi.

Anh vẫn luôn bình tĩnh, tỉnh táo, chỉ có một lần kích động tột cùng.

Anh không biết thân phận của cô, không biết gốc gác của cô, không biết gì về cô cả. Nhưng anh vẫn hỏi câu đó.

“Kết hôn không?”

Chỉ vì trong nháy mắt anh nhìn cô, trái tim anh nói thế.

Khương Minh Chi vẫn vỗ ngực anh như trước.

Giây tiếp theo Lộ Khiêm hôn cô.

Anh dùng rất nhiều sức khi hôn, vươn mình lật người đè lên, ôm sau gáy Khương Minh Chi như muốn ép cô vào trong xương máu mình, Khương Minh Chi bị anh hôn đầu óc gần như chết máy trong nháy mắt, rõ ràng bây giờ cô đang phê phán hành vi đáng xấu hổ của nhà tư bản độc địa vậy mà nhà tư bản xấu xa ấy còn hôn cô khiến cô hít thở khó khăn.

Khương Minh Chi nghẹn ngào hai tiếng, gắng sức đẩy anh ra hai lần nhưng không thành công, người đàn ông đè cô như tường đồng vách sắt, cô bị động tiếp nhận, mãi đến tận khi có vẻ Lộ Khiêm hôn đủ rồi buông cô ra.

Khương Minh Chi gấp rút hít không khí tươi mới, cánh tay Lộ Khiêm chống ở bên cạnh người cô, hít thở nặng nề.

Khương Minh Chi mở miệng gọi anh: “Lộ Khiêm.”

Lộ Khiêm đứng dậy, đỡ eo Khương Minh Chi kéo cô lên theo.

Khương Minh Chi chỉ cảm thấy cuống lưỡi còn mơ hồ đau: “Nếu như anh cảm thấy làm vậy là có thể bắt em im miệng thì anh sai rồi.”

Cô dùng ngón tay chọc vào ngực Lộ Khiêm, tức giận: “Rốt cuộc trong chỗ này của anh là gì thế? Từ trước đến nay lương tâm của anh không biết đau sao?”

Lộ Khiêm: “Minh Chi.”

Khương Minh Chi dừng cái tay quấy phá lại: “Hả?”

Lộ Khiêm hỏi cô: “Em có hối hận vì đến Las Vegas không?”

Khương Minh Chi đột nhiên sững sờ, mở to mắt: “Anh hối hận?”

Bây giờ nhà tư bản đã bắt đầu hối hận không ký thỏa thuận trước hôn nhân với cô rồi ư!

Lộ Khiêm: “Không hề.”

Anh nghĩ, có lẽ đó là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của anh.

Khương Minh Chi dựng thẳng eo, nắm lấy tay Lộ Khiêm: “Đúng rồi, tại sao khi đó anh lại đến Las Vegas?”

“Đừng nói với em là anh rảnh rỗi buồn chán đến chơi bời.”

Bởi vì Lộ Khiêm đến đó ăn nhậu chơi bời giống cô, đều chẳng vui vẻ.

Đối diện với chất vấn của Khương Minh Chi, lần đầu tiên Lộ Khiêm mở miệng nói lý do của mình với cô.

Khương Minh Chi nghe xong thì ngây người.

Vậy là cảm xúc kiềm chế đè nén mà cô cảm nhận được từ anh lúc đó cũng vì nguyên nhân này sao?

Cũng là nguyên nhân anh giày vò thiếu nữ chưa trải sự đời như cô ba ngày ba đêm không khép chân lại được.

Khương Minh Chi nghĩ mình có nên tức giận hay không.

Nhưng dường như cô lại chẳng có lý do gì để giận dỗi với Lộ Khiêm.

Khương Minh Chi lại nhìn Lộ Khiêm lần nữa, dùng ánh mắt quan sát tỉ mỉ và đánh giá phỏng đoán mà nhìn anh.

Có phải điều này chứng minh nhà tư bản không đến mức... lương tâm xấu xa không còn thuốc chữa?

Người đời đều chửi mắng anh lạnh lùng vô cảm nhưng lại có lúc mê mẩn sự vui thích khi một người đàn ông lạnh lùng.

