Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 48: Một phòng




[*] cáo chỉnh xưng hô lại 1 chút, khúc 1-47, cáo sẽ beta lại sau:3

*****

Vệ Tây vốn không để ý tới nhóm quỷ nguyên trụ bên Hương Cảng lắm, thế nhưng bất ngờ là năng lực nghiệp vụ của bọn họ thực sự rất tốt.

Hoạt động điều giải sau khi triển khai thì được phản ứng rất nhiệt liệt, không ít đạo quan bản xứ rối rít thông qua Hướng Chí Minh vươn cành ô liu với đạo quan Thái Thương Tông mới thành lập không lâu này. Dù sao đầu năm nay các đạo quan ít nhiều đều đụng các vụ pháp sự khó giải quyết lại không thể không quản như vậy, gặp chuyện này thì đều cảm thấy khó xử như Huống Chí Minh.

Vệ Tây từ chỗ Huống Chí Minh nghe được cố sự của một người trong nghề.

Nhân vật chính của cố sự là vị Phong đạo trưởng của Phong Niên Quan, mấy năm trước một tín đồ tới mời ông làm pháp sự, chuyện là trong nhà trúng tà, người nhà bị dọa tới ăn ngủ không yên. Phong đạo trưởng nghe vậy lập tức chạy tới làm pháp sự, lập tế đàn thỉnh cầu vong hồn tự rời đi. Thế nhưng vong hồn rất cố chấp, nói thế nào cũng không chịu đi, thái độ lại còn hung hãn, căn bản không thể nào câu thông, thậm chí còn định công kích gia chủ. Phong đạo trưởng không rõ nguyên nhân, thấy vậy liền bảo hộ gia chủ, xác kiếm gỗ đào ác chiến với nữ quỷ, ý định chỉ là xua đuổi cô ra khỏi nhà mà thôi, thế nhưng lại không cẩn thận làm cô hồn phi phách tán.

Trước khi biến mất nữ quỷ rất yếu ớt, thậm chí không nói nên lời, chỉ có thể dùng cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Phong đạo trưởng mà rơi lệ.

Chủ nhà biết nữ quỷ tiêu tán liền đội ơn Phong đạo trưởng, còn cúng dường cho Phong Niên Quan một ngọn trường minh đăng ba chục ngàn. Phong đạo trưởng rất nghi hoặc về phản ứng của nữ quỷ trước khi chết, qua thật lâu vẫn cứ canh cánh trong lòng, vì thế lần nọ có cơ hội liền nhờ người hỏi thăm tình huống vị chủ nhà kia.

Nào ngờ kết quả nhận được lại ngoài dự đoán của mọi người, chủ nhân trước của ngôi nhà là vợ của một anh hùng liệt sĩ. Chồng rời nhà đánh giặc rồi biệt vô âm tín, người vợ ở nhà ngóng trông, đến khi chết vẫn không nguyện rời đi. Trước khi qua đời, người vợ sợ hồn phách của chồng quay về nhà không tìm thấy mình nên thỉnh cầu thân nhân an táng mình ở trước cửa.

Chủ nhà kia sau đó cũng nói trước khi mình gặp chuyện đã quy phạm luật lệ lén xây hầm ngầm, trong quá trình xây dựng đội công trình có đào được một phần hài cốt không rõ đã chôn bao nhiêu năm. Chủ nhà sợ xui rủi, cộng thêm đang xây dựng trái phép nên không dám báo cảnh sát, chỉ nhờ đội công trình mang đi xa vứt bỏ.

Sau chuyện đó Phong đạo trưởng bệnh nặng một trận, áy náy vô cùng, cơ hồ muốn từ bỏ kinh doanh đạo quan.

Chỉ vì suy nghĩ sai lầm của ông mà tiêu tán một âm hồn khổ sở chờ đợi chồng mình mấy chục năm. Thế nhưng chuyện này đổi lại là Huống Chí Minh hay bất kỳ ai khác trong ngành cũng không thể làm gì khác...

Trách nhiệm của huyền môn nặng nề hơn thế nhân tưởng tượng, đúng sai không thể phân rõ, chọn cái nào cũng khó.

Thế nhưng lần này, chủ nhân của ba chiếc quan tài cuối cùng đã bị mấy lão thái thái thuyết phục, lấy một tràng pháp sự cung phụng cùng ba năm tế tự làm điều kiện, tự nguyện đồng ý hỏa táng thi thể dọn vào mộ viên bản xứ.

