Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 6: Pháp khí kỳ lạ phách lối khiêu khích nhưng không có bản lĩnh phản kháng




Lúc Lâm Hãn Dương bắt đầu tìm kiếm Vệ Tây, Vệ Tây đã đào khoét hết lương thực dự trữ của tên ăn mày xui xẻo.

Mới đầu tên ăn mày còn ôm vết thương núp trong xó sợ hãi né tránh, thế nhưng nhìn thấy Vệ Tây ăn tới phình phình gò má như chuột hamster thì không còn quá sợ hãi nữa. Không thể không nói người đẹp ngay cả ăn cũng giống như đang làm chuyện cảnh đẹp ý vui, mặc dù trên người mặc quần áo cũ kỹ nhưng không hề ảnh hưởng tới mỹ cảm từ gương mặt xinh đẹp cùng dáng người cao ngất. Huống chi Vệ Tây thật sự ăn rất nghiêm túc, một người ăn mày lưu lạc sống dưới gầm cầu có thứ gì ngon để ăn chứ? Toàn lá mấy thứ bánh kẹo rẻ tiền mà thôi, thế nhưng Vệ Tây lại ăn cẩn thận như sơn hào hải vị, hoàn toàn không có chút chê bai.

Đối với người thường xuyên bị người đi đường xem là quái thú như tên ăn mày thực sự là trải nghiệm kỳ lạ.

Vì thế nhìn một hồi, tên ăn mày liền sinh ra dục vọng muốn trò chuyện: "Này! Cái kia, cậu tên là gì vậy?"

Vệ Tây cầm bịch chà bông liếc mắt một cái, mặc dù dáng vẻ lúc ăn rất đáng yêu nhưng ánh mắt kia lại hoàn toàn không có chút đáng yêu nào. Tên ăn mày bị nhìn tới run lẩy bẩy, không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình cùng nhìn bịch chà bông kia không hề có chút nào khác biệt.

Chút khí thế khó khăn lắm mới phừng lên lại xì xạch, tên ăn mày lắp bắp đổi lời: "Đại, đại ca, em gọi là Đoàn Kết Nghĩa, trước đây chưa từng thấy ngài ở Phượng Dương, cái kia, ngài mới tới đây sao? Xưng hô thế nào?"

Vệ Tây bỏ mấy chiếc túi đựng vừa ăn xong vào trong gùi, phẫy phẫy tay áo: "Tôi là chưởng môn đời thứ sáu mươi hai của Thái Thương Tông, Vệ Tây."

"..." Đoàn Kết Nghĩa cười khan hai tiếng: "À, à, vậy Thái Thương Tông làm cái gì?"

Vấn đề này làm Vệ Tây hơi khựng lại, Vệ Tây dừng một chút, trong đầu nháy mắt xuất hiện những lời mà Vệ Đắc Đặc vẫn luôn lải nhải, thật lâu sau mới không quá chắc chắn trả lời: "Trừ ma vệ đạo."

Đoàn Kết Nghĩa cười lúng túng, nhìn kỹ quần áo Vệ Tây, trong đầu thầm nghĩ, khó trách ăn mặc kỳ quái như vậy, hóa ra là làm thần côn? Từ nhỏ anh đã lớn lên ở Phượng Dương trấn này, bởi vì trên núi có miếu sơn thần nổi danh nên chuyện giả thần giả quỷ cũng thấy không ít, cũng quen không ít, dù sao cũng đều là kẻ lường gạt.

Bất quá nhìn dáng vẻ Vệ Tây thì tựa hồ làm ăn không tốt lắm. Cũng khó trách, trẻ tuổi như vậy quả thật rất khó làm người ta tín nhiệm, giống như mình thân thể quá cường tráng không thể nào ăn xin bằng lão què ở phố kế bên vậy. Nghĩ vậy, Đoàn Kết Nghĩa có chút bi ai, cảm thấy quan hệ của hai người trở nên gần gũi hơn, giọng điệu cũng thân thiết hơn: "Rất tốt rất tốt, hai chúng ta cũng coi như nửa đồng hành, khó trách vừa thấy đại ca liền cảm thấy thân thiết, muốn chào hỏi."

