Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 1-2: Sơn đại vương cùng tiểu đệ




[Cáo] mọi sự vật sự kiện trong truyện đều là tưởng tượng của tác giả, mong mọi người đừng tin là thật và làm theo:3

*****

Bóng cây lắc lư, ráng chiều lúc chạng vạng chiếu rọi vào rừng cây, nhuộm đỏ một con suối.

Ánh mắt xuyên qua khe lá có thể nhìn thấy ánh ráng chiều dần dần biến mất trong biển mây vô tận. Vễnh tai lắng nghe cũng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng rỉ rả cùng vài tiếng gào thét của dã thú từ sâu trong rừng rậm vọng ra.

Nơi này là một mỏm núi không có dấu chân người.

Quỷ dị chính là trong vị trí âm u này lại có một tòa nhà.

Gọi là nhà thật sự là rất nể mặt, tòa kiến trúc này chỉ có thể xem là một túp lều cỏ tranh, bởi vì không được chủ nhân chú trọng nên trông vô cùng thảm thương, mấy khúc gỗ chống đỡ cùng một đống rơm rạ xốc xếch, dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo hệt như ngay giây tiếp theo sẽ đổ ụp xuống, hàng rào tre vừa thấp vừa lùn lưa thưa trống hoác, gà rừng không cần đập cánh bay cũng có thể từ khe hở chui vào, giữa sân là một bộ bàn gỗ xấu xí, trên bàn ngổn ngang thớt, dao linh tinh, bên cạnh là bếp lò cháy đen xì xì, xem ra là vừa làm nhà bếp vừa làm nhà ăn. Mà lúc này cánh cửa trúc của lều cỏ tranh đang mở rộng, nương theo ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy chiếc giường bên trong, đầu giường là một con hươu, một con chuột lông vàng cùng một con chó hoang.

Tổ hợp không bình thường này tụ lại nhưng không hề cắn xé nhau, ngoài sân thỉnh thoảng cũng có mấy loại động vật khác qua lại, chăm chú lắng nghe âm thanh như có như không từ trong lều truyền ra.

Giây tiếp theo, lá cây vang lên xào xạt.

Nhóm dã thú giống như nghe thấy âm thanh của khắc tinh, nhóm động vật tới lui ngoài sân ầm ầm chạy đi, ngay sau đó một bóng người gầy gò mang theo mùi máu tanh nồng đậm xuất hiện.

Người này không tính quá cao, mái tóc rối bời được dùng sợi vải cột lỏng lẻo ở sau đầu, trên người mặt đạo đầy miếng vá, tay áo xắn cao lộ ra cánh tay mảnh khảnh, da dẻ tái nhợt không có huyết sắc, thoạt nhìn rất gầy yếu, giống như ăn mày xin cơm nhịn đói ba ngày ở dưới hầm cầu.

Thế nhưng trong bàn tay ốm yếu của người nọ lại đang xách một con heo rừng thật lớn màu nâu cọ.

Cổ họng heo rừng bị tàn bạo xé toạt, vết máu kéo dài một đường, răng nanh nhe ra lộ ra bộ mặt hung ác. Gió đêm ùa tới thổi tung mái tóc rối bời của thợ săn, cậu giơ tay lên gạt tóc, lộ ra nửa gương mặt tuấn tú dính đầy vết máu.

Vệ Tây xách con mồi hôm nay trở lại, trừng mắt một cái liền biết trạng thái trong lều rơm. Cậu nhíu mày đạp hàng rào cửa, tiếng giảng kinh trong lều rơm dừng lại, một lát sau, âm thanh già nua của Vệ Đắc Đạo từ bên trong truyền ra: "Đồ đệ?"

Vệ Tây ném con heo rừng vào chỗ bếp lò: "Ông lại để thứ gì tiến vào vậy?"

Ba con thú trong phòng nghe vậy liền thông minh chạy ra, trước khi đi con huơu thực hiểu chuyện hướng Vệ Tây gật đầu, chuột lông vàng cùng chó hoang chống lại tầm mắt Vệ Tây một cái rồi kẹp đuôi nhấc chân bỏ chạy.

Vệ Tây vào nhà rửa mặt, Vệ Đắc Đạo mặc chiếc áo còn rách bươm hơn cả áo cậu, nằm trên giường than thở: "Sư đệ sư muội bị con dọa chạy hết rồi."

Vệ Tây không thèm phản ứng tới ông, rửa mặt xong thì tìm cây kéo cắt tóc, tay nghề cắt tóc của cậu vô cùng điêu luyện, thoáng cái đã cắt thành cái đầu chôm bôm.

Vệ Đắc Đạo cười hì hì, hai tay lần mò tới bàn rót một ly trà nguội: "Mệt không? Uống trà, uống trà đi."