Chủ nhà dĩ nhiên cầu mà không được, thế nhưng nếu bọn họ không chịu nhân nhượng mà cứng rắn như lúc ban đầu điều giải thì có lẽ Huống Chí Minh chỉ có thể trái lương tâm xua đuổi mấy vong hồn kia thành dã quỷ, nào có kết cục trọn vẹn như vậy?

Vì thế mặc dù Huống Chí Minh cảm thấy đội điều giải mà Thái Thương Tông mới thành lập có chút vô ngữ nhưng trong lòng thực sự rất cảm kích, không chỉ thay Vệ Tây làm trung gian với các đạo quan khác mà còn chủ động đề nghị: "Vệ đạo hữu, gần nhất cậu có pháp sự gì không? Nếu không có thì bên chỗ tôi có một công việc thù lao phong phú, tín đồ mời rất nhiều đạo quan, tôi có thể đề cử bên cậu gia nhập."

"Hửm? Pháp sự gì?"

"Là một đoàn phim, tài lực bên đầu tư rất hùng hậu, không biết cậu có nghe qua người này chưa, người phụ trách tên là Khâu Quốc Khải. Gần nhất công ty bọn họ đầu tư một bộ phim điện ảnh linh dị huyền huyễn, nghe nói sau khi bấm máy thì xảy ra không ít chuyện lạ."

****

Kết quả không cần Huống Chí Minh đề cử, Khâu Quốc Khải đã tự tìm tới cửa.

Một đoạn thời gian không gặp, Khâu Quốc Khải đã béo vượt trội, cả người cứ như sắp chảy mỡ ra tới nơi.

Vệ Tây liếc mắt một cái liền lặng lẽ nói với nhị đồ đề: "Xem ra sau khi mua bùa chú của đồ nhi, mẹ ông ta thực sự cầm được cái sạn nấu cơm."

Nhị đồ đệ từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Vệ Tây, nghe cậu nói vậy cũng không phản ứng, chỉ khi Khâu Quốc Khải giống như trước kia nhiệt tình nhào tới muốn chào hỏi Vệ Tây mới đưa tay ngăn cản đối phương tới gần.

Khâu Quốc Khải đáng thương từ nhỏ đã du học ở ABC, thế nhưng từ khi quen biết tới giờ chưa từng thành công ôm được Vệ Tây. Ông bị ấn cái trán, ánh mắt từ trên người Vệ Tây dời qua vị nhị đồ đệ tuấn tú không rõ thực lực nhưng tỏa ra khí chất không dễ chọc này, suy nghĩ một chút rồi quyết định rút lui, chuyển qua ôm Đoàn Kết Nghĩa.

Đoàn Kết Nghĩa nhiệt tình ôm lại Khâu Quốc Khải: "Khâu tổng, sắc diện ngài hồng hào, khí sắc không tệ a!"

"Thôi đừng nói." Khâu Quốc Khải lộ ra biểu tình ưu thương: "Ly hôn rồi, đứa nhỏ cũng bị cô ta mang đi, may mà không bị truyền thông phát hiện. Aiz, cậu nói xem sao lại như vậy chứ? Rõ ràng trước khi kết hôn ngây thơ đơn thuần như vậy, thế nhưng dáng vẻ cuồng loạn khi ly hôn... thực sự làm tôi tổn thương."

Cha ông cũng vì thế là tức giận đập ông một trận.

Bất quá nghĩ lại có thể gặp lại người mẹ đã mất nhiều năm, Khâu Quốc Khải lại khôi phục tinh thần, cảm kích nhìn Vệ Tây: "Vệ đại sư, lần này tôi mạo muội tới đây thật ra là có chuyện muốn nhờ."

Khâu Quốc Khải vất vả xê dịch một thân thịt ngồi xuống rồi chậm rãi giải thích: "Đầu năm nay công ty chúng tôi đầu tư một bộ phim điện ảnh huyền huyễn tên là [Tiếng Thét], là một câu chuyện yêu tinh quỷ quái thời cổ, hai tháng trước vừa mới bấm máy, không ngờ lại không ngừng gặp chuyện làm lòng người bên đoàn phim bàng hoàng."

