[ĐN Conan] Em Gái Của Kaito Kid

Chương 12: Hayawa Umi.




Lời tác giả: Bởi vì số vụ án quá nhiều, mà ta lại rất làm biếng! Thế nên ta sẽ cho Rimo phá 1 vụ án trong 1 tập truyện Conan. Đồng ý không các độc giả?

P/s: không đồng ý cũng vô dụng =))

Không beta nên ai thấy lỗi chính tả thì cmt nhắc ta giùm =))

Vào truyện
------------------

Cuối cùng, trước khi đi học, Rimo thành công lấy lòng hai cha con nhà Mori. Ngay cả Conan cũng phải tấm tắc khen ngon, mặc dù cậu không phục cho mấy.

Coi như kế hoạch thành công mĩ mãn đi.

---------------

Vài tiếng trước, sau khi cảnh sát đến nhà ông Hirota không lâu.

Chiếc xe Porsche 365A màu đen đỗ trên một con đường đông đúc. Đèn điện chiếu sáng trưng, xe cộ chạy qua lại nườm nượp.

Khác hẳn với không khí nhộn nhịp bên ngoài, bên trong chiếc xe màu đen kia lại là một bầu khí ngưng trọng, đen tối.

Bên trong xe, hai người đàn ông trùm trên người một màu đen hắc ám, bí hiểm.

Ngồi ở ghế lái là người đàn ông có mái tóc dài màu bạc được xoã tuỳ ý. Phần tóc mái trải dọc xuống chiếc mũi cao, vô tìn làm toát lên sự lạnh lùng. Chiếc nón màu đen được kéo xuống che khuất hai đôi mắt màu xanh lá cây sắc lẻm. Miệng hắn ngậm một điếu thuốc, khói từ điếu thuốc bay lên. Không khí xung quanh hắn bất giác lạnh đi vài phần.

Ngồi ở ghế phụ, người đàn ông còn lại chảy mồ hôi lạnh. Người này vóc dáng có phần cơ bắp hơn so với người kia, trên thân mặc quần áo màu đen, chiếc áo sơ mi bên trong là màu đỏ. Hắn mang chiếc kính mát màu đen, cộng với chiếc cằm rộng làm cho người ta nghĩ hắn là một tên yakuza nguy hiểm cần loại trừ.

Vodka khí thở không thông, nhìn Gin với đôi mắt lo sợ. Hắn do dự một hồi, rồi mới mở miệng:

"Aniki, lão già Hirota đó... đã chết rồi..."

Không khí liền lạnh đi vài phần. Vodka thập phần lo sợ, tiếng lòng của hắn nhanh chóng bùng nổ.

Má nó! Tại sao aniki của hắn lại đáng sợ như vậy chứ!

Phì.

Gin cười một tiếng, chất giọng lạnh lùng vang lên:

"Vậy là đỡ mất công ra tay..."

"Nhưng..." Vodka do dự nhìn hắn "Còn con nhỏ đó, chúng ta vẫn chưa tìm ra..."

Nghe giọng điệu kia của Vodka, ta liền biết người hắn nhắc đến là ai. Gin nhếch môi cười:

"Chí ít cũng biết được một điều, là có kẻ đã tiếp tay giúp nó chạy thoát. Yên tâm, tao đã cho người theo dõi chặt chẽ tất cả những nơi nó có thể lui tới rồi. Sớm muộn gì nó cũng lòi đuôi ra thôi..."

"..." Vodka im lặng. Một thoáng sau, hắn lại nói "Nhưng... Aniki này, nghe nói chiếc đĩa chứa dữ liệu về loại thuốc chúng ta nghiên cứu bị cảnh sát lấy đi rồi..."

Gin liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút thất vọng. Điều này làm cho Vodka bé nhỏ chột dạ, thầm thắc mắc mình đã nói gì ngu ngốc sao?

Gin nhếch môi, nở nụ cười nguy hiểm. Thanh âm lãnh đạm có chút khiêu khích vang lên:

"Đừng lo... Cái đó tao cũng đã tính cả rồi..."

Bấy giờ, Vodka mới chịu im miệng mà thở phào.

Gin nhìn hắn, miệng thầm mắng một tên ngu ngốc.

Hắn đã nghĩ sẽ có chuyện tương tự xảy ra, nên đã cài virut vào tất cả những ổ đĩa chứa dữ liệu của tổ chức.

Phải! Virut nam tước bóng đêm!

Một khi chiếc đĩa được mở bằng một máy tính không thuộc đơn vị tổ chức, virut sẽ được kích hoạt và xoá hết dữ liệu trong đĩa.

Hắn cười lạnh.

Ngươi không ngờ phải không, Sherry?

Bỗng nhiên, trong đầu hắn lại hiện về hình ảnh đó.

Một con nhóc có mái tóc màu đen xoã tự nhiên, đôi mắt to tròn tử sắc nhìn về phía bọn hắn. Nụ cười như không cười kia, giống như là khiêu khích, giống như là thách thức bọn hắn.

Hắn nhếch môi.

Một đứa trẻ thú vị...