Nhưng Khương Minh Chi thì khác, lần đầu tiên cô nhìn thấy mặt dịu dàng của người đàn ông này, khám phá ra một phương diện khác của anh, hình như cô càng mê mệt anh hơn.

Con người có rất nhiều loại tình cảm, tình yêu, tình thân, cô muốn anh có toàn bộ chúng, anh cũng nên có chúng.

Anh không hề lạnh lùng vô cảm.

Khương Minh Chi nhìn mãi, nghe thấy tiếng tim mình đập nảy lên trong lồng nguc một cách rõ ràng.

Hình như cô thực sự không nhịn được.

Không, có lẽ cô đã không nhịn được từ lâu rồi.

Khóe môi Khương Minh Chi cong lên cao hơn, khoát cánh tay lên vai Lộ Khiêm.

Từ Khương Minh Sùng đến Lộ Lê, càng ngày càng có nhiều người biết quan hệ của hai người họ.

Cô cảm thấy người nào đó ngày càng tiến gần hơn đến tiêu chuẩn để bước vào cửa lớn nhà họ Khương rồi.

...

Lộ Khiêm ở bệnh viện với Khương Minh Chi hai ngày, đến khi cô có thể tự mình hoạt động cơ bản rồi anh mới đi.

Khương Minh Chi tự do hoạt động được thì lập tức quay lại đoàn phim, cô biết kéo dài thêm một ngày sẽ ảnh hưởng lớn đến đoàn phim cỡ nào, Dương Thụ Hoa cũng cho đoàn phim kiểm tra kỹ càng nguy hiểm tiềm ẩn một lượt, ngăn chặn triệt để vụ việc kia xảy ra lần hai.

Quay giai đoạn sau “Bình minh lụi tàn” rất thuận lợi, thậm chí còn đóng máy sớm hơn mấy ngày so với dự tính.

Trong lễ đóng máy, Khương Minh Chi ôm bó hoa, tất cả mọi người ở đoàn phim vây quanh chụp ảnh chung.

Dương Thụ Hoa nhìn Khương Minh Chi ôm hoa, nhớ lại những ngày quay phim với nhau, một lần nữa bà ấy khẳng định chọn Khương Minh Chi là điều cừ nhất bà ấy từng làm.

Mọi người chụp ảnh tập thể xong thì tự do chụp ảnh riêng, Khương Minh Chi chụp với mấy nhân viên đoàn phim, Ninh Vũ Thành xách máy ảnh sán tới.

“Chị Minh Chi ơi, có thể chụp chung một tấm không ạ?”

Mặc dù cậu ấy là fan bạn trai đã sập phòng nhưng khoảng thời gian vừa qua ở chung trong đoàn phim, cậu ấy thấy mình không nhịn được việc thích Khương Minh Chi đắm chìm trong công việc.

Nữ diễn viên chăm chú, chuyên nghiệp hấp dẫn nhất!

Sau này cậu ấy sẽ thành fan sự nghiệp!

Khương Minh Chi hào phóng đứng cạnh Ninh Vũ Thành: “Được thôi.”

Hôm nay Hàn Cần cố ý bay tới thành phố S, cô ấy chụp ảnh cho hai người.

Cô ấy chụp xong thì trả lại máy ảnh cho Ninh Vũ Thành, Ninh Vũ Thành mang theo bức ảnh hài lòng đi qua chỗ khác, Hàn Cần đi đến gần hỏi Khương Minh Chi: “Tối nay em định làm trận tập kích thật sao?”

Khương Minh Chi hỏi lại cô ấy: “Không được hả?”

Lộ Khiêm đã hoàn thành công tác ở Cảng Thành, về Bình Thành trước Khương Minh Chi.

Anh nói bao giờ Khương Minh Chi đóng máy thì sẽ tới đón cô.

Nhưng bây giờ Khương Minh Chi đóng máy sớm hơn mấy ngày so với kế hoạch ban đầu, cô không nói với Lộ Khiêm.

Hàn Cần: “Cũng được.”

Cô ấy lật lịch làm việc của Khương Minh Chi: “Nhưng chị phải nhắc em nha, tuần san nhân vật năm nay lại tới rồi, em nghĩ xem nên nói với cậu ấy thế nào đi.”