Ông thở dài: "Mới đầu rất tốt, trước tiên đoàn phim bắt đầu quay các cảnh trong nhà, khi đó chỉ có chút không thuận lợi mà thôi. Sau đó bắt đầu chụp ngoại cảnh, cả đoàn phim chuyển tới Mậu Hoa sơn ở kế bên, lúc này xuất hiện vấn đề lớn, bắt đầu từ khách sạn trong núi tới hiện trường quay chụp, thường xuyên có nhân viên nói hoàn cảnh quá u ám. Mới đầu công ty không chú ý lắm, ngài cũng biết đó, phim điện ảnh huyền huyễn mà, ít nhiều cũng phải có mấy chuyện đó, trước kia đoàn phim huyền huyễn cũng truyền ra không ít tin tức, tất cả đều giải thích là diễn viên ở trong đoàn phim quá lâu, quá nhập vai nên xuất hiện ảo giác."

"Tôi cũng nghĩ là vậy. Thế nhưng tuần trước, đoàn phim chuẩn bị quay chụp một cảnh đánh nhau khá lớn, đại khái là diễn cảnh thần tiên yêu ma đại chiến, đoàn phim không đủ người nên đã ra ngoài núi tìm hai xe diễn viên quần chúng. Nào ngờ nhóm diễn viên quần chúng vào núi không bao lâu thì bắt đầu nói mình thấy quỷ, còn cảm thấy mình bị quỷ theo dõi. Bọn họ nói mình nghe thấy tiếng quỷ mắng, còn nói trang phục diễn của mình bị xét nát vụn một cách khó hiểu. Sau đó phỏng chừng quá sợ nên không chịu quay phim nữa, tự chi lộ phí chạy trở về, kết quả không bao lâu sau đã truyền tin cho đám paparazzi. Dù sao chuyện này hiện giờ đã nháo ỏm tỏm trên mạng, một số bạn mạng mắng đám chế tác tụi tôi không coi diễn viên ra gì, ảnh hưởng đặc biệt không tốt."

"Thật ra thì mới đầu chỉ muốn mời một mình ngài rồi." Khâu Quốc Khải nói: "Bất quá ý của hội đồng quản trị công ty là chuyện này chưa rõ chân tướng nên phô trương một chút thì tốt hơn. Ngài không biết đâu, đám diễn viên trong đoàn phim bị dọa tới mức sắp chạy sạch rồi, người tới nhiều một chút cũng làm bọn họ an tâm hơn. Chuyện thù lao ngài cứ an tâm."

****

Thỉnh cầu của hội viên thẻ vàng, hơn nữa thù lao phong phú, kết quả tự nhiên không cần phải nói.

Sau khi thỉnh cầu xong, Khâu Quốc Khải còn ra ngoài đốt nén nhang cho Thiên Tôn Đắc Đạo mà Thái Thương Tông cung phụng, cũng cam kết sau khi chuyện giải quyết sẽ dâng một ngọn trường minh đăng cho tông môn.

Trường minh đăng là một tiêu chuẩn khác để đánh giá tông môn có hưng thịnh hay không, Vệ Tây lập tức động lòng, theo lời Huống Chí Minh thì trong quan của bọn họ có mười mấy ngọn trường minh đăng do tín đồ dâng tặng, Thái Thương Tông cư nhiên không có ngọn nào.

Vì thế trước khi rời đi tâm tình của Vệ Tây rất vui vẻ, lúc đi ngang qua lư hương còn đưa tay sờ một cái, giễu cợt nói: "Chờ đi, ông sắp có đèn rồi a."

Đang là mùa đông, lư hương được làm bằng đồng thau nhưng sờ vào không hề lạnh như băng, phỏng chừng là do bây giờ đã có nhiều tín đồ tới dâng hương hơn.

Đoàn Kết Nghĩa cổ quái liếc nhìn lư hương, cảm thấy chính mình tựa hồ xuất hiện ảo giác, là do gió thổi sao? Nhang trong lư sao đột nhiên lại sáng như vậy?

Sóc Tông cũng nghe thấy lời Vương lão thái kích động nói với mọi người: "Đắc Đạo Thiên Tôn linh lắm a!"

"..."

Vệ Tây nhìn biểu tình Sóc Tông, hỏi: "Sao vậy?"

Sóc Tông phức tạp nhìn Vệ Tây, cảm xúc ngổn ngang nói: "...không có gì."

Tông môn này từ trên xuống dưới đúng là làm người ta không biết nói gì cho phải.

****

Núi Hoa Mậu ở kế bên, đi đường xấp xỉ năm tiếng, lúc ba thầy trò tới nơi thì trời đã tối.