Vệ Tây liếc nhìn một cái, đôi mắt Vệ Đắc Đạo mở thật to nhưng không hề có chút tiêu cự nhìn chằm chằm hư không, hoàn toàn không phát hiện.

Ông lão này là người mù.

Trước kia hẳn là không mù, Vệ Tây nghe Vệ Đắc Đạo khoe khoang chiến tích hành hiệp trượng nghĩa của mình tới mòn tai, có mỗi chuyện mấy chục năm trước dẫn dắt đệ tử tông môn rời núi giết địch mà cứ kể mãi. Kể xong còn kéo Vệ Tây tới xem chuỗi đầu lâu người treo trên kệ ở sân sau. Đầu người không biết là thật hay giả, một kẻ mù làm sao có thể ra trận đánh giặc chứ? Có thể thấy trước kia Vệ Đắc Đạo không mù.

Đối với độ chân thật của câu chuyện, Vệ Tây cũng nửa tin nửa ngờ, cũng giống như Vệ Đắc Đạo nói tông môn của mình tiếng tăm lẫy lừng trong giới tu hành, đệ tử tông môn nhiều không kể xiết, còn nói tu vi của mình cao thâm, thấu hiểu trời đất. Thế nhưng nhiều năm như vậy Vệ Đắc Đạo vẫn luôn ở trong túp lều xập xệ này, ăn khan uống khổ, tông môn lẫy lừng cùng đệ tử gì gì đó, Vệ Tây chưa từng thấy qua, còn nói tu vi mình cao thâm, cao thâm sao giờ lại vừa mù vừa già chứ?

Vệ Tây thầm giễu cợt trong lòng nhưng không nói ra, cậu không thích nói chuyện, thực tế thì đối với những chuyện khác cũng không có nhiều hứng thú. Lúc Vệ Đắc Đạo chống đỡ hết nổi sẽ bảo cậu làm việc, còn không thì bình thường cậu đều ngẩn người ngồi trong sân, lúc đói bụng thì tùy tiện ra ngoài túm đại thứ gì đó lấp bụng.

Duyên phận của cậu cùng lão đạo sĩ này nói ra cũng khá dài dòng, Vệ Đắc Đạo nói Vệ Tây là dã quỷ mình nhặt được, vẫn luôn quan tâm yêu thương, sau khi Vệ Tây mở linh trí thì nhận làm đồ đệ thân truyền, phần ân tình này có thể nói là cao như núi sâu như biển, không có cách nào báo đáp. Vế trước Vệ Tây không có cách nào phản bác, cậu cùng lão đạo sĩ đã sống chung không biết bao nhiêu năm, từ khi có ý thức đã có bộ dáng hiện tại, đối với chuyện trước kia hoàn toàn không có kí ức. Bất quá quan tâm yêu thương thì đúng là vớ vẩn, Vệ Đắc Đạo suốt ngày trừ bỏ giảng kinh thì chính là ăn với ngủ, nếu không có cậu làm trâu làm ngựa thì ông lão này đến giờ vẫn còn đào rễ ngắt cỏ mà ăn.

Vệ Đắc Đạo lại bắt đầu nhai đi nhai lại chuyện cũ.

"Thái Thương Tông của sư phụ khai tông lập phái hơn ngàn năm, ở trong giới tu hành có thể nói là đức cao vọng trọng, đệ tử tông môn vô số... con là đệ tử thân truyền, tương lai kế thừa y bát, trở thành chưởng môn đời thứ sáu mươi hai, nhất định phải đặt phát quang tông môn lên hàng đầu..." Ông lão vừa nói vừa mò mẫm dưới đệm giường, mò ra một cái túi vải xám tro, bên trong chứa đầy thỏi bạc. Lớp ngoài thỏi bạc đã biến thành màu đen, hình khắc bên trên cũng rối tinh rối mù. Vệ Đắc Đạo để nguyên bảo qua một bên, cầm đồng bạc lên thổi thổi rồi áp bên tai lắng nghe: "...cũng không biết thời thế thế nào, hiện giờ là vị hoàng đế nào nắm quyền. Không sao, dù sao chỉ cần thiên hạ thái bình thì số bạc này nhất định có thể phát huy công dụng. Cất kỹ số tiền này, đây là mấu chốt để sau này tông môn chúng ta đông sơn tái khởi..."

Vệ Tây đặt ly nước xuống, đứng dậy bỏ đi.

"Chờ chút." Vệ Đắc Đạo để đồng bạc xuống gọi Vệ Tây lại: "Tối nay ăn gì?"

"Heo rừng nướng."

Trước nay Vệ Đắc Đạo vẫn luôn đòi hỏi rất nhiều về cơm nước: "Làm thịt kho tàu không được à?"

"Không được."

