Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 33




Tiếng chuông điện thoại làm Hạo Dân giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, cậu rút điện thoại của mình ra nhưng không phải, là điện thoại của nó. Hạo Dân với tay lấy chiếc điện thoại đang sạc gần đó, màn hình nhấp nháy hai chữ "Hy Thần", cậu do dự một lúc rồi bấm nghe, chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói trầm lạnh:

- Tại sao không đi học?

- Vì đang bị ngất nằm trên giường.

- Cậu là ai?

- Hạo Dân.

- Thiên Di sao rồi?

- Vẫn đang ngủ...- ngập ngừng một lúc Hạo Dân nói tiếp - Anh có thể đến thăm, đại tỷ và anh Thiên không có nhà.

- Ừm!

Sau đó hắn dập máy. Hạo Dân ngán ngẩm lắc đầu.

- Con người này chẳng nói chuyện tử tế với ai được một lần.

Khoảng 10 phút sau Hạo Dân nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu chỉnh lại cái chăn cho ngay ngắn rồi đi xuống dưới nhà. Hy Thần đã được ông quản gia mời vào nhà, vẻ mặt đầy lo lắng. Hạo Dân không nói gì ngoắc tay kêu hắn ra ngoài, chờ cho hắn ngồi xuống chiếc bàn trà ngoài vườn cậu mới lên tiếng.

- Thiên Di có một quá khứ không bình thường. Cậu ấy luôn trốn tránh quá khứ đau khổ đó, luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất là rất yếu đuối, luôn tỏ ra bình thường trước mặt người khác mặc dù trong lòng đang rất đau.

- Cậu nói với tôi những điều này là có ý gì?

Mặc kệ câu hỏi của hắn Hạo Dân vẫn tiếp tục nói:

- Lúc nãy cậu ấy đã uống rất nhiều rượu khiến cơ thể mất cân bằng, Thiên Di chưa bao giờ uống nhiều đến mức ngất đi như thế và tôi đoán rằng nguyên nhân một phần là do anh. Tình cảm Thiên Di dành cho anh là thật nên tôi mong anh cũng thật lòng với cậu ấy. Bây giờ anh có thể lên thăm cậu ấy, tầng hai, phòng có cửa màu trắng.

Nói rồi Hạo Dân đi vào trong nhà, để lại hắn ngồi bất động trong vườn, ánh mắt chứa đựng một điều gì đó.

Ánh nắng rực rỡ của buổi sáng muộn mùa đông xuyên qua lớp cửa kính làm sáng rực cả căn phòng. Hắn ngồi lặng yên cạnh giường ngắm nhìn nó, tay vô thức đưa lên vuốt lọn tóc vương trên mặt nó. Khuôn mặt nhợt nhạt đầy mệt mỏi khác hẳn với Thiên Di lạnh lùng dửng dưng thường ngày. Phải chăng là do hắn?

Mi mắt khẽ chớp chớp rồi từ từ mở ra, nó đưa tay lên xoa đầu, mặt hơi nhăn lại, phải mất một lúc nó mới ngồi dậy được.

- Đau đầu chết được! - Nó nhăn mặt nói, tay vẫn xoa xoa đầu.

- Lần sau không nên uống nhiều rượu.

Nó ngạc nhiên quay sang bên cạnh, mắt mở to nhìn hắn, quên luôn cái đầu đang đau như búa bổ.

- Đừng có nhìn tôi như thế trông em chẳng khác gì con ếch. - giọng hắn đầy ý cười.

- Ếch rất đáng yêu. - Nó dửng dưng nói rồi quay đi chỗ khác nhưng trong đầu không ngừng thắc mắc sao hắn lại ở đây.

- Không phải anh rất ghét đại tỷ của em sao? Đến đây làm gì?

- Em đang bị ốm.

Câu hỏi và câu trả lời chẳng liên quan gì tới nhau, nó ngán ngẩm lắc đầu, đến lúc này mới sực nhớ đến cái đầu đang đau của mình, nó vội vàng bước xuống giường để đi lấy thuốc cũng chẳng để ý mình đang mặc gì trên người. Mặt hắn thoáng đỏ lên nhưng ngay lập tức trở về vẻ lạnh băng thường ngày. Hắn với tay kéo nó vào lòng, môi khẽ nhếch lên, giọng nói trầm lạnh thêm chút đe dọa:

- Lần sau đừng có mặc váy ngủ ngắn như thế này, nếu không em sẽ biết tay tôi.

Lúc này nó mới cúi xuống nhìn bộ váy ngủ mình đang mặc, là váy ngủ của đại tỷ đúng là rất ngắn lại còn sexy nữa. Mặt nó nóng bừng lên vì xấu hổ, vội vàng vùi mặt vào ngực hắn, cố gắng thanh minh:

- Cái này...là của đại tỷ, anh đừng...hiểu lầm.

Đúng lúc đó cửa phòng bật mở, Hạo Dân cầm cốc nước bước vào. Hắn nhanh chóng lấy chăn choàng lên người nó, ánh mắt nhìn Hạo Dân như muốn giết người. Còn cậu lại tỏ vẻ vô tội từ từ đặt cốc nước cùng mấy viên thuốc xuống bàn, nhẹ giọng nhắc nhở:

- Di, mau uống thuốc đi.

