Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 2 - Chương 8: Tuyệt vọng




“Tiểu Tà.”

Daddy?

Một không gian u tối, thứ duy nhất có thể thấy được chính là con ngươi tử sắc kia.

Con ngươi tử sắc!! Thật là daddy.

Trong lòng mừng rỡ, Phượng Lại Tà nở rộ nụ cười mong đợi, không kịp chờ đợi chạy về phía đôi mắt kia

“Daddy! Daddy!” Nó ra sức chạy, hy vọng mình có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cái ôm ấm áp quen thuộc kia.

Gần…

Càng gần…

Mắt thấy sắp chạm tới thì…

“Loảng xoảng!” Va chạm lạnh như băng khiến tất cả hy vọng của nó tan vỡ. Ngã trên mặt đất, nó ngẩng đầu nhìn con ngươi màu tím kia.

Bóng tối dần dần tan đi, Phượng Lại Tà trừng mắt nhìn cặp tử mâu kia. Hoảng sợ hiện lên, nước mắt ở trong viền mắt đảo quanh. Trước mặt nó căn bản không có bóng dáng daddy, đó là một cái gương thật lớn, trong đó có hình ảnh của nó, con mắt màu tím đang sợ hãi nhìn nó.

“Aaaaa!!!”

Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong miệng nó phát ra, nó che hai tai trừng mắt nhìn hình ảnh chính bản thân mình trong gương, cao giọng thét chói tai.

“Tiểu Tà!! Tiểu Tà!!” Nhẹ nhàng lắc lắc cô bé đang ở trong mộng kêu gào thảm thiết, có người khẩn trương gọi cô bé.

Liên tục thét chói tai, ánh mắt trở nên mờ mịt.

Nó từ từ mở mắt ra, ánh sáng tràn vào xua đi bóng tối. Con ngươi nhìn không rõ bóng dáng xuất hiện trước mắt mình, nó không kịp thấy rõ những thứ khác, cặp tử mâu kia khiến tim nó nhảy lên.

“Daddy!” Từ trong sợ hãi kêu lên, trong nháy mắt Phượng Lại Tà vươn hai tay ôm lấy cổ đối phương, thân thể nhỏ bé run rẩy dựa sát vào trong lòng người nọ, khóc thực thảm thương.

“Daddy, con biết daddy không phải không cần con, daddy không cần rời khỏi Tiểu Tà, Tiểu Tà từ nay về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối sẽ không mang lại phiền phức cho daddy nữa.” Ngữ khí của cô bé vội vàng lại cẩn thận, rất sợ người trước mắt mình thật vất vả mới xuất hiện lại biến mất.

Hai tay mảnh khảnh nhưng lại ôm cổ đối phương thật chặt, cơ hồ dùng hết hơi sức toàn thân, không muốn buông ra.

“Tiểu Tà.” Bị ôm chặt lấy, Phượng Tê chần chờ mở miệng gọi tên cô bé. Cô bé đột nhiên ôm chầm lấy hắn làm hắn thụ sủng nhược kinh. Nhưng lời nói từ miệng cô bé lại làm cho hắn cảm thụ được tư vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Thân thể Phượng Lại Tà cứng đờ. Lúc này mới đẩy đối phương ra, kinh ngạc nhìn khuôn mặt cùng dạng tuấn mỹ, cùng là tử mâu kia.

“Phượng Tê? Sao lại là anh?” Người trước mắt rõ ràng là Phượng Tê vốn nên ở tại Huyết tộc, nào có daddy.

Tất cả hy vọng trong giây phút này vỡ nát. Nó nhíu nhíu mày muốn từ trên giường nhảy xuống, lại bị hai tay Phượng Tê ngăn cản động tác xuống giường của nó.

“Em muốn đi đâu?” Phượng Tê trừng mắt nhìn Phượng Lại Tà vừa mới tỉnh lại, dáng vẻ khẩn trương liền mở miệng hỏi.

“Buông!!” Cự tuyệt sự trợ giúp của Phượng Tê, Phượng Lại Tà không khách khí gạt tay hắn ra, chân trần ngay lập tức nhảy xuống giường, chạy nhanh về phía cửa. Nó muốn đi tìm daddy, nó nhất định phải nhìn thấy daddy.

“Tiểu Tà! Bá tước Phượng Lại đã đi rồi!!” Phượng Tê rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, gầm nhẹ một tiếng.

