[ĐN Hắc Quản Gia] Chủ Nhân Của Ta Là Tử Thần

Chương 2: Khế ước hắc ám




Vì sao kết quả vẫn rơi xuống bước đường cùng này?

Hắn mở to mắt, lạnh lùng nhìn người mặc áo choàng đen đang xích mình lại, đôi mắt như viến bảo thạch quý hiếm tỏa ra sát khí nhàn nhạt.

Nếu hắn còn linh lực chỉ sợ đã đem đám người kia giết sạch sẽ không còn chừa một ai. Nhưng hắn hiện tại chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, dù có trí tuệ phi thường cỡ nào cũng không thể ngăn được vận mệnh đã an bài.

“Các ngươi muốn đem ta xử lí như thế nào?” Hắn lạnh lùng hỏi khi nam nhân kia nâng thân thể hắn lên, trên người hắn lúc này chỉ có mỗi cái áo choàng che lại, da thịt trăng như tuyết tiếp xúc với không khí liền nổi lên một trận da gà.

Ánh mắt tham không ngừng hướng đến thân thể trắng noãn phấn nộn của nam hài, Ciel cảm giác được có một bàn tay đáng khinh từng lúc đi từ bụng của hắn xuống đến bàn chân mà đụng chạm.

“Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không làm hành động ngu ngốc đó đâu!” Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà.

“Ngươi có ý gì?” Giọng nói già nua của nam nhân mặc áo choàng đen đeo mặt nạ vang lên có chút tiều tụy, bàn tay to lớn dừng lại ở trên dùi của hắn.

“Thần linh cao quý sẽ không bao giờ cho phép cống phẩm của mình bị nhân loại vấy bẩn, nếu ngươi không muốn vị thần mà mình thờ phụng tức giận thì tốt nhất đừng làm những chuyện dư thừa như thế!” Dung nhan tinh xảo lộ ra tia cao quý, đôi mắt Ciel lạnh như băng đầy khinh thường, tựa như đang nhìn một sinh vật đê hèn.

Bị khí thế của Ciel dọa sợ, nam nhân kia có vẻ do dự, cuối cùng vẫn lui xuống dưới.

Thấy bàn tay nam nhân kia thu hồi về, hắn dần dần thả lỏng cơ thể. Không ai biết thật ra khi bàn tay kia tiếp xúc đến làn da hắn, trong nháy mắt hắn liền cảm thấy hoảng hốt.

Trong nguyên tác, Ciel có hay không bị vấy bẩn, hắn không rõ cũng không muốn biết. Nhưng hắn chắc chắn rằng, nếu nam nhân kia dám can đảm làm càn thêm một bước nữa chỉ sợ hắn sẽ bộc phát linh lực để chống cự.

May thay nam nhân kia vẫn bị lời nói nhảm của hắn dọa lui ước, điều này cũng giúp hắn giữ lại được con bài mà hắn đang che dấu.

Có lẽ, có người cõi trên phù hộ cho hắn đi, sau khi nhìn thấy cha mẹ mình bị giết, Ciel liền phát hiện trong thân thể mình xuất hiện một cỗ linh lực quen thuộc.

Vửa nghĩ đến linh lực này quay trở lại, hắn liền mừng rỡ như điên. Tuy nhiên, linh lực hiện tại lại quá yếu, xuất ra một chiêu ngay cà một phần mười uy lực cũng chẳng có. Vì thế, ở buổi đấu giá hắc ám, hắn vẫn luôn ẩn nhẫn che giấu thực lực của chính mình, chờ đợi thời khắc nguy hiểm nhất mới dùng đến.

Thực sự phải làm như thế sao?

Nằm trên dan tế màu vàng, sắc mặt hắn không chút thay đổi, mở to đôi mắt màu xanh ngọc ảm đạm vô thần, tùy ý để những đó xiềng xích hắn lạ. Trên thân thể bị in nung sắt đến đau rát khiến hắn nhớ kĩ mối nhục lần này.

Đây là tình tiết trong tác phẩm, hắn tự nhủ với bản thân mình, hắn là nhân vật chính, vì là một nhân vật chính vô dụng nên không thể tự cứu thoát chính mình. Chỉ có thể đề mặc bọn họ muốn làm gì thì làm. Nhưng là…

Thời điểm tử vong của bọn họ cũng đã đến.