Chẳng qua lần "chào hỏi" này suýt chút nữa đã đánh mất nửa cái mạng, Đoàn Kết Nghĩa nói ra lời lẽ không biết xấu hổ như vậy nhưng không hề ngại ngùng, còn cười híp mắt lôi kéo tình cảm: "Hiện giờ hai ta cũng coi như quen biết, có thể thấy là thật sự rất có duyên phận, đại ca yên tâm, Đoàn Kết Nghĩa em đây coi trọng nhất là nghĩa khí, từ nay về sau thứ của em cũng là của đại ca, nếu đại ca gặp chuyện phiền toái ở Phượng Dương trấn này, em nhất định sẽ dốc hết sức hỗ trợ.

Đoàn Kết Nghĩa vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ lần này hẳn sẽ không bị đánh nữa đi, ngẩng đầu thì thấy Vệ Tây nhíu mày nhìn mình.

Ánh mắt kia đảo từ đầu tới chân, còn mang theo chút xoi xét, sắc bén đến mức lúc lướt qua làn da sẽ mang tới cảm giác đau nhói.

Đoàn Kết Nghĩa thấp thỏm, cơ hồ muốn che gương mặt sưng phù của mình lùi về thì Vệ Tây đột nhiên thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Cũng tốt."

Sau đó cậu đứng dậy tuyên bố: "Từ nay về sau, anh chính là đại đệ tử của Thái Thương Tông tôi."

Trước kia Vệ Đắc Đạo có nói, điểm quan trọng nhất của phát triển tông môn chính là thu nhận môn đồ rộng khắp, đồ đệ đủ ưu tú thì địa vị của tông môn ở trong giới mới vững chắc. Tên Đoàn Kết Nghĩa này miệng lưỡi trơn tru, mặt mày không quá chính phái nhưng rất kiên định, không phải người tùy tiện làm ác, giữa trán còn có chút quý khí như ẩn như hiện.

Nhất thời không thể nhìn ra quý khí kia từ đâu mà có, thế nhưng cũng không quá quan trọng, tóm lại đối phương là nhân tuyển tốt, tìm được thức ăn dễ ăn. Nếu đối phương đã thành khẩn như vậy, mình nhận cũng không sao.

Đoàn Kết Nghĩa: "......????"

Chờ chút a đại ca, đại ca, em không phải có ý này a! Còn đại đệ tử là ý gì? Thái Thương Tông kia hóa ra chỉ có mỗi một người thôi sao?

"Đứng dậy, đeo gùi của tôi đi."

Đoàn Kết Nghĩa lắp ba lắp bắp nói: "Kia, cái kia, cái kia, tôi không phải..."

"Im miệng." Vệ Tây giơ tay ngăn cản Đoàn Kết Nghĩa om sòm, ánh mắt nhìn về phía khoảng đường thông tới gầm cầu: "Chuẩn bị một chút đi, chúng ta phải lên đường."

Vừa dứt lời, phía trước đã vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, nháy mắt có một đám người vội vội vàng vàng xuất hiện, Lâm Hãn Dương cầm đầu cơ hồ là lập tức phát hiện Vệ Tây đứng dưới gầm cầu, ánh mắt kích động tới lóe sáng.

Đối phương vẫn mặc bộ đạo bào rách rưới bụi bẩn kia, thế nhưng hiện giờ Lâm Hãn Dương hoàn toàn không cảm thấy sa sút không đáng tin, ngược lại nhìn thế nào cũng thực xuất trần, thực huyền ảo.

Quả nhiên đây mới là thật sự là đại sư, không ham danh lợi không toan tính quyền quý, hoàn toàn không giống đám lừa gạt diêm dúa lòe loẹt kia chút nào.

Lâm Hãn Dương đi tới gần, vừa mở miệng đã vội vàng thành thật xin lỗi: "Đại sư, thật xin lỗi ngài, trước đó đã đắc tội."

Vệ Tây nghĩ một chút, không rõ người này đã đắc tội mình cái gì, bất quá cũng lười hỏi, chỉ gật đầu: "Kiếp nạn qua rồi à?"

"Cũng nhờ đại sư ra tay tương trợ." Lâm Hãn Dương thực cảm kích: "Ân cứu mạng không thể nào báo đáp, xin mời đại sư về nhà tôi một chuyến để chúng tôi có thể chiêu đãi ngài."

"Vợ ông đã cho tôi tiền rồi." Vệ Tây không biết nói chuyện khách sáo, thẳng thắn hỏi: "Ông tìm tôi không phải vì chuyện trong nhà à?"

