Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 3 - Chương 11: Hôn ước




“Ngươi thấy được??” Trong góc phòng âm u, Phượng Tê lặng yên không một tiếng động đi đến, nhàn nhạt mở miệng. Con ngươi màu tím nhìn người đang ẩn trong bóng tối.

Con ngươi màu đỏ phức tạp nhìn Phượng Tê, ngay sau đó gã cười lạnh một tiếng.

“Trở về phòng đi, sau khi dạ yến chấm dứt ta sẽ đi tìm ngươi.” Phượng Tê bất đắc dĩ mở miệng, sau đó bóng dáng kia biến mất ngay lập tức. Trong tim hắn có chút lạnh lẽo, chung quy, vẫn để gã nhìn thẳng vào tất cả những chuyện này đi.

“Tê Tê, anh đang làm gì ở đây vậy?” Phượng Lại Tà bê một đĩa đồ ngọt chen đến bên người Phượng Tê, thấy hắn đứng ở trong góc ngẩn người thì tốt bụng đưa lên một phần đồ ăn của mình.

“Không có việc gì, chơi vui không?” Phượng Tê xoay người, trong nháy mắt thu lại buồn phiền nơi đáy mắt, nụ cười thản nhiên xẹt qua khoé miệng. Hắn quay đầu nhìn cô bé xinh đẹp ngọt ngào gần trong gang tấc.

“Không vui.” Phượng Lại Tà nhíu nhíu mày thành thật nói.

“Làm sao vậy?” Vừa rồi hắn có việc nên phải rời khỏi đó một lát, trước đó đã để cô bé và Phi Mặc tự do hoạt động không phải vẫn rất vui vẻ sao? Thế nào đột nhiên lại trở nên không vui. Trong lòng Phượng Tê cảm thấy lo lắng, mục đích hắn mở yến hội lần này là để cho toàn bộ quý tộc Huyết tộc coi trọng cô bé, để bọn họ biết Phượng Lại Tà được hắn bảo vệ. Bất luận kẻ nào cũng không được phép làm hại cô bé dù chỉ một chút.

Phượng Lại Tà chu cái miệng nhỏ nhắn, đảo mắt nhìn về một đám rình coi phía sau lưng mình, bất đắc dĩ nhún nhún vai.

“Nếu như anh bị người ta chỉ trỏ bàn luận vào lúc đang ăn, em nghĩ tâm tình của anh cũng sẽ không tốt.” Nó là gấu trúc hay khủng long mà lại nhìn nó chằm chằm không tha như vậy, một chút tự do cũng không có. Nó rất không thích cảm giác này.

Phượng Tê nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, vô thức vươn tay vuốt ve đầu nhỏ của cô.

“Coi như không biết là được.” Cô bé bị rình coi cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Vừa mới trở lại Huyết tộc đã có hành động khiến người khác phải rớt mắt kính như vậy, hơn nữa hiện tại cô bé lại có dung mạo tuyệt sắc, muốn không ai chú ý là chuyện không có khả năng.

Chẳng qua… Đối với những ánh mắt nóng hừng hực kia, hắn có xung động muốn giết người. Thậm chí hắn cảm thấy hối hận, lẽ ra hắn không nên công khai cử hành yến hội này. Điều này sẽ chỉ làm vẻ đẹp của cô bé hoàn toàn hiển hiện trước mặt mọi người, trêu chọc đến rất nhiều phiền phức không cần thiết.

“À, “võ đạo đại hội” lần này được tổ chức ở nơi nào?” Dù đang ăn bánh ga-tô nhưng nó vẫn không quên hỏi vị trí cụ thể.

“Đông phương Ma tộc.” Phượng Tê nói.

Cái gì!! Phượng Lại Tà khó có thể tin chớp chớp đôi mắt to. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, cư nhiên lại là Đông phương Ma tộc. Nếu như nó nhớ không nhầm thì vào năm đó, “vị hôn phu” Hoả Đề bất hạnh bị nó đá ba lần xuống con sông bảo vệ thành chính là Tam hoàng tử Đông phương Ma tộc.

“Hoả Đề?” Nó không xác định nhìn Phượng Tê, Phượng Tê mỉm cười gật đầu.

Xem ra trí nhớ của nó cũng không tệ lắm.