Có lẽ... Hắn nên mang con nhóc về tổ chức, hảo hảo mà dạy dỗ...

Rất nhanh, chiếc xe Porsche 365A màu đen liền rời khỏi địa phương kia, nhanh chóng biệt tích giữa thành phố ồn ào.

----------------

Rimo ngồi trên giường ngủ của mình, hồn thả lên mây.

Thứ hai tuần này, cô đã bắt đầu tham gia câu chuyện.

Hôm qua, có lẽ Ai-chan và Kudo Shinichi đã bắt tay với nhau.

Hôm nay, là thứ bảy. Có lẽ tối hôm nay sẽ diễn ra vụ án về nhà văn Shinmei Nintaro, tác giả của tiểu thuyết trinh thám đình đám một thời - Thám tử Samonji. Mà... Hôm nay cũng chính là ngày mất của ông ấy.

Có điều, cô không quan tâm đến vụ án này lắm. Nên--

'Nhưng cậu vẫn phải tham gia đấy, Rimo!'

Giọng nói của Ken vang lên trong đầu cô. Cô thở dài một tiếng, nói:

'Đã biết. Tớ sẽ chỉ điểm tên thám tử kia vài thứ... Qua điện thoại...'

'Cũng được. Như vậy cũng tính là tham gia. Phải rồi, cậu muốn tớ đến đón không?'

'Nếu cậu không phiền, tiểu thiếu gia~'

'Tuân lệnh, tiểu thư.'

Giọng nói của Ken im bặt. Cuộc trò chuyện nhỏ vào buổi sáng đã kết thúc. Rimo ngồi ngây thêm vài phút rồi bắt đầu thay đồ, dùng bữa sáng cùng gia đình kia.

-----------

Rimo uống nước, kết thúc bữa sáng nhỏ của mình. Cô dùng khăn giấy lau miệng, bước ra khỏi bàn. Tay với lấy chiếc cặp nhỏ màu đen, cô chợt nhớ ra, nói:

"Phải rồi. Ran-nee, tối nay em không về nhà nhé."

Cô gọi vọng vào. Ran nhẹ nhàng bước ra, nhìn cô:

"Có chuyện gì sao, Rimo?"

"Em phải về nhà anh trai ạ. Mà những tuần sau em cũng sẽ về nhà một lần. Chị biết đấy, anh trai của em..."

Rimo cười cười. Ran hiểu ý tứ của cô.

Người anh đẹp trai, tính cách dễ thương... nhỉ?

Cô gật đầu, xoa đầu Rimo, nói:

"Nếu vậy, em đi đường cẩn thận nhé."

"Vâng! Em đi học đây~"

Rimo chạy ra cửa, mở ra rồi đóng sầm lại. Cô phải nhanh lên, có lẽ Ken đã đứng chờ bên ngoài rồi.

Ran vẫy tay chào Rimo. Nhưng thoáng nhớ ra điều gì, Ran mới hô lên:

"Rimooo! Em cũng nên chờ Conan đi cùng chứ!"

---------------

Sau khi ra khỏi văn phòng thám tử, Rimo đứng chờ khoảng vài phút thì chiếc xe màu đen quen thuộc chạy đến.

Đỗ trước mặt cô, cánh cửa cạnh ghế lái xe nhẹ mở. Yuusuke thanh lịch bước ra ngoài, mở cửa ghế sau cho cô.

"Buổi sáng tốt lành Rimo-chan." Yuusuke dịu dàng nhìn cô.

"Cảm ơn, Yuusuke-san. Buổi sáng tốt lành." Rimo khẽ cười, nhẹ giọng cảm ơn. Cô cúi người, bước lên xe.

Sau khi yên vị ở hàng ghế sau, cô chào Ken, người cũng đang ngồi ở ghế sau giống cô. Yuusuke bắt đầu lái xe, cả ba cùng nhau trò chuyện trên đường đến trường.

-----------------

Trường Tiểu học Teitan.

Lớp 1B.

"Ohayo."

"Ohayo mina-san."

"Ohayo gozaimatsu."

Lần lượt những tiếng chào non nớt vang lên. Học sinh chào nhau, cười đùa, nói chuyện và ngồi vào chỗ ngồi của mình. Có vẻ tinh thần mọi người đều tốt cả.

Ayumi vẫn như thường lệ, cười tươi rói và nói chuyện với nhóm bạn của mình. Nụ cười tươi thường trực trên môi, cô bé nhìn Genta và Mitsuhiko, nói:

"Hay là chiều nay chúng ta ra công viên chơi đi, được không?"

"Cũng được đó." Genta nhanh chóng đồng ý. Cậu xoa xoa bụng, nhớ về món cơm lươn mà cậu vừa ăn trong bữa sáng.

"Chỉ có ba chúng ta thôi sao?" Mitsuhiko hỏi.

"Đương nhiên là không! Chúng ta là đội thám tử nhí, phá án chung, chơi chung với nhau! Đội thám tử nhí khi chơi phải có đủ thành viên!" Ayumi mạnh mẽ phản bác lời của Mitsuhiko. Cô đưa ngón tay trỏ ra, lên mặt dạy bảo.