Nó vẫn vùi mặt vào ngực hắn, quát:

- Hạo Dân nếu cậu không biến ngay khỏi phòng tớ thì cậu sẽ chết không toàn thây.

- Cậu đúng là đồ có mới nới cũ. - Hạo Dân tỏ vẻ giận dỗi nói với nó sau đó chuồn nhanh ra ngoài vì ánh mắt đáng sợ của ai kia.

Căn phòng im lặng không một tiếng động, đến mức nghe rõ được cả tiếng thở của nó và hắn. Nó ngồi im trong lòng hắn không dám nhúc nhích, ngại quá mà, bây giờ mà đứng lên thì hắn sẽ nhìn thấy cái mặt đỏ lựng của nó và cái váy ngủ chết tiệt này nữa, rõ ràng là chị giúp việc muốn chơi nó đây mà. Sống với nhau hai năm rồi chẳng nhẽ không phân biệt được đâu là đồ của nó đâu là đồ của đại tỷ sao? Trong khi nó đang trách móc chị giúp việc trong đầu thì hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng kì quái kia:

- Em định lợi dụng tôi?

Nó vẫn ngồi im không nhúc nhích, não bộ bắt đầu suy nghĩ về câu nói vừa rồi của hắn. "Lợi dụng...chết tiệt...mình chỉ ngại quá không dám đứng lên mà hắn cho mình là lợi dụng. Hừ! Không biết ai lợi dụng ai, rõ ràng hắn kéo mình lại, Hàn Hy Thần mi sẽ biết tay ta." Nhưng mà...đó chỉ là suy nghĩ còn thực tế thì:

- Anh có thể nhắm mắt vào không? - Nó rụt rè hỏi.

- Làm gì? - Hắn giả nai hỏi lại nó.

- Ờ thì cứ nhắm mắt vào sau đó sẽ biết.

- Em nói trước đi.

- Anh nhắm mắt trước.

- Em.

- Anh.

- Em

- Nếu anh không nhắm mắt lại thì sao em đứng lên được. - Nó nói giọng bực tức, ngẩng mặt lên lườm hắn.

- Nói ngay từ đầu có phải hơn không. - Hắn vừa nói vừa quấn lại cái chăn trên người nó sau đó đỡ nó đứng dậy. - Em thay quần áo đi, tôi đi nấu canh giải rượu.

- Anh biết nấu? - Nó ngạc nhiên nhìn hắn, xem ra còn nhiều điều nó chưa biết về hắn.

- Ừ trước đây...có từng học qua.

Đợi hắn ra khỏi phòng nó mới lết đến chỗ tủ quần áo, đầu nặng trịch như đeo đá. Lần sau nó thề sẽ không uống nhiều như thế này nữa.

Sau khi thay quần áo nó mở cửa phòng đi xuống dưới nhà, giờ này chắc mọi người đã vào viện thăm đại tỷ hết rồi. Mùi thơm tràn ngập phòng khách, nó bị hương thơm đó kéo xuống bếp. Hắn đang cầm dao thái cái gì đó nó cũng chẳng biết nhưng có vẻ rất chăm chú làm, lần đầu tiên nó chứng kiến hắn vào bếp, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Nó ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, mắt vẫn dính chặt lấy người hắn, quan sát từng hành động, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ:"Nếu có thể ôm hắn từ đằng sau thì sao nhỉ???" Và ngay lập tức lắc đầu bởi vì hắn sẽ nói nó lợi dụng cho mà xem.

- Đau lắm à? - Đột nhiên hắn quay ra hỏi khiến nó giật mình suýt ngã khỏi ghế.

- Hơi hơi thôi.

Nếu không phải đã quen với cái kiểu nói chuyện không đầu không đuôi của hắn thì có lẽ nó cũng chẳng hiểu hắn nói gì mất.

- Em uống đi! - Hắn đặt trước mặt nó một bát canh nhỏ, bốc hơi nghi ngút.

- Uống cái này không bị đau bụng chứ? - Trong lòng thật ra rất vui nhưng bên ngoài lại tỏ ra dửng dưng.

- Nếu sợ đau bụng em có thể không ăn.

- Vậy em không ăn nữa. - lại giả nai.

- Để tôi đổ đi. - Hắn nói rồi giơ tay ra định bê bát canh đi nhưng nó nhanh tay giữ lại, mặt chán nản nhìn hắn.

"Đúng là máu lạnh chẳng biết dỗ dành con gái gì cả."

Nó bực mình vơ lấy cái thìa gần đó múc một thìa canh cho vào mồm, mắt không ngừng liếc hắn. Nhưng thìa canh được đưa gần đến miệng nó thì bị giữ lại, nước canh trong thìa sóng sánh rồi rớt ra ngoài, rơi thẳng xuống tay hắn.

Nó trợn mắt nhìn hắn, không hiểu hắn định làm gì chẳng lẽ định bón cho nó ăn sao??? Nó đưa mắt nhìn bàn ta đang giữ bàn tay nó, lúc này mới nhận ra bàn tay hắn đang đỏ tấy lên, lại nhìn sang bát canh đang bốc hơi nghi ngút kia. Nó làm hắn bị bỏng rồi.