Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 34




Nó vội vàng kéo hắn đến chỗ vòi nước rửa tay rồi chạy đến chỗ tủ thuốc treo gần cửa bếp, lấy tuýp kem trị bỏng xoa vào tay cho hắn. Chạy nhanh khiến nó không khỏi bị choáng, đầu càng đau hơn, người phải dựa cả vào hắn.

- Ngốc! mau uống canh đi rồi uống thuốc, tay tôi không sao. - Hắn xoa đầu nó nói, vẫn là giọng nói trầm lạnh nhưng đầy quan tâm.

-...

Nó không trả lời, cả người gần như khụy xuống, nếu không nhờ hắn đỡ thì có lẽ đã ngã xuống đất. Hắn lay lay người nó nhưng không có bất cứ phản ứng nào đúng lúc đó điện thoại hắn đổ chuông, hắn một tay giữ nó, một tay rút điện thoại ra nghe.

- Alo!

- Anh Thiên sắp về đến nhà rồi anh mau rời khỏi đó đi.

- Ừ! tôi biết rồi.

Cất điện thoại vào túi, hắn vòng tay bế nó lên và đi thẳng ra xe, không thể để nó một mình ở đây được.

**************

Hắn đặt nó nằm lên giường của mình rồi lấy chăn đắp cho nó, vẫn còn yếu mà cứ thích chạy lung tung chẳng biết tự chăm sóc mình gì cả.

khi nó tỉnh lại thì trời đã tối, ngơ ngác nhìn xung quanh phòng, nó có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cho đến tận khi cánh cửa phòng tắm được mở ra nó mới biết mình đang ở đâu. Hắn vừa mới tắm xong, mái tóc ướt rủ xuống che gần hết mắt, nước nhỏ cả xuống sàn, trên người là bộ quần áo ngủ màu đen. Cho dù là đang mơ màng sau giấc ngủ dài thì trong đầu nó vẫn hiện lên bốn chữ "quyến rũ chết người"

Nó khẽ ho nhẹ mấy cái, khuôn mặt đỏ lựng quay đi chỗ khác, giả vờ ngạc nhiên hỏi:

- Sao em lại ở đây?

- Nếu em muốn ngắm tôi thì cứ tự nhiên không cần đánh trống lảng.

- Anh rất xấu, nhìn lâu mắt sẽ bị hỏng.

- Vậy thì bệnh viện mắt sẽ quá tải mất vì số người ngắm tôi rất nhiều.

- Anh đừng có mà tự sướng một cách thái quá như thế.

- Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi mà. - Hắn trưng ra bộ mặt vô tội nhìn nó.

- Hừ bóp méo sự thật thì đúng hơn mà anh vẫn chưa trả lời tại sao em lại ở đây.

- Tôi bắt cóc em. - Đôi mắt lạnh ánh lên một tia cười mờ ám, vất cái khăn vừa dùng để lau khô tóc sang một bên hắn mở cửa đi ra ngoài, để lại nó với vẻ mặt chẳng hiểu gì.

Một lát sau hắn quay lại với một khay nhựa nhỏ và đặt xuống trước mặt nó.

- Uống canh giải rượu trước sau đó ăn cơm.

Nó không nói gì, lẳng lặng làm theo lời hắn, không phải là đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời đâu, tại vì mùi thức ăn thơm phức khiến cái bụng nó réo ầm ĩ nên phải ăn luôn để nó hết réo cho đỡ ngại.

Sau khi đã giải quyết xong khay thức ăn hắn bê lên, nó với vẻ mặt thỏa mãn nằm lăn ra giường, đầu cũng đã hết đau. Còn hắn thì ngồi yên lặng bên cạnh, dán mắt vào màn hình máy tính, thỉnh thoảng lại gõ lách cách mấy cái. Nó tò mò ngó vào xem thì thấy hắn đang chat với ai đó, toàn là những câu nói cụt lủn không chủ vị. Câu dài nhất mà nó thấy là "Tập hợp người lại, tôi đến bây giờ."

- Tôi ra ngoài có chút việc, nếu không đợi được thì em cứ ngủ trước đi. - Hắn gấp máy tính lại và nói với nó.

- Anh đi đâu? - Nó bám lấy tay hắn hỏi.

- Giải quyết một số chuyện quan trọng. Hắn nhìn nó, khuôn mặt có nét gì đó khác lạ mà nó chưa nhìn thấy bao giờ. Đôi mắt lạnh tối sẫm lại, cả người giường như toát ra khí lạnh run người.

Ở nhà một mình thật là chán mà những lúc buồn chán thì bản tính tò mò của nó lại trỗi dậy và thế là nó bắt đầu công cuộc khám phá phòng ngủ của hắn.

Đầu tiên là tủ quần áo, tiếp đến là tủ giày,...và cuối cùng dừng lại trước giá sách cao hơn người nó nửa mét. Nó kéo cái ghế lại gần giá sách rồi trèo lên, xem xét từng quyển sách một. Mắt nó bỗng dừng lại ở chiếc hộp gỗ màu nâu đặt cuối dãy sách, suy nghĩ một lát, nó quyết định lấy chiếc hộp gỗ xuống. Chiếc hộp rất sạch, giường như được lau chùi cẩn thận mỗi ngày, tay nó khẽ run lên khi chạm vào cái chốt nhỏ, một cảm giác lạ ùa tới như muốn ngăn cản nó đừng mở nhưng bản tính tò mò không cho phép dừng lại, nó từ từ mở chiếc hộp đó ra. Phía trong của nắp hộp dán ảnh của một cô gái có mái tóc suôn dài màu hạt dẻ, đôi mắt buồn hơi ướt, hàng lông mi cong vút càng làm tăng vẻ đẹp của đôi mắt, sống mũi thẳng và cao, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên cùng với làn da trắng hồng. Cô gái này có gì đó rất giống nó nhưng thực chất lại không giống. Bên trong còn có một quyển album và một cái usb, nó cầm quyển album lên và giở ra xem, trang đầu tiên là hai chữ "Tử Di" được viết nắn nót...