Khương Minh Chi nghe thấy bốn chữ “tuần san nhân vật” thì nét mặt bỗng cứng đờ.

Hầu như năm nào Khương Minh Chi cũng nhận phỏng vấn một lần, năm ngoái trong đoạn phim tài liệu “Sinh hoạt hằng ngày của nữ minh tinh”, vì cô ế đến mức khiến người ta chua xót, bị cười suốt ba ngày trên hot search, hình tượng “chó FA ngốc nghếch solo từ trong bụng mẹ” cứng như sắt thép.

Khương Minh Chi: “Năm nay vẫn muốn quay nhà em à?”

Hàn Cần gật đầu: “Ừ.”

“Dẫu sao cuộc sống như mẹ góa con côi của em là mật mã lưu lượng, suối nguồn vui vẻ của mọi người mà.”

Khương Minh Chi: “...”

“Còn lâu em mới thế nhé!” Cô tức tối bất bình phản bác vì bản thân.

Hàn Cần nghiêm túc nhìn Khương Minh Chi: “Thế em đã tính xem làm thế nào chưa?”

Khương Minh Chi không xây dựng hình tượng thần tượng như bạn gái kiểu idol ca hát nhảy múa, cô là diễn viên, có thể yêu đương, cô ra mắt năm, sáu năm độc thân tới tận nay, bây giờ muốn công khai đối tượng yêu đương với công chúng và fan cũng không phải chuyện gì quá khó chấp nhận.

“Chị kiến nghị em nên làm từ từ thôi.” Hàn Cần nói.

Khương Minh Chi hiểu ý Hàn Cần.

Thật ra không riêng gì với công chúng, đối với gia đình cô, cách giải quyết ổn định nhất, tốt nhất chính là dần dần ám chỉ với mọi người mình yêu đương rồi, giống như cô nói với Khương Minh Sùng vậy, cô có bạn trai, chờ mọi người cơ bản đều chấp nhận rồi mới công khai người yêu cô là ai. Đương nhiên, khi công khai người yêu cô là Lộ Khiêm chắc chắn sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu không nhỏ, nhưng dù sao cũng tốt hơn việc đột nhiên tung ra Lộ Khiêm là người chồng cô âm thầm kết hôn. Còn bước cuối cùng, Khương Minh Chi nghĩ bước này hoàn thành ở nhà là được rồi, cô dẫn Lộ Khiêm về quỳ trước cửa nhà chịu đòn nhận sai, khai thật mấy năm trước đã kết hôn rồi, không chịu cũng phải chịu.

Hàn Cần nhìn dáng vẻ đăm chiêu của Khương Minh Chi thì biết chắc chắn cô muốn công khai.

Mặc dù cô ấy thấy hết Lộ Khiêm đối xử với Khương Minh Chi như thế nào nhưng cô ấy vẫn không nhịn được nói: “Khương Minh Chi.”

Khương Minh Chi hoàn hồn: “Dạ?”

Hàn Cần nhìn cô với ánh mắt “Nếu hai người không yêu nhau thì em nghĩ chuyện công khai làm gì, lặng lẽ ly hôn mới là điều nên làm”.

Khương Minh Chi nhận được ánh mắt ấy mới bắt đầu tỉnh táo.

Được rồi, cô thừa nhận, cô quả thực hơi thích Lộ Khiêm, thích đến mức muốn công khai với anh, thích đến nỗi ngày nào cũng tính xem làm thế nào để dẫn anh về nhà trong an toàn.

Nhưng Lộ Khiêm có thích cô không?

Khương Minh Chi không kìm nén nổi.

Nhà tư bản xấu xa đối xử với cô không tệ, nhưng hình như anh chưa từng nói về điều đó, cũng chưa từng ám chỉ gì cả.

Thích cuộc sống vợ chồng như thế, không đối xử tốt với cô một chút được chắc?

Khương Minh Chi ăn tiệc đóng máy xong, đi thẳng ra sân bay với biểu cảm sầu đời.