"............" Lần đầu tiên Lâm Hãn Dương gặp một người không hề biết khách sáo chút nào như vậy, ông có chút lắp bắp không biết nói thế nào, đồng thời cũng vì đối phương vừa liếc mắt đã nhìn ra ý đồ thật của mình mà vừa kích động vừa thấp thỏm. Nghe đối phương nói vợ mình đã cho tiền, nghĩ tới hai trăm đồng kia, Lâm Hãn Dương cho rằng đối phương truy cứu chuyện mình đã xúc phạm, thực sự là hối hận không thôi. Trước đó thái độ của ông quả thực không tôn kính chút nào, giờ lại muốn mời người ta về nhà giải quyết vấn đề, thật sự có thể nói hành vi bỉ ổi.

Thế nhưng trước đây ông không biết trên thế giới này thật sự có thứ phi khoa học như vậy a! Chỉ vài giờ ngắn ngủi, thế giới quan của ông đã bể nát tới mức không tìm được mảnh vụn.

Thế nhưng ngượng thì ngượng nhưng mời thì vẫn phải mời, vì thế Lâm Hãn Dương ngừng một chút rồi nhắm mắt mở miệng: "Đại sư thần cơ diệu toán, vợ tôi đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu ở nhà, không biết đại sư có nguyện ý nể mặt..."

Lúc này Lâm Hãn Dương không hề ôm hi vọng gì, chỉ cố gắng hỏi thử mà thôi, thật không ngờ vị đại sư trước mặt lại không hề do dự, nghe ông nói xong liền gật đầu: "Đi thôi. Kết Nghĩa!"

Vệ Tây tỏ ý muốn dắt đồ đệ của mình theo, lúc này Lâm Hãn Dương mới chú ý dưới gầm cầu còn có một người trẻ tuổi, nhìn thoáng qua thì lập tức bị dáng vẻ của đối phương dọa hoảng: "Cái kia, vị này là...?"

Vệ Tây tùy ý khoát tay: "Là đại đệ tử Đoàn Kết Nghĩa của tôi."

Đoàn Kết Nghĩa: "Tôi..."

Sắc mặt Lâm Hãn Dương lập tức biến đổi, không còn cảm thấy đối phương dơ bẩn nữa. Lúc này ông đang vô cùng cảm kích vì Vệ Tây không so đo hiềm khích trước đó, chỉ cảm thấy cao nhân quả nhiên là cao nhân, ngay cả thu nhận đồ đệ cũng thực phóng khoáng, vì thế liền ngắt lời Đoàn Kết Nghĩa: "Thì ra là vậy, hân hạnh hân hạnh, xin mời Đoàn tiên sinh."

Đoàn Kết Nghĩa: "..."

Sau khi lên xe Vệ Tây mới biết hóa ra bên trong con dã thú là như vậy, ở trong núi cậu đã quen tự do tự tại, sau một chốc cảnh giác, cảm thấy không có gì uy hiếp thì liền lười biếng dựa vào lưng ghế, thiu thiu ngủ.

Nhìn dáng vẻ Vệ Tây, nếu không để ý tới quần áo trên người, dáng vẻ biếng nhác xinh đẹp của cậu hệt như tiểu công tử được cưng chìu của nhà nào đó. Người bạn đi cùng đang ngồi trên ghế lái liếc trộm một cái, nhịn không được tò mò hỏi Lâm Hãn Dương: "Ông làm gì vậy, khua chiêng giống trống rầm rộ chỉ vì tìm một đứa bé à?"

Lâm Hãn Dương vội vàng cản lời đối phương, biểu tình thận trọng: "Ông mau im miệng đi, này chính là cao nhân đó!"

Ông bạn: "..." Ông bạn này bình thường rất lý trí, sao tự dưng nói điên là điên a?

Nhà tổ Lâm gia ở ngoại ô Phượng Dương trấn, tòa kiến trúc cổ đã được rất nhiều năm, sau vài lần chỉnh sửa nhưng vẫn cảm nhận được nét cổ xưa của nó. Lâm Hãn Dương lớn lên ở đây, sau khi gây dựng sự nghiệp thành công thì dẫn người thân chuyển tới Bắc Kinh, nhà tổ liền vắng vẻ hẳn, thế nhưng hôm nay trước cổng xe cộ huyên náo, tiếng người ồn ào không dứt.

Trong sân bày đủ hương án pháp khí, giấy tiền vàng bạc, trong phòng khách ngồi đầy nhóm đại sư đang đàm luận, Lâm lão phu nhân cẩn thận tiếp đãi, Lâm phu nhân thì không ngừng nhìn về phía cửa, vẻ mặt vừa mong đợi lại khẩn trương.