Ánh mắt nó dừng lại thật lâu trên hai chữ "Tử Di" trong lòng cảm thấy hoang mang vô cùng. Hít một hơi thật sâu, nó mới lật sang trang tiếp theo...là ảnh của Tử Di, bên dưới ghi 22-10-2008 và những trang sau cũng vậy, mỗi trang là một bức ảnh cùng với ngày tháng năm được ghi bên dưới. Mỗi bức ảnh lưu giữ một khoảnh khắc khác nhau nhưng chúng đều có một điểm chung là ngập tràn hạnh phúc. Bức ảnh cuối cùng được chụp vào ngày 21-3-2011, trong ảnh, cô gái đang dựa vào vai chàng trai, đôi mắt nhắm hờ như đang ngủ, môi khẽ mỉm cười, chàng trai vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùnh nhưng trong đôi mắt lại có nét cười. Và bên dưới bức ảnh đó còn có một dòng chữ nhỏ được ghi bằng bút mực "Yêu em - mãi mãi".

Nó gấp quyển album lại, cảm giác như không khí xung quanh bị rút cạn, trái tim như bị kim đâm đau nhói. Cất quyển album vào vị trí cũ, tay nó vô tình chạm vào chiếc usb, do dự một chút nó mới cầm chiếc usb lên, nó đoán được trong chiếc usb này có gì chỉ là không biết mình có chịu đựng được khi xem những thứ đó không.

Khởi động chiếc laptop hắn để lại trên giường, nó chậm chạp cắm chiếc usb vào, di di chuột mấy cái như đang do dự rồi click vào file vừa hiện lên trên màn hình. Và nó đã đoán đúng, tất cả là video kèm với chú thích. Nó nhấp chuột vào một file có ghi "kỷ niệm sinh nhật 14 tuổi"

Trong đoạn video là cô gái có mái tóc suôn dài màu hạt dẻ, đôi mắt buồn hơi ướt, trông cô giống như đang giận dỗi. Đột nhiên chiếc máy quay lia về phía chiếc giường trải ga xám kèm theo đó là tiếng nói êm dịu nhưng đầy trách móc của cô gái: "Hôm nay là sinh nhật mình vậy mà con người vô tâm kia lại lăn ra ngủ, ahhh!!!"

Sau đó là hình ảnh của cô gái kia, khuôn mặt không còn vẻ giận dỗi nữa mà thay vào đó là nụ cười tinh quái. Cô cầm theo máy quay trèo lên giường, tay còn lại cầm một cái bút dạ đen tô tô vẽ vẽ nên mặt chàng trai. Chàng trai khẽ cựa mình vòng tay ôm lấy cô gái, mắt vẫn nhắm và bờ môi hơi nhếch lên. Cô gái bị ôm bất ngờ thì hét lên:

- Mau thả em ra!

- Em dám dở trò lúc anh đang ngủ? - Giọng nói trầm lạnh của chàng trai vang lên.

- Đâu có, em chỉ định trang điểm cho anh thật đẹp trai để lên hình cho đẹp thôi. - cô gái cười lém lỉnh.

- Anh lúc nào cũng đẹp nên em không cần phải trang điểm đâu, em nên tự trang điểm cho mình đi trông em xấu chết đi được.

- Anh đừng có mà tự sướng một cách thái quá như thế.

Nó ngồi bất động trước màn hình laptop, trong đôi mắt một chút cảm xúc cũng không có. Đoạn hội thoại của hai tiếng trước hiện lên rõ rệt trong tâm trí:

"- Sao em lại ở đây?

- Nếu em muốn ngắm tôi thì cứ tự

nhiên không cần đánh trống lảng.

- Anh rất xấu, nhìn lâu mắt sẽ bị

hỏng.

- Vậy thì bệnh viện mắt sẽ quá tải

mất vì số người ngắm tôi rất nhiều.

- Anh đừng có mà tự sướng một

cách thái quá như thế."

Cả người như bị trút hết sức sống, nó cứ ngồi nhìn chăm chăm vào màn hình laptop xem hết đoạn video này đến đoạn video khác.

Đến khi nghe thấy tiếng ô tô phóng vào sân nó mới vội vàng rút chiếc usb ra bỏ vào hộp rồi cất chiếc hộp gỗ về vị trí cũ. Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn, nó ngồi thu chân lại sát với người và vòng tay ôm lấy chân.

Khi cánh cửa phòng bật mở, nó đưa mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nước mắt vô thức rơi xuống. Hắn ngạc nhiên nhìn nó rồi tiến đến ngồi cạnh nó, lo lắng hỏi:

- Em không sao chứ?

Nó lắc lắc đầu, nhào vào lòng hắn, nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn cùng với những tiếng nấc nghẹn. Hắn không hiểu nhưng vòng tay ôm nó siết chặt hơn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc nó.

"Em không muốn mất anh, càng không thể rời xa anh nhưng hình ảnh chị ấy trong tim anh là quá lớn...em...phải làm thế nào...để thay thế hình bóng ấy?"