Hai mắt hắn mở to nhìn bóng dáng nhỏ xinh đang chạy đến phía cửa, trong nháy mắt tất cả động tác đều ngừng lại. Cánh tay giơ lên còn chưa buông xuống, động tác của cô bé chậm chạp như là một pha điện ảnh quay chậm.

“Anh…Anh nói cái gì?” Thanh âm có chút run rẩy, có chút hoảng hốt từ trong miệng nó phát ra.

Phượng Tê khẽ cắn môi, dù sao sớm muộn gì cô bé cũng biết. Nhìn dáng vẻ cô bé hiện tại như vậy, không để ý đến thân thể của mình làm hắn cảm thấy đau lòng không thôi.

“Phượng Lại bá tước đã đi rồi, ngay khi em ngất xỉu, ngài ấy cũng đã quay lại Huyết tộc.”

Hai vai Phượng Lại Tà run rẩy, hai bàn tay nhỏ bé ở bên người nắm lại thật chặt.

“Tiểu Tà.” Phượng Tê không nhìn thấy gương mặt của cô bé, lại mơ hồ cảm thấy hơi thở trên người cô bé thập phần không thích hợp. Hắn vô ý thức vươn tay muốn chạm vào vai cô bé.

Ngón tay chạm vào vai cô bé trong nháy mắt bị đẩy ra.

“Anh lừa em!” Phượng Lại Tà lạnh lùng trừng Phượng Tê, Phượng Tê hoàn toàn chưa kịp phản ứng cô bé đã như mũi tên xông ra ngoài.

“Tiểu Tà.” Phượng Tê chỉ có thể bất đắc dĩ gọi tên cô bé, cái gì cũng không thể làm. Tay hắn bị gạt ra, nắm chặt lại.

Một đường chạy như điên, Phượng Lại Tà cắn môi thật mạnh, daddy sẽ không đi! Daddy sẽ không đi, daddy làm sao có thể đi? Bọn họ còn chưa nói rõ, daddy làm sao có thể cứ như vậy dễ dàng rời đi.

Chạy đến trước cửa phòng Phượng Lại, nó nghe thấy trong phòng có âm thanh truyền ra, trong lòng cảm thấy vui vẻ không thôi.

Daddy chưa đi?

“Daddy, con biết người sẽ không…” Trong lòng tràn đầy chờ mong đẩy cửa phòng ra, nhưng khi thấy người trước mắt Phượng Lại Tà lại cảm thấy hoảng sợ, đồng thời hy vọng tràn đầy trong tim trong nháy mắt cũng vỡ tan.

“Tiểu Tà?” Đệ Nhị xoay người, hướng về phía cửa.

“Đệ Nhị quốc sư, daddy ta đâu?” Không có thời gian suy nghĩ những vấn đề khác, Phượng Lại Tà hỏi hắn vấn đề mà hiện tại nó muốn biết nhất.

Đệ Nhị mỉm cười nhợt nhạt mang theo chút bất đắc dĩ, hắn mở miệng nói: “Phượng Lại đã đi.”

“Không! Không có khả năng!” Vừa lắc đầu vừa bất lực lui về phía sau, Phượng Lại Tà không chịu tin tưởng tất cả những chuyện này.

“Tiểu Tà, Phượng Lại đã đi thật rồi.” Nghe thanh âm kia giống như muốn khóc, Đệ Nhị cảm thấy đau lòng. Hắn đã sớm biết kết quả sau khi Phượng Lại Tà tỉnh lại sẽ là như này, nhưng hắn lại không thể làm gì.

“Sẽ không, daddy sẽ không bỏ lại ta, các người gạt ta, các người đều đang gạt ta!!” Run rẩy nắm chặt hai tay, nó dùng hết khí lực toàn thân phản bác lại. Nhưng trong lòng nó sớm đã rối loạn, nó sợ hãi, nó thực sự sợ hãi.

“Tiểu Tà, hãy nghe ta nói…” Cảm nhận được tâm tình của Phượng Lại Tà ngày càng kích động, Đệ Nhị lo lắng mở miệng.

“Ta không nghe!!” Phượng Lại Tà xoay người bỏ chạy, căn bản không để cho Đệ Nhị có cơ hội mở miệng. Nó chạy về phía đại môn của vương cung. Trong nháy mắt khi lao ra đại môn, nó cắn răng một cái, giống như một quả bom hướng về phía mặt nước phóng đi. Nó không tin, không tin daddy thực sự đã đi.

Xông lên bãi cát màu vàng, đứng ở trên cát mịn hốt hoảng nhìn bốn phía xung quanh bờ biển, nhìn bình minh phía bầu trời xanh thẳm, lòng của nó từ từ nguội lạnh.