“Quả là một linh hồn thú vị!” (Editor: Anh tính đóng teenfic hả anh Ses |˚–˚|) Giọng nói nồng đậm true tức cùng châm chọc vang lên bên tai hắn, như là châm chọc hắn không biết tự lượng sức mình lại dường như ở trên cao nhìn hắn chật vật giãy dụa.

Hắn đột nhiên ngẩn ra, phát hiện mình đang ở một trong thế giới hư vô lúc ẩn lúc hiện, xung quanh là màn đêm tối tăm làm người ta sờ không thấy tay, duy nhất chỉ dư lại một ánh sáng nhỏ, chỉ có hắn, thân ảnh mơ hồ cùng với bộ cánh đen phía sau.

"Như vậy linh hồn quật cường này, nhân loại lând đầu tiên được ta để mắt đến, ngươi có muốn cùng ta kí khế ước?" Âm thanh lúc ẩn lúc hiện bên tai hắn khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ, dường như gần trong gang tấc lại xa tận chân trời.

"Muốn!" Hắn không do dự nói ra những lời này.

Hắn không có lựa chọn nào khác, muốn được cúư vớt chỉ có thể cùng ác ma này kí khế ước. Bất quá như vậy cũng tốt! Nreus như hắn nhớ không lầm, vị ác ma Sebastian này tuyệt đố trong tương lai có lực lượng vô cùng cường đại. Dù sao thì xũng đã xuyên qua rồi, không bằng cùng ác ma kí khế ước vẫn tốt hơn.

"Nhanh như vậy đã đáp ứng, ngươi nên nhớ kĩ một khi đã cùng ta định ra khế ước thì sau này không thể nào lên thiên đàng được nữa!" Thấy Ciel nhanh như vậy đã đồng ý, thanh âm kia ngược lại bắt đầu dụ hoặc tâm tư của hắn "Như thế ngươi không thể gặp lại cha mẹ mình."

"Đừng có dài dòng!" Hắn không kiên nhẫn nhăn mày lại "Những ác ma khác đều giống như ngươi nhiều chuyện như thế sao? Ta không có hứng thú với cái đám người chim kia, nếu bọn họ chịu đem cánh của mình xuống nướng trước mặt ta, may thay ta có thể liếc nhìn bọn họ!" Hắn chính là Tử thần, không có hứng thú lên thiên đàng càng không có hứng thú xuống địa ngục. Cho dù có xuống hắn cũng sẽ là xuống địa phủ của Trung Quốc, dù sao đó cũng là nhà của hắn, vô luận chuyển thế bao nhiêu lần hắn cũng sẽ không quên được nơi đó.

"Phụt! Ha ha... Ta vẫn là lần đầu tiên nghe được có người nói vậy, chẳng phải nhân loại các ngươi sùng bái nhất là thiên sứ sao? Người chim quả thật là phù hợp với hình tượng của bọn họ." Bất ngờ, nam nhân kia bật cười ha hả sung sướng.

"Ác ma, nếu ngươi muốn kí khế ước thì lẹ lên một chút, ta chính là muốn giết hết đám người mạo phạm đến vinh dự quý tộc này, hay là..." Hắn khinh miệt giương khoe miệng, châm chọc liếc mắt nhìn bóng đen mơ hồ kia "Ngươi sợ."

"Phép khích tướng đối với ta hoàn toàn vô dụng!" Thấy hắn vội vàng như thế, thanh âm kia thế nhưng thản nhiên chậm lại, lời nói đầy nam tính ẩn chứa nhàn nhạt trêu chọc "Trong nhân loại mà vẫn còn một linh hồn cao ngạo như thế này, nhưng thân là tù nhân nếu nói lời quá mức kiêu ngạo sẽ dễ chết nha!"

"Ta nếu như sợ chết liệu có thể triệu hồi ngươi ra sao?" Nghe thanh âm tao nhã kia chậm lại, Ciel không lí do xúc động đứng lên "Ác ma đối thủ của ta không phải là đám người này mà là đám thần linh dang không ngừng trêu đùa ta, nếu ngươi chỉlà một ác ma cấp thấp nhiều chuyện thì đi về tìm thủ lĩnh ngươi đến đây!" Ở trong kí ức của hắn, Ciel cùng Sebastian lúc kí kết khế sẽ không lắm lời như thế này, chẳng lẽ tình tiết trong tác phẩm đã bắt đầu thay đổi, ác ma này không lẽ không phải là Sebastian? Nghĩ vậy, hắn lại bắt đầu khẩn trương.