Phượng Lại Tà cắn cắn môi, nếu nó nhớ không sai, như vậy lần đính hôn đó hẳn có hiệu quả. Bởi vì lúc đó daddy và Phượng Ngâm đã cam kết, trừ phi daddy lấy được danh hiệu đệ nhất “võ đạo đại hội”, nếu không thì hôn ước này vẫn sẽ có hiệu lực như cũ. Mặc dù phía sau Hoả Đề có thêm một người, chỉ là….Nếu như nó bỏ qua sự tồn tại của hắn, đoán chừng sẽ không ai coi lời hắn nói là sự thật.

““Võ đạo đại hội” năm nay hắn vẫn tham gia.” Phượng Tê có ý tốt nhắc nhớ cô. Nếu hai người đều tham gia “võ đạo đại hội” năm nay, hắn cảm thấy, dựa vào thực lực của hai người thì nhất định sẽ gặp nhau trong trận đấu. Sức mạnh của Phượng Lại Tà hắn đã tự mình thử qua, thế nhưng, Hoả Đề….

Nghe nói sau khi thất bại thảm hại trong cuộc tranh tài lần trước thì hắn giống như một người điên, cả ngày tự giam mình trong trong phòng luyện võ, rất ít khi đi ra ngoài.

Chỉ sợ mục đích Hoả Đề tham gia "võ đạo đại hội" lần này là để lấy được danh hiệu đệ nhất. Nghĩ đến vài người lúc trước cũng chỉ có hắn vẫn tiếp tục tham gia thi đấu, ngay cả mình cũng không tham gia. Khoảng thời gian trước nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì danh hiệu Đệ nhất lần này không phải Hoả Đề không ai có được. Thế nhưng…chuyển mắt nhìn về phía Phượng Lại Tà miệng dính đầy bơ bên cạnh, trong lòng Phượng Tê cũng không khẳng định như vậy nữa.

“À.” Phượng Lại Tà cắn bánh ga-tô chớp chớp mắt, như vậy có nghĩa là nó sẽ đứng trên một đài tỷ võ cùng với Hỏa Đề trong một tương lai không xa? Trên trán nhịn không được nổi lên ba vạch hắc tuyến.

“Tê Tê, vậy hôn ước giữa em và Hoả Đề có còn hiệu lực nữa không?” Vẫn nên xác định một chút mới tốt.

Phượng Tê kinh ngạc nhìn Phượng Lại Tà, ngay sau đó khép hờ hai mắt, nghiêm túc gật đầu: “Vẫn còn!!!”

Mặc dù lúc trước Hoả Đề nói muốn đánh bại Phượng Lại trước mặt mọi người để có thể giành được quyền sở hữu Phượng Lại Tà. Thế nhưng hắn căn bản không có cơ hội đứng trên cùng một đài tỷ võ với Phượng Lại nên khế ước này không được thành lập. Huống chi, ban đầu người muốn kết thân là Hỏa Đề, nếu chỉ vì hắn nhất thời xúc động lập thành khế ước huỷ diệt đám hỏi giữa Ma tộc và Huyết tộc, Minh Hoàng tuyệt sẽ không cho phép.

Phượng Lại Tà bộ dáng “em biết mà” tức giận cắn bánh ga-tô.

“Được. Như vậy em muốn lập một khế ước với hắn. Nếu hắn thua thì hôn ước giữa chúng em sẽ bị huỷ bỏ.” Tự mình động thủ cơm no áo ấm, chuyện của nó thì nó sẽ giải quyết. Nó không tin mình không xử được một con “mèo Ba Tư”.

“Em…” Phượng Tê nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé thì cảm thấy lo lắng.

“Thế nào?” Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi, Phượng Lại Tà vỗ vỗ vai hắn: “Tin tưởng em.”

Phượng Tê khẽ lắc đầu. Không phải hắn không tin tưởng thực lực của Phượng Lại Tà, mà là nếu có thể trở thành Vương phi Ma tộc, vậy cũng là chuyện tốt đối với cô bé. Dù sao, có Ma tộc là tộc mạnh nhất Ma giới bảo vệ, cô bé sẽ càng an toàn.

Trong lòng tuy biết là vậy, nhưng lời nói lại cắm ở trong cổ họng, làm thế nào cũng không thành lời. Nếu hắn phải mở to hai mắt đẩy cô bé vào trong ngực người khác, vậy so với giết hắn còn đau hơn. Thế nhưng, hắn không có tư cách, dù chỉ môt chút để…ôm cô bé.

