Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 1 - Chương 97: Độc tố




“Chi chi.” Tiểu Tiểu Bạch phát ra tiếng kêu nho nhỏ. Khi Phượng Lại Tà được đặt trên giường, sắc mặt của cô bé đã trở nên đỏ hồng. Sắc đỏ này làm cho Phượng Lại Tà trở nên đặc biệt quyến rũ, nhưng ánh mắt cô bé lại lộ vẻ uể oải, mệt mỏi.

“Daddy, đây là đâu?” Nó chưa bao giờ tới căn phòng xa lạ này cả.

“Tiểu Tà, con có muốn tắm suối nước nóng ở ma giới không?” Phượng Lại cúi người xuống, đưa tay mơn trớn gương mặt đỏ mọng của Tiểu Tà. Màu đỏ bất thường kia đã lan từ khuôn mặt xuống cổ và tay chân của cô bé, ánh mắt của Phượng Lại cũng theo đó mà tối xuống.

“Suối nước nóng?” Chẳng hiểu tại sao mà Phượng Lại Tà bỗng nhiên cảm thấy đầu óc rất nặng nề và hỗn loạn. Cô bé không hiểu daddy đang nói về cái gì, muốn hỏi rõ nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ cảm thấy buồn ngủ, mơ màng.

“Ta mang con tới đó được không?” Phượng Lại nheo mắt nhìn Tiểu Tà.

“Được.” Phượng Lại Tà muốn gật đầu nhưng không thể cử động nổi. Vào lúc này, nó rất muốn ngủ một giấc, nhưng daddy lại nói là dẫn nó đi suối nước nóng. Nó muốn đi.

“Ngoan.” Phượng Lại dịu dàng hôn lên giữa trán Tiểu Tà, sau đó đưa tay vạch vạt áo trước ngực cô bé ra. Khi hắn bắt đầu động tác, Tiểu Tiểu Bạch lập tức nhảy ra ngoài, đi vào một căn phòng khác.

Khi trang phục màu trắng được cởi ra, làn da ửng đỏ của Tiểu Tà dần dần hiện rõ, ánh mắt của Phượng Lại cũng trở nên căng thẳng. Lúc này, Tiểu Tà đã ở trong trạng thái ý thức mơ màng, hai mắt như bị một màn sương mờ che phủ, tùy ý để Phượng Lại ôm đi.

Phượng Lại Tà nghe thấy tiếng nước chảy quanh quẩn bên tai mình.

Bên trong phòng, sau một cánh cửa khác là một hồ nước màu xanh tỏa sáng lấp lánh.

“Daddy.” Tiểu Tà kêu khẽ, không thể nói một câu hoàn chỉnh. Cô bé chỉ lặp lại từ này bằng tiềm thức.

“Tiểu Tà ngoan, lập tức sẽ khỏe thôi.” Phượng Lại sải bước tới cạnh hồ, ôm Phượng Lại Tà bước vào trong. Nước ngập tới hơn ngực hắn, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể Phượng Lại Tà, chỉ chừa lại cái đầu của cô bé. Tiếng hô hấp rất nhỏ truyền vào tai hắn.

“Chủ nhân.” Một thiếu niên áo trắng đột ngột xuất hiện bên cạnh hồ. Hắn có dáng người mảnh khảnh, mái tóc màu trắng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền nho nhỏ kèm với một chiếc chuông xinh xắn.

“Xin ngài bước ra khỏi ao, để Tiểu Tà tiểu thư ở trong là được rồi. Máu loãng của nhân ngư có hại cho vết thương của ngài.” Võ đạo đại hội đã sắp bắt đầu, chủ nhân lại tự mình làm hại mình như vậy, rõ ràng là một hành động thiếu sáng suốt.

“Sí Viêm, máu loãng của nhân ngư còn có thể ức chế độc tố trong cơ thể Tiểu Tà được bao lâu?” Phượng Lại thản nhiên hỏi, không để ý gì tới lời đề nghị của Sí Viêm.