Nhưng nó cũng không chịu tin tưởng tất cả những chuyện này, hai chân trắng như tuyết mở ra, nó hấp tấp chạy trên bờ cát vàng mịn.

“Daddy, daddy đang ở đâu? Người ra đây có được hay không, cầu xin daddy đi ra gặp con một lần có được hay không.” Nó cứ như vậy, vừa chạy không ngừng vừa kêu gọi, giống như không biết mệt.

Đang nghỉ ngơi trên bờ cát màu vàng, Phi Vũ bị tiếng kêu ầm ĩ của Phượng Lại Tà làm phiền. Hắn cau mày giương cánh bay đến bên bóng dáng nhỏ nhắn kia.

“Tiểu Tà, em đang làm gì vậy?” Phi Vũ nghi hoặc nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô nhóc.

Đang chạy thì bị cản lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ lên, giọng nói cũng có chút khàn.

“Phi Vũ, anh có nhìn thấy daddy của em không?” Phượng Lại Tà ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, ôm lấy cổ họng có chút đau đớn hỏi.

“Có.” Phi Vũ thành thật gật đầu.

Ngọn lửa trong mắt trong phút chốc được đốt lên, Phượng Lại Tà khẩn trương bắt lấy cánh tay của hắn, vội vàng hỏi: “Ở đâu? Daddy đang ở đây sao?”

Daddy không đi? Daddy thật sự không đi.

Phi Vũ bị dáng vẻ kích động của nó hù doạ, chần chờ nói: “Trước khi em đến, trên biển nổi lên một cơn lốc sau đó thì hắn biến mất.”

Nhắc tới cũng thật trùng hợp, chân trước Phượng Lại vừa mới đi, chân sau Phượng Lại Tà đã đến trên bờ cát, thời gian cách nhau chỉ có vài giây.

Nhưng Phi Vũ đâu biết, sở dĩ Phượng Lại quanh quẩn ở trên biển không chịu rời đi, chẳng qua là muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia nhiều hơn một chút. Chẳng qua hắn đã tính đúng thời gian, ngay khi Phượng Lại Tà sắp lao ra khỏi mặt nước, trong nháy mắt hắn đã hoàn toàn biến mất trước khi cô bé nhìn thấy.

Để lại cho cô bé, cũng chỉ có bờ biển mênh mông vô bờ này.

“Cái…. Này….” Phượng Lại Tà đột nhiên ngã xuống đất, hơi sức toàn thân trong nháy mắt giống như bị mất đi. Phi Vũ muốn đỡ lấy thân thể cô bé đang ngã xuống lại chỉ kịp nắm lấy một tay cô bé.

Phượng Lại Tà ngơ ngác ngồi trên bờ cát nhìn mặt biển mênh mông vô bờ, tuỳ ý Phi Vũ lôi kéo cánh tay mình.

Thế giới của nó, trong nháy mắt sụp đổ.

Không lưu lại một chút dư chấn nào.

Daddy thực sự đã đi, không một câu nói, không một câu dặn dò, cứ như vậy rời đi.

Mở to hai mắt ngơ ngác nhìn phía trước. Giờ phút này thời gian giống như ngừng lại.

“Daddy... thực sự đã đi.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp lặp đi lặp lại những lời này, một giọt nước màu tím lẳng lặng từ viền mắt của nó chảy xuống, lặng yên không một tiếng động, không kinh động đến bất luận kẻ nào.

Phi Vũ hoàn toàn ngây dại, hắn không biết đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra, vì sao sau khi Phượng Lại Tà biết Phượng Lại rời đi lại khóc. Phi Vũ chân tay luống cuống không biết an ủi cô bé như nào mới tốt.

“Em…Em đừng khóc.”

“Daddy, thực sự không cần em.” Nhắm hờ hai mắt, nước mắt dâng đầy hốc mắt nó. Nhưng nó cũng không nhắm mắt lại, vẫn nhìn phương hướng Phượng Lại rời đi, nhìn thật lâu. Nó cầu nguyện, cầu nguyện kỳ tích sẽ xảy ra, daddy sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ quay về đón nó.

Nhưng kỳ tích vĩnh viễn chỉ tồn tại trong ảo tưởng.

Cho dù nước mắt nó chảy khô, daddy cũng sẽ không trở về.

Trái tim giống như bị người móc rỗng, Phượng Lại Tà hoàn toàn mất đi cảm giác. Nó cái gì cũng không để ý, chỉ ngơ ngác nhìn mặt biển.