"Ngươi khẩn trương vì điều gì thế?" Nhìn ra sự lo lắng của hắn, giọng nói kia càng lộ ra vẻ sung sướng "Ngươi sợ sao?"

"Đúng vậy, ta đang sợ!" Hắn hào phóng thừa nhận "Ta sợ lực lượng của ngươi không cường đại như dự tính của ta, không cách nào giúp ta thực hiện được nguyện vọng."

"Ha ha, ngươi ngày càng làm ta cảm thấy hứng thú!" Giọng điệu đầy thưởng thức vang lên, Ciel ngạc nhiên phát hiện âm thanh kia lại lần nữa xuất hiện bên tai hắn.

"Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có nguyện ý cùng ta kí kết khế ước không? Cho dù linh hồn sau này không có cách nào lên thiên đàng được?"

"Nếu ngươi không có năng lực cường đại như ta nghĩ vậy ta sẽ trả hàng lại!" Hắn nheo mắt khiêu khích nói.

"Xin ngài yên tâm, không quá vài ngày, ngài sẽ thấy năng lực ta bền bỉ thế nào!" Bóng đen kia nói đầy ám muội [Editor: Anh...biến thái quá mức (≖ᴗ≖)], xung quanh không biết từ đâu xuất hiện lông vũ màu đen xoắn lại thành một chỗ, phất phới một bóng người màu đen cao lớn đi ra từ trung tâm của lông vũ, gương mặt anh tuấn hoàn mỹ, đôi mắt màu đỏ tươi chăm chú nhìn vào nam hài đang lơ lửng trên không trung.

"Xin hãy ra lệnh cho ta, thiếu gia!"

"Giết bọn họ rồi mang ta trở về!" Hắn lạnh lẽo ra lệnh, bởi vì đám người kia đã phạm vào đại kị của hắn, nhất là tên nam nhân mặc áo choàng đen kia càng phải chết.

"Yes, my lord."

Con mắt bên phải bỗng nhiên cảm nhận một cỗ đau đớn mãnh liệt như khắc sâu vào linh hồn một dấu ấn khó phai, đem cả người hắn đóng ở một chỗ không thể thoát được.

"Đây là dấu ấn cùng ác ma kí kết khế ước sao?" Hắn che mắt phải đi từ đài hiến tế xuống, kế bên có người giúp hắn mặc y phục. Ở trong bóng tối, mắt trái Ciel hiện lên một chút màu tím rất nhanh rồi lại biến mất.

Căn phòng tối đen bỗng nhiên sáng lên mờ nhạt bởi ngọn nến, xuyên qua ngọn lửa nhỏ kia, hắn thấy được nhiều thi thể chồng chất cùng vết máu, mùi máu tươi nồng đậm quanh quẩn trong không khí, làm hắn muốn ói.

"Đưa ta trở về Sebastian Michealis!" Hắn cao ngạo ra lệnh nam nhân đang đứng sau lưng mình kia, con mắt duy nhất màu xanh nhiễm một tia hàn quang không rõ. Từ giờ trở đi hắn muốn chiến đấu một mình cũng không được nữa rồi...

"Đây là tên của ta sao?" Sau lưng truyềm đến giọng nam trầm thấp, tiếng bước chân vang lên, Ciel rốt cuộc cũng thấy bóng đen kia.

Màu sắc tối đen giống như bầu trời khi về đêm, bóng loáng nhưng mềm mại, gương mặt tuấn mỹ vô khuyết điểm mang theo nụ cười mê hoặc lòng người, tà ác nhưng hoàn mỹ, đôi mắt màu đỏ thâm thúy nhưng u ám, hiện lên thần sắc khiến hắn có chút không hiểu ác ma này đang nghĩ gì. Thân thể thon dài mặc chiếc áo bành tô màu đen thoạt nhìn đã tao nhã nay lại càng thêm hoàn mỹ.

Hoàn mỹ, đúng vậy, nam nhân này vô luận là học vấn, khí chất, tướng mạo hay phẩm hạnh đều có thể dùng từ mỹ lệ để hình dung, trời sinh chính là một nam nhân hoàn mỹ. Dù đã từng thấy vô số mỹ nam ở thi hồn giới nhưng khi nhìn nam nhân này vẫn vó chút thất thần.