Nhóm đạo sĩ mà công ty Khâu Quốc Khải mời tới sớm hơn bọn họ một bước, lúc này Đoàn Kết Nghĩa mới kịp phản ứng, nhìn xe cộ đậu đầy ngoài bãi đậu xe mà than thở: "Aiz, thái độ của Khâu tổng mặc dù rất thành khẩn, thế nhưng công ty bọn họ nguyện chi nhiều tiền để mời nhiều đồng hành như vậy làm con cảm thấy danh tiếng Thái Thương Tông chúng ta không đủ lớn, không trấn áp được a. Aiz."

Tông môn nhỏ mới khởi nghiệp chính là vậy, lực uy hiếp không đủ. Đoạn thời gian gần đây anh vẫn luôn dương dương tự đắc với công trạng tuyệt vời của công ty, thế nhưng lúc này thực sự đã bị thực tế đánh tỉnh.

Vệ Tây nghe vậy thì chỉ nhàn nhạt nói: "Yên tâm, sớm muộn sẽ có ngày uy danh Thái Thương Tông lan xa, môn đồ vô số."

Đoàn Kết Nghĩa cười hắc hắc, thầm nghĩ sư phụ nhà mình đúng là lạc quan, định ra mục tiêu phấn đấu cao như vậy, điều đó sao thực hiện được chứ?

Vệ Tây chuyển qua nhìn hai đồ đệ nhà mình, mái tóc xoăn cùng áo khoác bị gió núi thổi bay phần phật, thế nhưng thân mình vẫn đứng thẳng tắp: "Đây là ước nguyện của sư tổ các con."

Nhị đồ đệ trầm mặc nhìn cậu, đại đồ đệ mới vừa cười ha hả, thấy cậu đặc biệt nghiêm túc thì có chút lúng túng. Nhị đồ đệ nhìn cậu một hồi rồi bình tĩnh đưa tay đè lên vai cậu.

"Sẽ được, những thứ mà em muốn." Nhiệt độ trong lòng bàn tay Sóc Tông tựa hồ có thể xuyên qua lớp vải truyền tới làn da, Vệ Tây dời mắt qua chỗ khác, nhìn ngọn núi ở xa xa, hời hợt nói: "Vào thôi, gió lớn."

Trong núi chỉ có một khách sạn, trước không có thôn sau không có tiệm, thoạt nhìn trơ trọi quỷ dị, thế nhưng địa thế dựa núi gần nước, phong cảnh quả thực không tệ.

Vệ Tây còn chưa tiến vào đại sảnh đã nghe thấy âm thanh Lục Văn Thanh: "Vệ Tây! Cậu cũng tới à?"

Lục Văn Thanh mặc dù không giỏi nhưng gia thế cực kỳ trâu bò, còn quen biết rất nhiều đạo hữu bản xứ, tự nhiên cũng nằm trong danh sách được công ty Khâu Quốc Khải mời tới.

Huống Chí Minh cũng chủ động tiến tới chào hỏi, đồng thời giới thiệu cho các vị đạo sĩ ở đây biết lai lịch Vệ Tây, một số người biết tới Thái Thương Tông thông qua đội điều giải thì vội vàng tiến tới làm quen, người chưa từng nghe tới cái tên này thì tìm hiểu hỏi thăm một chút.

Biết đó chỉ là đạo quan mới mở thì không quá hứng thú, cái tên chưa từng nghe tới, chắc cũng bình thường thôi.

Lúc này người phụ trách công ty đi theo Khâu Quốc Khải cầm một tờ danh sách đi tới, có chút áy náy nói với mọi người: "Các vị đại sư, trong núi chỉ có một khách sạn này mà thôi, một số phòng đã cấp cho nhân viên đoàn phim, số phòng còn lại thực sự không đủ, chỉ có thể ủy khuất các vị ở hai người một phòng."

Nhóm đạo sĩ lớn tuổi nhíu mày, bất quá không tình nguyện cũng không có cách nào, lúc ngồi xe cũng nhìn thấy quang cảnh vắng vẻ nơi này, nói thật có một khách sạn kích thước lớn như vậy đã là bất ngờ lắm rồi.

Vệ Tây sửng sốt, quay đầu nhìn hai đồ nhi nhà mình: "Hai người một phòng?"

Cậu dẫn theo hai đồ đệ, nên chia sao đây?

Nhị đồ đệ nghe tin này cũng có chút sửng sốt, biểu tình có chút phức tạp.

Fan cuồng Lục Văn Thanh lập tức hăng hái: "Vệ Tây, cậu ở chung phòng với anh đi, để hai đồ đệ cậu một phòng. Anh ngủ yên lắm, không ngáy không nghiến răng gì cả!"