“Không có gì.” Phượng Tê thu lại bi thương cùng mất mát vào đáy mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười.

“Anh có việc đi trước, em chờ ở đây một chút. Nếu muốn trở về thì để Phi Mặc đưa về, không được đi một mình.” Phượng Tê cười ôn hoà, lưu luyến không rời nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia. Hắn biết, nếu bản thân cứ tiếp tục như vậy thì sẽ càng lún càng sâu. Người nào cũng có thể, chỉ có hắn…chỉ có hắn, ngay cả tư cách ôm cô bé cũng không có.

“Em biết rồi.” Phượng Lại Tà ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng nó chỉ nói đã biết, cũng không nói đồng ý để Phi Mặc đưa nó về nha? Hì hì. Trong lòng khẽ tính toán, Phượng Lại Tà tươi cười vẫy tay tạm biệt Phượng Tê. Khi cái bóng Phượng Tê biến mất trong đại điện cũng là lúc Phượng Lại Tà chạy ra ngoài. Bỗng nhiên một nam tử Huyết tộc anh tuấn chắn trước mặt nó.

Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to tò mò nhìn nam tử đang chắn ngang trước lối đi của mình, không biết người này có phải họ hàng xa của Hắc Công Tước hay không? Vừa rồi vì Phượng Tê có mặt ở đây nên không ra tay, hiện tại thừa dịp Phượng Tê chân trước vừa đi, chân sau đã chạy đến tìm mình tính sổ?

Tuy nhiên, Phượng Lại Tà không cảm thấy sợ hãi, trái lại còn nhiệt huyết sôi trào. Tin rằng nếu nó không cẩn thận đánh vỡ một thứ gì đó trong đại điện, Phượng Tê nhất định sẽ không chú ý – ngao!!!

Vận sức chờ phát động, Phượng Lại Tà chờ đối phương ra tay. Thế nhưng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, nam tử cao to kia mới lắp bắp mở miệng.

“Em…Xin chào, anh là Tạp Lợi, con trai Tử Tước XX, anh có thể mời em khiêu vũ một điệu hay không?” Kiên cường giữ vững tinh thần, Tạp Lợi hi vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt trước mặt vị tiểu thư khả ái này, bộ dạng của hắn rõ ràng là rất khẩn trương.

Cái gì? Trong khoảng thời gian ngắn Phượng Lại Tà không kịp phản ứng chớp chớp mắt to nhìn nam tử trước mắt càng lúc càng khẩn trương.

Chờ một chút! Hắn có lầm hay không? Không phải hắn đến tìm bản thân nó để tính sổ sao?

“Này, sao ngươi có thể nhanh chân đến trước? Vừa rồi ta cũng có suy nghĩ mời Phượng Lại Tà tiểu thư.” Rất nhanh đã có một nam tử Huyết tộc khác xuất hiện bên cạnh, vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn Tạp Lợi đến trước mình.

“Không. Ta mới là người đầu tiên. Từ lúc nhìn thấy Phượng Lại Tà tiểu thư xuất hiện ở phòng khách ta đã có ý định mời cô bé khiêu vũ.” Đến khi có người thứ ba tiến vào quấy rối Phượng Lại Tà mới khôi phục năng lực suy nghĩ của mình. Nó dùng ánh mắt buồn bực không gì sánh được nhìn ba nam tử Huyết tộc ngươi tranh ta đoạt trước mắt. Thật là một người so với một người càng thêm vô vị, nó còn cho rằng có cơ hội để thể hiện bản lĩnh, kết quả lại là một đám háo sắc.

Bạch Hổ ở một bên trừng mắt nhìn một đám nam tử Huyết tộc tham gia vào trận chiến khiêu vũ, nó với chủ nhân của mình rất ăn ý cùng lui về sau một bước. Tại thời điểm mọi người tranh đoạt điệu nhảy đầu tiên, Phượng Lại Tà thân là nhân vật nữ chính đã sớm chuồn mất ngay cả cái bóng cũng không còn.

Nói đùa, nó cũng không có hứng thú khiêu vũ với bọn họ. Quản bọn họ là ai, tránh trước rồi hãy nói.

“Phượng Lại Tà tiểu thư!” Phi Mặc vẫn đứng ở phía cao quan sát tất cả, thấy bóng dáng Phượng Lại Tà liền chạy xuyên qua đám người. Đến ngưỡng cửa thì thấy cô bé đã ngồi trên lưng Bạch hổ. Cô bé chuẩn bị trở về ư?