Mitsuhiko gật gật đầu, lặng lẽ cười khổ.

Ai bảo cậu thích Ayumi chứ.

Những lúc như thế này, cậu ấy rất dễ thương a!

"Vậy chúng ta rủ thêm Haibara và Conan?" Genta nghiêng mặt hỏi.

"Cả Rimo-chan nữa!" Ayumi nói. Lại nghĩ về lúc Rimo-chan ôm mình, hai má cô bé lại xuất hiện những vạch đỏ khả nghi.

"Rimo? Kuroba? Cậu ấy đâu có nằm trong đội thám tử nhí chúng ta." Genta nhíu mày nói.

"Không Genta. Kuroba-san là thám tử, so với chúng ta cùng là thám tử! Mà thám tử với nhau thì sẽ cùng vào đội thám tử nhí!" Mitsuhiko bắt đầu nói triết lí sâu xa...

"Ô, ra vậy!" Gentay tay phải đập vào lòng tay trái, mặt như nghiệm ra gì đó.

Cả ba đứa nhìn nhau rồi mỉm cười.

"Cho tớ tham gia được không, Ayumi?"

Một cô bé nhẹ nhàng bước đến, mỉm cười nhìn Ayumi.

Cô bé này có vẻ ngoài khá dễ thương. Mái tóc đen được cột thành đuôi ngựa, làm bé thêm phần năng động, tinh nghịch. Đôi mắt tròn tròn, dáng người xinh xinh, ngũ quan đáng yêu khẳng định sau này tuyệt đối sẽ trở thành mỹ nhân.

Ayumi nhìn cô bé, cười vui vẻ:

"Umi-chan!"

Mitsuhiko nhìn Umi, miệng hỏi:

"Hayawa-san, cậu muốn gia nhập đội thám tử nhí sao?"

"Ừ! Tại mình khá thích phá án a!" Hayawa Umi cười.

"Được thôi. Bọn tớ luôn chào đón! Chào mừng cậu đến với đội, Hayawa!" Genta cười, tỏ vẻ mình rất ngầu, mình là đội trưởng của đội.

"Cám ơn!" Umi cười vui vẻ. Cuối cùng cô cũng được tham gia đội thám tử nhí rồi! Cuối cùng cô cũng được phá án, ở bên cạnh anh Shinichi đẹp trai rồi!

Umi cười lớn trong lòng. Ngoài mặt, cô cười nhẹ, hướng Mitsuhiko và Genta nói:

"Mọi người có thể gọi tớ là Umi. Mong được mọi người chiếu cố!"

Hai nhóc kia gật đầu, vui vẻ trò chuyện với Umi.

Cánh cửa mở ra. Ken và Rimo song song bước vào lớp. Nhẹ nhàng chào với lớp, cả hai ngồi xuống hai chiếc ghế cuối dãy.

"Vậy là trưa nay cậu về nhà Kaito?" Ken hỏi.

"Ừ. Anh ấy nói phải về nhà vào Chủ Nhật mỗi tuần. Lươn lẹo đến thế là cùng, mấy hôm trước còn dặn tớ mỗi tháng về một lần, giờ lại đổi ý. Mà ngày mai có lẽ tớ, Conan và nhà Mori sẽ đến Osaka của tên thám tử da ngăm kia. Vì vậy chiều hôm nay phải đến thôi." Rimo chống cằm nói.

"Hay nhỉ. Chiều nay lại được về sớm."

"Ừ. Hay thật. Vì được về sớm nên chắc mấy nhóc kia đang bàn đi chơi đây." Rimo nhàn nhạt liếc về phía tụi Genta.

Genta và Mitsuhiko đang nói chuyện với ai đó. Một cô bé? Mà khoan đã, khuôn mặt này cô đã thấy ở đâu đó...

Rimo nhìn Umi, suy nghĩ. Cố lục lọi trí óc, mắt cô mở to.

Phải rồi, cô nhóc trụ điện!

Cô nhóc này đã nhìn cô và Ken qua cột điện vào ngày cô mới chuyển đến!

Chà... Đôi mắt ác ý đó...

'Ken, cô bé kia là ai?'

Ken đang nói chuyện với lũ con trai thì nghe thấy giọng nói trong đầu mình. Cậu quay qua nhìn nhìn Rimo. Nhìn theo tầm mắt của cô, cậu nhìn Umi một chốc.

'Hayawa Umi. Là người xuyên không vào Detective Conan. Tên kiếp trước là Takaomi Umiko, 19 tuổi, là một otaku cuồng Kudo Shinichi. Vì bị xe đâm nên chết đi, sau đó trở thành Hayawa Umi, con của chủ của gia tộc Hayawa, một gia đình nhỏ.'

"Ra vậy..." Rimo gật gật đầu.

Là gia đình nhỏ nên không có tiền để bon chen vào nhà Mori nhỉ?

Cô vì là nhà có chút điều kiện nên thoải mái.

Rimo nhìn Umi. Cô nhếch môi giảo hoạt.

Người xuyên không sao? Thật thú vị...