"Xem ra, thiếu gia rất là hài lòng về gương mặt của ta đi!" Sebastian mỉm cười tà mị.

"Hừ!" Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần kì quái nghiêng đầu sang chỗ khác, chẳng hề để ý nói "So với Byakuya vẫn kém xa!" Tuy nhiên thực tế mà nói chính là không thể phân biệt được cao thấp, nhưng nếu nói về mị lực chỉ sợ Sebastian vẫn là chiếm thế thượng phong đi.

"Vậy sao?" Như là nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nụ cười trên mặt Sebastian ngày càng đậm "Ta thực là muốn nhìn xem vị Byakuya tiên sinh này."

"Nhiều chuyện!" Hắn nhíu mày, không kiên nhẫn đi về phía trước hai bước "Sebastian mang ta trở về, ta không muốn nhìn đám thi thể này thêm một chút nào nữa!"

"Yes, my lord." Sebastian tay phải che ngực, nửa quỳ xuống tao nhã.

****

Dinh thự nhà Phantomhive nằm cách xa thành phố Luân Đôn sầm uất mà tọa lạc ở địa phương rừng rậm. Đình viện u tĩnh, ưu nhã cao quý và có nhiều căn phòng được xây dựng ngay ngắn đến kinh người.

Nhưng hôm nay, dinh thự từng được biết bao quý tộc hâm mộ lại bị thiêu rụi hoàn toàn, đốt cháy sạch sẽ, chỉ còn lại một đống phế tích đen thui. Một đống đổ nát hoang toàn vắng lặng, đã từng là căn nhà ấm áp đẹp đẽ, hắn bóp cổ tay thở dài.

"Hẳn là ở trong này!" Hắn không ngừng lục lọi trong đống phế tích, dựa vào chút ký ức còn sót lại ở đay giương đôi mắt tìm kiếm. Sau lưng hắc y quản gia im lặng theo đuôi hắn, vừa đi vừa tò mò hỏi thiếu gia nhà mình.

"Thiếu gia, nếu ngài muốn tìm thứ gì không bằng giao cho ta!"

"Bản thân ta còn không nhớ để món đồ này ở đâu, ngươi sẽ biết sao?" Hắn không tin liếc mắt nhìn vị quản gia hoàn mỹ kia, thái đọ có chút chần chừ lại mang theo chờ mong.

Sebastian không cười nhưng sau đó vẫn lại như cũ mỉm cười hoàn mỹ, đôi mắt đỏ lóe lên tia quang mang cơ trí "Thân là quản gia Phantomhive nếu như không có năng lực làm sao có thể phục vụ ngài!"

"Đừng có mà tự đại!" Hắn cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn không tình nguyện miêu tả món đồ kia ra "Một hộp nhỏ cũ bằng đồng, mặt trên có khắc gia huy của tộc Phantomhive cùng với hình vẽ hoa anh đào."

"Không nghĩ thiếu gia cũng thích loại hoa này!" Sebastian suy xét nói, khóe miệng ẩn giấu tia trêu tức "Ta còn tưởng thiếu gia sẽ thích hoa tường vi."

"Lắm lời, đi tìm nhanh đi!" Gương mặt có chút nóng lên, hắn trợn tròn đôi mắt xanh, trừng mắt nhìn người phía sau một cái. Vừa rồi dường như hắn cảm giác Sebastian đang cười nhạo hắn.

"Tuy nhiên, ta đã tìm ra rồi!" Sebastian vô tội mỉm cười, khóe miệng giương lên độ cong hoàn mỹ, tao nhã mà thần bí. Ở trên bàn tay đeo bao tay trắng đúng là chiếc hộp mà Ciel mới vừa miêu tả.

Quả nhiên là ác ma, tay chân thật nhanh nhẹn. Hắn âm thầm lẩm bẩm một câu, tiến lên cầm lấy chiếc hộp mở ra.

Bên trong là các bản hợp đồng của một công ty đồ chơi mà cong ty đó có tên là Shihouin Kaimi.

Đây là thành quả những năm gần đây của hắn cũng như là toàn bộ tâm huyết mồ hôi của hắn.

"Sebastian, trong hai tháng ta muốn nhìn thấy dinh thự Phantomhive khôi phục như cũ!" Hắn mở mắt cao ngạo ra lệnh.

"Yes, my lord."

Chương 3: Chủ nhân PK Quản gia [thượng] (1/8/2017)