Đôi mắt màu tím giống như bị người hút hết sinh khí, như một búp bê không có sinh mạng, ngơ ngác ngồi trên cát vàng mềm mại không hề nhúc nhích.

Chỉ có giọt nước mắt màu tím kia, từng giọt từng giọt không ngừng chảy ra, lăn xuống gò má trắng nõn, rơi trên bờ cát.

Đôi mắt màu tím dịu dàng ấm áp ẩn giấu dưới sự lạnh băng kia, một người để cho nó có thể lệ thuộc vào vòng ôm ấm áp kia…

Biến mất, hoàn toàn biến mất.

Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào, không có bất kỳ lời nhắc nhở nào, cứ như vậy biến mất hoàn toàn.

“Tiểu Tà? Tiểu Tà??”

Không biết là người nào ở bên tai không ngừng gọi tên nó. Nhưng đó không phải là âm thanh mà nó quen thuộc. Nó giống như chìm vào trong nước biển lạnh lẽo kia, âm thanh càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Ý thức của nó, hoàn toàn chìm vào bóng tối.

“Đệ Nhị quốc sư, ngài xem làm như nào mới tốt.” Phượng Tê cùng Đệ Nhị chạy tới trên bờ cát màu vàng, nhìn Phượng Lại Tà giống như mất đi linh hồn. Đè nén lại đau lòng trong mắt, Phượng Tê bế Phượng Lại Tà ở trên mặt cát lên, vẻ mặt lo lắng hướng về phía Đệ Nhị vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi.

“Trước hết cứ đưa cô bé trở về đi, đã đến bước này, cũng không có biện pháp.” Đệ Nhị lo lắng thở dài. Trên thực tế, tất cả những chuyện này đều nằm trong dự liệu của hắn. Thậm chí tình huống so với bây giờ càng tệ hơn hắn cũng đã dự liệu được, cũng may mà không xảy ra, nhưng tình huống hiện tại của cô bé cũng không được coi là tốt.

Thế nhưng, cho dù nói như thế nào đi nữa thì Phượng Lại cũng đã đi.

“Chờ đã!” Thấy hai người chuẩn bị rời đi, Phi Vũ không nhịn được tiến lên một bước.

“Ta có thể hỏi một chút không, Tiểu Tà làm sao vậy?” Tuy rằng không muốn biểu hiện quá rõ ràng, thế nhưng xác thực hắn có chút lo lắng cho cô bé. Nhất là dáng vẻ mất hồn của cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt làm cho người ta cực kỳ đau lòng.

Phượng Tê cúi đầu nhìn Phượng Lại Tà trong lòng. Mắt cô bé vẫn mở to như trước, nhưng chỉ chăm chú nhìn bầu trời, nước mắt trong suốt vẫn lăn xuống không ngừng.

Tim của hắn đau nhức kịch liệt, hắn vươn tay vuốt hai mắt cô bé khép lại. Nếu lại nhìn thấy đôi mắt to trống rỗng này nữa, hắn sẽ điên mất.

“Không có gì, cám ơn ngài đã chăm sóc Tiểu Tà, đã quầy rầy ngài nghỉ ngơi.” Đệ Nhị cũng không nói thêm gì, để cho sự việc ngừng lại tại đây, cùng Phượng Tê đưa Phượng Lại Tà trở lại vương cung dưới đáy biển, để lại một mình Phi Vũ lúng túng đứng tại chỗ, muốn hỏi thêm nhưng cũng không có cơ hội mở miệng.

Thật là không có gì sao?

Phi Vũ rất rõ ràng, khẳng định là Đệ Nhị biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng hắn lại không có ý định nói cho mình.

Trong lòng vẫn tràn đầy nghi ngờ, nhưng hắn biết hắn chỉ có thể tiếp tục nghi ngờ vì thái độ của Đệ Nhị đã rất rõ ràng, chuyện này cùng hắn không hề liên quan, hắn chỉ cần tiếp tục nghỉ ngơi là tốt rồi.

Phi Vũ thở dài yếu ớt nhìn ba người tiến vào trong nước biển.

Tâm lý muốn thông qua khế ước thú cùng chủ nhân tâm linh liên thông biết được một vài chuyện, nhưng lại bất đắc dĩ phát hiện tâm Phượng Lại Tà hoàn toàn khép kín, giống như một cửa đá khổng lồ, ngăn ở giữa hắn và cô bé, làm hắn triệt để bỏ qua ý nghĩ này.