“Tiểu thư trở về sao? Xin để ta đưa về.” Phi Mặc nghiêm mặt. Trước khi Phượng Tê rời đi đã dặn dò muốn đích thân hắn đưa Phượng Lại Tà quay về phủ Bá Tước.

“À.” Chết tiệt, chuồn êm thất bại. Phượng Lại Tà nở một nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng đang nghĩ làm cách nào để bỏ rơi Phi Mặc. Nó biết Phi Mặc là một người cố chấp, chỉ sợ mình nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng. Hắn so với Phượng Tê càng khó qua hơn.

Phượng Lại Tà mắt to vừa chuyển thì thấy “đám tinh anh” Huyết tộc đang ở một chỗ ngươi tranh ta đoạt. Bỗng nhiên trong lòng nảy lên một kế, nó cố tình cất cao giọng nói đảm bảo đám người đang tranh cãi nơi xa cũng có thể nghe được.

“Xin lỗi nha, ta không thể khiêu vũ cùng mọi người được, ta chưa biết nên đáp ứng lời mời của ai.”

Thanh âm ngọt ngào quẩn quanh trong đại sảnh. Phi Mặc không hiểu mở to hai mắt nhìn các quý tộc Huyết tộc lúc trước còn túm tụm ở một góc, bây giờ khí thế hung hăng đi về phía mình. Khi hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị đám đông nuốt mất, bên tai truyền đến âm thanh chỉ trích ồn ào.

“Phi Mặc tướng quân, mọi việc đều coi trọng thứ tự trước sau. Sao ngươi có thể mời Phượng Lại Tà tiểu thư khiêu vũ?”

“Phi Mặc tướng quân, rõ ràng ta là người đầu tiên mời Phượng Lại Tà tiểu thư, xin ngươi tuân thủ trình tự.”

“Phi Mặc tướng quân….”

“……”

Mở to hai mắt nhìn Phi Mặc bị một đám ái mộ mình vây quanh, trong lòng Phượng Lại Tà cảm thấy thật hả hê. Như thế nào? Không ra được đi, như vậy nó sẽ không chờ hắn nha. Không phải nó không muốn để hắn đưa về, mà là hiện tại hắn không thể phân thân.

Nếu Phi Mặc tướng quân “bận” ứng phó với các quý tộc như lang như hổ kia, vậy nó sẽ không quấy rầy. Vỗ vỗ cái mông rời đi, Phượng Lại Tà ngâm nga tiểu khúc dẫn theo Bạch hổ một thân vui sướng rời khỏi hoàng cung. Đáng thương Phi Mặc ở trong sự chỉ trích của đông đảo quý tộc muốn tìm kiếm một khe hở để chạy trốn, nhưng các quý tộc đông như kiến tấn công bốn phía khiến hắn hoàn toàn mất hết hy vọng.

Vì sao lúc trước hắn lại không biết những quý tộc này mạnh mẽ, đoàn kết đến vậy.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, Phượng Tê đi từng bước về phía thư phòng. Trong căn phòng sau giá sách hắn thấy bóng dáng thon dài của Phượng Ngâm sớm đã ở đó, tóc đen rối bù, gã đứng thẳng đưa lưng về phía hắn, yên lặng không nói một câu.

Đối diện với bóng lưng Phượng Ngâm, nhất thời Phượng Tê không biết nên nói gì. Hắn yên lặng đứng đó chờ đợi từng giây từng phút trôi qua cho đến khi Phượng Ngâm mở miệng, đánh vỡ sự yên lặng này.

“Thì ra nguyên nhân ngươi làm phản soán ngôi là như vậy.” Thanh âm khàn khàn, giọng điệu bi ai. Giờ khắc này Phượng Ngâm đã mất đi sự cuồng ngạo và kiêu căng của ngày xưa. Ngữ khí của hắn giờ đây là thấu triệt bi thương cùng không biết làm sao, khiến người nghe không tự chủ cảm thấy suy sụp.

“Đúng vậy!” Phượng Tê nhìn bóng lưng vẫn thẳng tắp của Phượng Ngâm. Hắn biết người đứng trong góc sảnh chính là Phượng Ngâm, hơn nữa đây chính là hắn tự mình an bài. Không vì nguyên nhân gì, hắn chỉ muốn cho Phượng Ngâm biết, biết một hiện thực tàn khốc.