Vệ Đắc Đạo nắm tay Vệ Tây, lấy lòng nhét bao lì xì: "Làm thịt kho tàu đi, thịt nướng không tốt cho tiêu hóa, thịt heo rừng đương nhiên phải kho tàu mới ngon."

Vệ Tây đưa tay lên nhìn một cái thì phát hiện Vệ Đắc Đạo nhét ngọc bội trước giờ vẫn luôn mang theo bên người cho mình, cả viên ngọc bội trong suốt óng ánh. Vệ Tây tự hiểu đây là bảo bối tốt, đó cũng là bằng chứng duy nhất suốt nhiều năm qua làm cậu cảm thấy những lời lão đạo sĩ nói cũng không hẳn là hoàn toàn vớ vẩn, hiện giờ chỉ vì muốn ăn thịt kho tàu mà lão quỷ keo kiệt này cư nhiên lại tùy tiện đưa cho mình.

Vệ Tây nhíu mày nhìn chằm chằm miếng ngọc bội: "Này không phải chưởng môn ấn của ông à?"

Vệ Đắc Đạo không biến sắc: "Con tin thật à? Sư phụ nói vậy cho trâu bò thôi."

Vệ Tây chăm chú nhìn Vệ Đắc Đạo, đột nhiên ý thức được gì đó: "Ông sắp chết."

Vệ Đắc Đạo thổi râu: "Con thật biết nói đùa, sư phụ sống hơn năm trăm tuổi nhưng chung quy vẫn là người phàm trần, làm gì có người phàm nào không chết chứ?"

Vệ Tây không muốn tranh cãi, lạnh nhạt trả ngọc bội lại: "Tôi không có thân xác, không thể rời khỏi ngọn núi này, ông tìm cao minh khác đi."

Vệ Đắc Đạo không chịu nhận, chỉ cười hắc hắc leo lên giường, vui vẻ nằm xuống chiếc chiếu rơm. Ông nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Tây, con ngươi mù tựa hồ có tiêu điểm, thần thái sáng láng: "Một trăm hai mươi năm trước, thiên đạo suy sụp, linh khí tán loạn, cảnh giới của tu hành giả không ngừng rớt xuống, sư phụ đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Mấy chục năm trước, sư phụ cùng nhóm sư huynh sư tỷ con rời tông môn, nhập thế hồi hương, đại khai sát giới. Người tu hành vốn không được can dự chuyện phàm trần, vì thế sư phụ mù đôi mắt, sư huynh sư tỷ con cũng không biết lưu lạc nơi nào... Thế nhưng đến giờ sư phụ vẫn không hối hận. Đồ nhi, con biết tu hành là gì không?"

"Là chó má." Vệ Tây hỏi: "Ông có muốn ăn cơm không?"

"Thôi, dù sao sớm muộn gì con cũng biết thôi." Vệ Đắc Đạo cũng không cưỡng cầu, tiếp tục nhìn hư không trên đỉnh đầu, con ngươi lại mất đi tiêu cự, chỉ còn tràn đầy tín niệm lẩm bẩm: "Sư phụ muốn ăn thịt kho tàu..."

Nói xong, ông rốt cuộc nhắm mắt lại, duỗi tay duỗi chân, an tĩnh như đang ngủ.

Vệ Tây đứng yên tại chỗ một hồi rồi xoay người bước ra ngoài.

Cậu cầm dao chăm chú nhìn con heo rừng mình kéo về lúc chạng vạng tối.

Từ khi có trí nhớ tới nay, không biết có phải vì không có thân thể hay không mà cậu thường xuyên cảm thấy đói bụng, sức ăn còn rất lớn, rất hiếm khi được ăn no. Vì thế trước kia khi bắt được con mồi, Vệ Tây sẽ chia cái chân sau cho Vệ Đắc Đạo, phần còn lại thì một hớp nuốt sống.

Thế nhưng hôm nay, cậu không muốn đụng tới.

Bếp lò cháy suốt đêm, mùi thịt kho tàu thơm lừng lan tỏa khắp khe núi.

Đến tờ mờ sáng, trong phòng vẫn không truyền ra tiếng thúc giục đòi ăn cơm của Vệ Đắc Đạo, Vệ Tây ngồi xếp bằng trước bếp lò nhìn trời, thấy âm thanh lách tách trong bếp tắt ngúm mới lấy lại tinh thần, trầm mặc đứng dậy.

Tìm một vị trí thuận mắt ở sân sau, dùng xẻng đào một cái hố to, sau đó Vệ Tây đi vào nhà ôm thân xác đã lạnh như băng của Vệ Đắc Đạo ra.

Cái miệng vẫn luôn dong dài của Vệ Đắc Đạo ngậm chặt, Vệ Tây buông ông xuống, suy nghĩ một chút rồi đào thêm một cái hố nhỏ ở bên cạnh, kéo mớ đầu lâu bị hong khô trên giá mà Vệ Đắc Đạo vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo bỏ xuống.