Lâm gia ở Phượng Dương trấn có thể nói là giàu nứt đố đổ vách, đại sư được mời mới tự nhiên cũng không phải nhân vật tầm thường, pháp môn thiên kỳ bách quái, thế nhưng đều cao thâm cao ngạo như nhau. Lần này được mời tới so tài trừ tà, trong lòng kỳ thực vẫn luôn xem thường đối thủ, vì thế thấy Lâm gia chậm chạp không chịu bày tiệc thì có người bất mãn.

Một vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt để râu dài, tay cầm la bàn nhíu mày nhìn đồng hồ đeo tay: "Giờ lành đã đến, gia chủ rốt cuộc kì kèo cái gì?"

Bà đồng khá nổi danh ở Phượng Dương trấn ngồi bên cạnh cười nói: "Nghe nói Lâm lão phu nhân mời một vị đại sư khá nổi danh ở Bắc Kinh tới, phỏng chừng là đang chờ bọn họ."

"Bắc Kinh?" Vừa dứt lời liền có người truy hỏi: "Chẳng lẽ là người của Lục gia?"

Bà đồng gật đầu: "Không sai, không chỉ người Lục gia, nghe nói còn là bên dòng chính."

Nghe thấy lời này, biểu tình của những người còn lại cũng có chút kinh ngạc, tiếp đó câu chuyện bắt đầu xoay chuyển theo hướng bát quái thế gia. Phượng Dương trấn nằm ở tít phía nam, cách thủ đô xa xôi ngàn dặm, người tu hành trong trấn ít nhiều cũng có chút ngưỡng mộ nhóm đại sư nổi danh ở thủ đô, huống chi người mà bà đồng nói tới lại còn là người của Lục gia tiếng tăm lẫy lừng.

Tuy bọn họ được dân cư ở trấn nhỏ này tâng bốc tán tụng nhưng vẫn kém xa Lục gia, không khỏi ghen tỵ nói: "Lâm gia đúng là đổ vốn gốc."

Bất quá hâm mộ thì hâm mộ nhưng có thể cùng nhân vật nổi danh như vậy hành pháp vẫn rất mong đợi, vì thế lúc nghe thấy động tĩnh ngoài cửa liền rối rít quay đầu nhìn lại.

Vị nam chủ nhân Lâm gia bình thường vẫn lạnh nhạt với bọn họ lúc này đang nở nụ cười hiếm thấy, ân cần giải thích gì đó với người ở phía sau, đồng thời đưa tay làm động tác mời, nữ chủ nhân Lâm gia cùng lão phu nhân cũng vui mừng tiến ra tiến đón, sau đó nhóm người tản ra, xuất hiện... là một người trẻ tuổi mặc quần áo rách rưới?

Phía sau người trẻ tuổi kia còn có một theo hầu càng khó hình dung hơn, đầu tóc rối bời râu ria xồm xoàm không biết đã bao nhiêu ngày không cắt tỉa, trên lưng đeo cái gùi trúc cao cỡ nửa người, lôi thôi lếch thếch không ra dáng người.

Mọi người kinh hãi không thôi, bất quá đổi cách suy nghĩ một chút thì cũng không quá khó tiếp nhận. Dù sao cũng là Lục gia đại danh đỉnh đỉnh, người trẻ tuổi đi đầu mặc dù mặc đạo bào rách nát nhưng dáng vẻ dễ nhìn lạ thường, động tác cũng đầy quý khí hệt như hạc đứng trong bầy gà. Mà người theo hầu phía sau mặc dù lôi thôi nhếch nhác nhưng vóc người rất cường tráng, được nhóm người nhiệt tình vây quanh nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, hoàn toàn không có chút nào để tâm tới gia cảnh giàu sang của Lâm gia.

Quả nhiên khác biệt, mọi người gật đầu thầm nghĩ.

Lâm Hãn Dương cung kính giới thiệu: "Đại sư, đây chính là nhà tôi, phía trước có bậc thang, ngài cẩn thận một chút."

Vệ Tây vừa tiến vào phòng liền có giác mát lạnh, hoàn toàn không giống nhiệt độ nóng bức như lồng hấp ở bên ngoài, mà cảm giác này không phải từ mái hiên mang tới, cậu lập tức chuyển mắt nhìn cánh cửa phòng cách đó không xa.

Cậu ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, không phải từ bàn ăn phía trước.

Điều này làm tâm tình Vệ Tây rất vui vẻ, liền gật đầu: "Tốt lắm."