Cô đặt vé bảy giờ cất cánh, mười giờ là tới, tiếc là không biết hôm nay làm sao mà máy bay ở sân bay trễ mất ba tiếng.

Lúc Khương Minh Chi về tới Tử Duyệt Tinh Hà đã gần hai giờ sáng.

Vì không báo trước muốn đánh úp nên Lộ Khiêm không biết tối nay cô về, vì thế chắc hẳn anh đã ngủ rồi.

Khương Minh Chi kéo vali hành lý của mình đứng trước cửa, nhẹ nhàng dùng vân tay mở khóa.

Tiếng cửa phòng mở ra rất khẽ, Khương Minh Chi không bật đèn, đứng giữa phòng khách tối thui.

Lộ Khiêm đã đi ngủ rồi.

Khương Minh Chi nhìn bóng đồ dùng trong nhà, không ngờ mình về sớm tạo bất ngờ lại trở thành dáng vẻ thảm thương này, sau khi cô nhận ra mình thích Lộ Khiêm, lại còn không biết Lộ Khiêm có thích mình không, tâm trạng cô bỗng chốc tuột dốc không phanh.

Khương Minh Chi đặt vali xuống, bật cái đèn yếu nhất, không định đánh thức Lộ Khiêm, một mình lặng lẽ dọn đồ đi rửa mặt.

Tiếng bước chân rất nhẹ của cô vang lên giữa gian phòng, đột nhiên cô nghe thấy có người gọi mình: “Minh Chi?”

Khương Minh Chi quay đầu lại thấy Lộ Khiêm đứng phía sau, có thể thấy anh đã nghe thấy tiếng động mới dậy, anh mặc áo ngủ, tóc hơi rối, gương mặt có mấy phần uể oải.

Khương Minh Chi xoay người giải thích: “Đoàn phim đóng máy sớm nên em cũng về sớm.”

“Chuyến bay bị hoãn, giờ mới về đến.”

“Anh đi ngủ trước đi, em tắm qua cái rồi mới ngủ.” Khương Minh Chi nhỏ giọng nói.

Lộ Khiêm nhìn gương mặt cúi gằm của Khương Minh Chi: “Có đói không?”

Khương Minh Chi ngẩng đầu lên nhìn Lộ Khiêm, vì quả thực cô đang đói đến cồn cào ruột gan, cô ở sân bay trễ nải lâu như thế, trên máy bay cũng không có gì ngon.

Lộ Khiêm: “Đi tắm đi, tắm xong rồi ra ăn.”

Khương Minh Chi ngây ngốc “ừm” một tiếng, lúc cô tắm rửa sạch sẽ đi ra thì thấy Lộ Khiêm đứng ở đảo bếp.

Hơi khói trắng mong manh bay ra từ trong nồi.

Vẫn là mì nóng, Lộ Khiêm đang gắp mì và nước từ trong nồi ra.

Khương Minh Chi nuốt nước miếng, nghe thấy tiếng kêu ùng ục ở bụng mình.

Cô ôm bát ngồi trước bàn ăn, khi nhìn thấy bát mì nóng hổi đầy đủ hương vị màu sắc ấy, nỗi hậm hực chán nản vốn có đột nhiên bốc hơi không còn chút gì.

Lộ Khiêm chỉ làm một bát, anh không đói, ngồi đối diện nhìn Khương Minh Chi ăn.

Khương Minh Chi uống một hớp canh, sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông hơn nửa đêm rồi còn nấu mì cho cô.

Cô đâu bắt anh làm, đúng là, đã là giờ nào rồi mà còn không ngại phiền thế chứ.

Khương Minh Chi lại nghĩ đến vấn đề kia.

Đã muộn thế này rồi, ngủ được một nửa giấc lại dậy nấu cơm là vì điều gì.

Khương Minh Chi cúi đầu khuấy đũa và thìa trong bát, mãi mới ăn một miếng, đột nhiên cô hỏi: “Lộ Khiêm, có phải anh cũng có chút xíu thích em không?”

Lộ Khiêm nhìn cái người đóng máy sớm, chuyến bay trễ đến nửa đêm rồi vẫn muốn mau về nhà, nhẹ nhàng cười hỏi: “Chẳng lẽ em không thích anh sao?”