Đại đồ đệ Thái Thương Tông trợn mắt: "Không được!"

Nhị đồ đệ Thái Thương Tông nhíu mày: "...không được!"

Bị đồng thanh cự tuyệt, Lục Văn Thanh khó hiểu hỏi: "Sao lại không được?"

Đoàn Kết Nghĩa trừng mắt, ánh mắt cứ như đang nhìn kẻ gian: "Ông mới là dựa vào cái gì mà đòi chung phòng với sư phụ tôi ấy, tôi chung phòng với sư phụ mới đúng! Ông có ý đồ gì hả?"

Lục Văn Thanh: "Ông có bị bệnh không hả? Tôi thấy ông mới giống kẻ gian ấy! Cả người đầy mùi gay! Ông muốn làm gì Vệ Tây hả?"

Đoàn Kết Nghĩa: "Gay cái gì mà gay, ông bớt xàm đi nha!"

Lục Văn Thanh: "Không đúng à? Lần trước ông chả phải gọi Sóc Tông tiên sinh là chồng còn gì? Không thừa nhận à?"

"..." Đoàn Kết Nghĩa thẹn quá thành giận, Lục Văn Thanh cũng quyết không nhường nửa bước, hai người trợn mắt trừng nhau, bầu không khí vô cùng khẩn trương.

Nhị đồ đệ Thái Tương Tông yên lặng một trận rồi cầm lấy chìa khóa do người phụ trách đưa tới, một tay xách hành lý, cúi đầu bình tĩnh nói Vệ Tây: "Đi thôi."

Phòng ở tầng sáu, thang máy khá chật, lúc ra thang máy Vệ Tây thấy nhị đồ đệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà rồi hỏi nhân viên dẫn đường ở phía trước: "Tầng trên để trống à?"

Nhân viên sửng sốt: "Làm sao ngài biết? Phòng Suite tầng trên quả thực không có người ở."

Sóc Tông: "Nếu có phòng trống, vì sao lại nói là không đủ phòng? Phòng Suite hẳn có không ít phòng ngủ mới đúng."

Vệ Tây nghe vậy cũng nghi hoặc nhìn về phía nhân viên khách sạn, nào ngờ sắc mặt người nọ biến đổi, tựa hồ đó là một bí mật không thể nói ra, còn sợ bị tra hỏi, sau khi dẫn hai người tới cửa phòng thì vội vàng chạy đi, một phút một giây cũng không chịu nán lại.

Sóc Tông an tĩnh quay đầu nhìn bóng lưng cô gái, lúc này nghe thấy tiếng Vệ Tây: "Ngớ ra gì đó, mau mở cửa đi."

Anh hồi phục tinh thần, nhìn Vệ Tây một cái rồi quay qua nhìn chằm chằm cửa phòng, 609.

Tay đưa tới cà thẻ phòng, tít một tiếng cửa mở ra, Sóc Tông vẫn đứng yên tại chỗ. Anh có chút do dự, một phòng...

Suy nghĩ một lát thì cảm thấy không sao cả, chỉ là chung phòng mà thôi.

Ngay lúc này lại nghe âm thanh của Vệ Tây tiến vào phòng nói: "Ô? Sao chỉ có một cái giường?"

Sóc Tông: "............"

Anh sợ run một trận, đưa mắt nhìn vào.

Trong căn phòng chật hẹp u ám phía trước chỉ có một chiếc giường đôi.

Trên giường lại còn đặt một cành hoa hồng giả, dưới ánh đèn lờ mờ, không gian ấm áp hệt như phòng trăng mật.

Vệ Tây không chờ nhị đồ đệ nhà mình kịp phản ứng đã có phát hiện mới, cậu xoay người nhìn về phía không gian phòng vệ sinh, giọng điệu thực kinh ngạc: "Ô, chỗ này sao lại trong suốt?"

Phía bên phải cửa phòng là mặt kính thủy tinh trong suốt ngăn cách thành gian vệ sinh, có thể thấy rõ bồn rửa mặt, dĩ nhiên bồn tắm cũng thấy rõ ràng, từ khi xuống núi tới nay, đây là lần đầu tiên cậu thấy cách trang hoàng như vậy.

Vệ Tây rất ngây thơ, trong đầu hoàn toàn không có chút phế liệu màu vàng nào cả: "Thực đẹp a."

Sóc Tông bắt đầu cảm thấy rương hành lí trong tay mình nặng trịch: "............"

...*...