Đầu lâu bóng loáng, tròn trịa đáng yêu, hốc mắt mở to, lăn lăn dưới hố đất thoạt nhìn rất ngon miệng.

Thế nhưng Vệ Đắc Đạo vẫn luôn ngăn cấm không cho Vệ Tây ăn.

Vệ Tây đứng trước hai cái hố, đột nhiên cảm thấy bụng đói tới mờ mịt.

Sau lưng truyền tới tiếng bước chân tất tất tốt tốt, Vệ Tây quay đầu thì thấy ngoài hàng rào có hơn trăm con thú hoang. Chó sói hổ báo, gà vịt dê bò, đều là đám thú thường ngày hay tới nghe Vệ Đắc Đạo giảng kinh. Vệ Tây thấy chúng thì lại càng đói hơn. Ngọn núi này không có bóng người nhưng động vật khai mở linh trí thì có không ít, rõ ràng vừa tiện lại vừa bổ nhưng Vệ Đắc Đạo không cho cậu ăn. Vệ Đắc Đạo làm ầm ĩ sẽ rất phiền, vì thế bình thường Vệ Tây phải chạy đi rất xa để tìm kiếm con mồi.

Con huơu đực bảy sừng cường tráng tiếp xúc với ánh mắt Vệ Tây liền run chân, thế nhưng vẫn cố gắng gật đầu một cái, sau đó thong thả đi tới trước cái hố chôn Vệ Đắc Đạo, thả cọng cỏ dại mình ngậm tới.

Vệ Tây nhìm chằm chằm một hồi, rốt cuộc đi qua một bên, mặc cho đám thú tiến tới bái tế.

Không con nào tới tay không, ngay cả chó hoang cũng ngậm một con gà rừng. Vệ Tây ngồi xếp bằng trước chiếc hàng rào tả tơi, nhìn đám lương thực mình thèm thuồng nhiều năm nhưng vì Vệ Đắc Đạo ngăn cấm mà chưa thể ăn vào miệng đi tới đi lui, trong lòng lặng im không một gợn sóng.

Thẳng đến khi con chuột lông vàng bái tế trứng chim xong đi tới bên cạnh cậu.

Vệ Tây tựa đầu vào hàng rào, ánh mắt dời xuống, lười biếng hỏi: "Muốn chết à?"

Đuôi chuột lông vàng nổ tung, theo bản năng xoay người muốn bỏ trốn, thế nhưng chạy được hai bước thì nó thả chậm tốc độ, dè dặt nhích từng bước, ánh mắt lấm lét tràn đầy khát vọng.

Nó có ý muốn dẫn đường, Vệ Tây vốn không muốn phản ứng, thế nhưng nhìn thấy mộ phần chất đầy trái cây của Vệ Đắc Đạo thì mờ mịt không biết mình nên làm gì, thế là đứng dậy đi theo nó.

Lão đại ở phía sau đói bụng tới kêu ùng ục, chuột lông vàng chạy nhanh như sấm sét, chỉ một chốc sau đã dẫn Vệ Tây tới trước vách núi. Vệ Tây nhận ra nơi này là mép ranh ngọn núi này, cũng là điểm cuối cùng trong phạm vi săn thú suốt mấy chục năm qua của cậu. Cậu đã tới nơi này vô số lần, mỗi lần đều vì không có thân xác mà bị lá chắn vô hình ngăn cách nhốt ở bên trong.

Kết giới của ngọn núi này chính là môn thần bảo hộ sinh linh trong núi không bị ngoại giới quấy nhiễu, thế nhưng nó cũng là gông xiềng vây khốn sinh linh trong núi không thể luân hồi bình thường.

Nơi này độc lập với đời, ngay cả quỷ sai cũng chưa đặt chân tới, vì thế hồn phách chết ở đây nếu không có người đọc kinh siêu độ thì chỉ có thể khô mòn thành chấp niệm khó tiêu tan, cần phải tìm thế thân chịu tội thay.

Bất quá hung hồn ác quỷ trong núi vốn rất ít, thời mới khai mở linh trí Vệ Tây thỉnh thoảng còn bắt vài con ăn, sau này thì không thấy nữa.

Thật đáng tiếc, ác quỷ âm khí nặng, cảm giác no bụng lớn hơn ăn gà rừng heo rừng rất nhiều...

Vệ Tây suy tư một hồi mới tỉnh táo lại, chuột lông vàng dẫn cậu tới đây làm gì?

Chuột lông vàng đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, kêu dài một tiếng.

Vệ Tây biết nó dẫn mình tới đây làm gì.

Chỗ kết giới trước vách núi, phía sau bụi cỏ hoang có một xác người lẳng lặng nằm đó.

Nó tìm được thức ăn ngon nên muốn hiến cho lão đại a.