Lâm phu nhân vừa thấy Vệ Tây liền rươm rướm nước mắt tiến tới không ngừng nói cám ơn, Lâm lão phu nhân mặc dù không tận mắt chứng kiến nhưng cũng từ miệng con dâu biết được chuyện đã xảy ra, cũng không dám thất lễ với vị đại sư trẻ tuổi này, cẩn thận đón tiếp.

Sau khi cám ơn xong, Lâm phu nhân lau nước mắt, vội vàng gọi người làm: "Dì Vương, dì Lý, tới tủ rượu lấy chai rượu đỏ tôi mang về lần trước ra đây, chuẩn bị dọn cơm!"

Lâm lão phu nhân có chút do dự: "Nhóm Lục đại sư vẫn chưa tới..."

"Không đợi, không đợi nữa." Vợ chồng Lâm gia lúc này nào còn tâm tình quản Lục gia gì đó, cả trái tim đều treo trên người Vệ Tây: "Vệ đại sư, mời ngồi."

Vệ Tây vừa chú ý tới cửa phòng có âm khí nồng đậm bên kai vừa dẫn theo đồ đệ vẫn luôn ngẩn người chậm rãi tiến vào nhà. Ánh mắt liếc nhìn xung quanh, phát hiện dân chúng sống trong thành trì này quả nhiên rất giàu có. Đừng nói tới mấy thứ vật dụng trang trí đầy nhà, chỉ riêng chùm đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu Vệ Tây đã là bảo vật mà Vệ Tây chưa từng thấy qua.

Lúc đang suy tư, ánh mắt Vệ Tây đột nhiên cảnh giác nhìn về phía bên trái.

Trên vách tường có treo một thứ đen nhánh, dáng mạo không quá đặc biệt, nhưng điều đặc biệt là có tiếng người từ bên trong truyền ra!

Cô gái dáng vẻ xinh đẹp trên màn hình đang chậm rãi nói: "Trong dịp nghỉ Quốc Khánh năm nay, lượng khách du lịch gia tăng đáng kể, mong mọi người khi ra ngoài đừng quên để ý an toàn. Hôm nay khu du lịch núi Phượng Dương nổi tiếng của thành phố chúng ta vừa phát sinh một sự việc chấn động..."

Bên trong có người!

Vệ Tây cả kinh dừng lại, đưa tay tìm kiếm phía sau vật kia!

Nào ngờ đầu ngón tay đột nhiên đau nhói, cánh tay cũng tê rần, tựa hồ bị thứ độc địa nào đó hung hăng cắn một cái. Vệ Tây vội vàng rụt tay lại, giận dữ không thôi. Dám công kích cậu!

Vệ Tây bẻ gãy một góc vật kia!

Người nữ đang nói chuyện bên trong vật kia đột nhiên biến mất, cũng không biến đã trốn đi đâu.

Vệ Tây xoa xoa đầu ngón tay bị cắn đau, phát hiện mình không bị trúng độc nhưng vẫn giận dữ như cũ. So với giận dữ thì càng ủy khuất hơn, sao người bên ngoài núi lại không chịu nói phải trái như vậy?

Lúc này ở sau lưng truyền tới âm thanh ôn nhu của Lâm phu nhân: "Đại sư, ngài ngồi xuống đi, một mình đứng đó làm gì?"

Vệ Tây quay đầu liếc nhìn bà một cái, lại liếc nhìn pháp khí ở trên tường bị mình bẻ gãy một góc, nhất thời không biết làm sao che giấu, dứt khoác nhét góc pháp khí kia vào miệng.

Mùi vị nhạt nhẽo quen thuộc, thực khó ăn.

Vệ Tây vừa chán ghét lại khinh thường liếc nhìn kiện pháp khí phách lối khiêu khích mình nhưng lại không có chút khả năng phản kháng bên kia, hừ một tiếng.

Sau khi mời người xong thì tự mình tới phòng bếp bưng thức ăn, lúc đi ngang qua phòng khách thì ngẩn người.

Bà bước tới hai bước, vỗ vỗ chiếc ti vi treo tường: "Sao tự nhiên tắt rồi?"

Chăm chú nhìn kĩ thì Lâm phu nhân sửng sốt, bắt đầu nhìn xung quanh tìm kiếm... góc tivi bị sao thế này?! Tivi của Panasonic mà chất lượng kiểu gì vậy?

..*..

Panasonic: mỉm cười