“Độc tố trong người Tiểu Tà tiểu thư đã thấm vào xương tủy, máu loãng của nhân ngư cũng chỉ có thể tạm thời làm chậm lại tốc độ lan tỏa của chất độc. Sau khi ngâm mình trong đây thì có thể cầm cự được chừng một tháng. Tuy nhiên, thời gian cầm cự về sau này sẽ càng ngày càng ngắn.” Sí Viêm trả lời rõ ràng, trong đôi mắt xinh đẹp cũng xuất hiện chút lo lắng.

“Trước khi tìm ra cách giải quyết dứt điểm thì cứ sử dụng cách này.” Phượng Lại gật đầu.

Hai mắt của Sí Viêm nhíu chặt lại. Tuy rằng cách này có hiệu quả, nhưng chung quy vẫn chỉ trị phần ngọn mà không thể trị tận gốc. Nhìn màu xanh của nước hồ, lòng của hắn không khỏi trầm xuống. Nước hồ này lấy từ máu của chín mươi chín nhân ngư. Để đảm bảo việc trị liệu có hiệu quả, nước hồ cần được thay đổi một tháng một lần. Nói cách khác, để chế ngự độc tố trong người Phượng Lại Tà thì cần phải giết chết chín mươi chín nhân ngư mỗi tháng.

Chín mươi chín không phải là số lượng nhỏ. Nếu cứ tiếp tục thế này thì rất khó có thể không gây chú ý trong toàn tộc nhân ngư. Đáng tiếc, hiện tại, hắn vẫn chưa tìm được cách nào khác. Nếu có cách khác, hắn cũng đã không nhắc tới phương án này với chủ nhân.

Tuy rằng cách này có hiệu quả, nhưng lại quá mức tàn nhẫn.

Máu của nhân ngư là một trong số ít máu mà huyết tộc không thể tiếp thu, vết thương của chủ nhân còn chưa khỏi hẳn, cứ ngâm mình trong nước như vậy sẽ gây ra thương tổn.

“Ưm…” Đôi mắt màu hổ phách nhíu chặt lại, da thịt Phượng Lại Tà đột nhiên lóe lên chút hào quang, giống như làn da đã được dát bằng đá quý, trông cực kỳ xinh đẹp. Tuy vậy, khi nhìn thấy cảnh này, Phượng Lại và Sí Viêm đều không cảm thấy chút vui vẻ nào. Bề ngoài đẹp đẽ rực rỡ đó chính là dấu hiệu cho thấy độc tố của dị nhân ngư đã thấm sâu vào xương tủy.

“Tiểu Tà.” Phượng Lại nhíu mày lại nhìn vẻ thống khổ của Phượng Lại Tà. Nhân ngư và dị nhân ngư vốn là thiên địch, máu của nhân ngư chính là khắc tinh lớn nhất của độc tố từ dị nhân ngư. Tuy nhiên, máu của nhân ngư cũng có chứa chất kịch độc. Dùng phương pháp này cũng tức là đang lấy độc trị độc. Chính vì vậy, Tiểu Tà mới cảm thấy khó chịu. Hắn ôm Tiểu Tà cũng là để dùng ma pháp giảm bớt sự đau đớn của cô bé. Nếu không, gương mặt của Tiểu Tà lúc này sẽ không chỉ đơn giản là chút ít khó chịu.

“Sí Viêm.” Phượng Lại gọi khẽ.

“Vâng.”

“Ngươi đại diện huyết tộc xuất chiến.” Phượng Lại thở ơ nói.

Người thứ bảy – chính là Sí Viêm.

“Vâng.” Sí Viêm quỳ một gối xuống, động tác nhẹ nhàng làm đung đưa chiếc chuông trên cổ, phát ra âm thanh lảnh lót.

Âm thanh quen thuộc kia truyền vào tai Phượng Lại Tà, trong cơn mơ màng, cô bé khẽ gọi Tiểu Tiểu Bạch.

Cơ thể mảnh khảnh của Sí Viêm hơi chấn động, nhưng không làm cho Phượng Lại chú ý.