Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu Em

Chương 3




- Lớp trật tự _ giọng cô chủ nhiệm đầy nghiêm khắc. _ theo như thầy hiệu trưởng nói thì hôm nay lớp chúng ta sẽ đón 3 học sinh mới của trường. Thật là một vinh hạnh cho lớp ta đúng không. Và giờ hãy cho một tràng pháo tay để chào đón 3 người bạn mới của chúng ta vào lớp nào.

Sau lời giới thiệu của cô 3 người họ bước vào. Mỗi người đều nở một nụ cười hết sức thân thiện với lớp mới. Lần lượt từng người giới thiệu. Rồi cô nói tiếp:

- Bây giờ 3 em sẽ ngồi bàn cuối, và Hân em tạm thời nên bàn trên ngồi với Vân nha.

- Vâng thưa cô. _ nó lễ phép rồi thu dọn đồ lên bàn Vân và nở một nụ cười thật tươi mà không để ý có ai đó đag nhìn nó bằg ánh mắt hình viên đạn.

- Nài. Lần này chắc tụi mình chết rồi _ Vân tỏ vẻ lo sợ

- Chết gì chứ.

- Thì 3 cái tên đó đó, giờ học cùng lớp, nhỡ họ bắt nạt bà thì sao.

- Ôi dào. tôi có sợ ai bắt nạt bao giờ đâu, chỉ sợ bà thôi. Mà kệ đi. đừng nghĩ vỡ vẩn nữa. Mở sách vở ra nào.

- Ừ đc rồi.

Đúng lúc đó thì 3 người kia đã yên vị với cái bàn học cuối lớp rồi.

- Lại gặp cô rồi. Hân à! _ Hắn nõi khẽ nhưg đủ cho nó nghe thấy tiếng.

- Có chuyện gì sao? _ Nó cũng đáp trả một cách bình thường nhưng tuyệt nhiên không quay lại.

- Rồi cô sẽ biết thôi. Cô đã vượt quá giới hạn của mình rồi đó.

- Tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ muốn bảo vệ bạn tôi thôi.

- Thân mình còn không lo nổi mà muốn bảo vệ người khác ư.

- Đó không phải chuyện của anh. đừng dở giọng dạy đời với tôi. Tôi với anh chẳng có liên quan gì đến nhau cả ngoài vụ việc vừa xảy ra.

- Thế còn sáng nay.

- Chỗ cuối lớp _ tiếng cô chủ nhiệm nhắc nhở.

- Tôi không biết chuyện gì cả. Nhưng giờ thì tôi phải học.

- Cứ chờ xem. đừng đánh trống lảng với tôi.

- Tôi không rảnh để làm mấy cái trò mèo đó.

- Thôi bà. học đi _ vân hích tay nó

- Ờ. hỳ.

Cuối giờ. Vì nó phải cầm chìa khoá phòng lớp lên luôn ở lại cuối cùng, nhỏ vân cũng ở lại cùng nó. 3 tên kia đã đứng ngoài cửa. Nhìn thấy nó ra, hắn cười:

- Cô ngủ trong đó sao mà lâu thế.

- Tôi có chuyện gì nói với anh sao.

- Có chứ. Chuyện sáng nay. Thái độ cô là sao.

- Tôi không hiểu.

- Giữa đám đông cô hét lên với giọng điệu không coi chúng tôi ra cái gì mà cô còn giám nói là không hiểu sao.

- Thế các anh là gì mà tôi phải coi trọng.

- Nài. Cô cũng mạnh mồn gớm _ Long cười khẩy.

- Sao các anh cứ thích gây chuyện với tôi. Tôi đâu có quen biết mấy người đâu chứ.

- Thế thì xin lỗi tụi này đi, chẳng phải sáng nay cố làm thế là để gây sự chú ý của tụi này sao. _ Hoàng dựa lưng vào tường nói không nhìn mặt nó.

- Lũ Khùng, lũ khinh người

Nói rồi nó kéo nhỏ Vân đi.

- Bà không sao chứ _ Vân nhìn nó

- Bà nhìn tôi giống người có chuyện gì lắm sao.

- Thôi mà, tôi đã nói là đừng dây dưa vào bọn đó mà.

- Tôi đâu muốn, tại chúng kiếm chuyện trước. thế nên tôi mới muốn bỏ đi sớm chứ, không đứg đó với giọng bộ của tôi là đánh nhau to ý.

- Không biết sau này tôi với bà ra sao nữa, nhưng mà tôi có linh cảm không hay.

- Oài. Tôi thì không sao, chỉ lo bà vì tôi mà liên lụy tôi cũng ngại lắm.

- Trời nói gì không biết. Tôi biết là bà sẽ bảo vệ tôi mà.

Quay lại với 3 người kia, họ đang rất nóng, ngay cả người điềm tĩnh như hoàng cũng phải ngạc nhiên trước câu nói lạnh lùg không cảm xúc của nó trước khi đi:

- Giờ ông định xử thế nào đây _ Long nhìn hắn.

- Con nhỏ này cũng kinh đấy, nhưng tôi muốn xem tôi thắng hay nhỏ đó thắng. _ Hắn cười khinh khỉnh.

- Biết là thế rồi, nhưng giờ ông định làm gì nó đầu tiên, sao chẳng trả lời đúng câu hỏi gì cả _ hoàng nhăn.

- đợi thằng em đến đưa thông tin về con nhỏ này đã. Mà sao bảo nó hết tiết chào cờ cơ mà sao giờ không thấy. _ Hắn nhíu mày.

- Nói tới tào tháo tào tháo tới kìa. _ Lòng hất hàm ra xa nơi có một thằng học sinh đang thục mạng chạy nhanh tới chỗ 3 người họ.

- Anh… Em.. Xin lỗi. Em quên. _ vừa nói gã vừa thở.

- Tạm tha, báo cáo đi. _ Hắn nói

- Dạ..! Con nhỏ đó tên đầy đủ là Thiên Ngọc Hân, nhà ở 1 khu ổ chuột, con nhỏ này đánh nhau cũng khá giỏi, nhà có 4 người nhưng nghèo vì nó có thằng em ốm đau suốt ngày, hiện giờ nó vẫn phải vừa đi học vừa đi làm, còn nữa thành tích học của con nhỏ này khá đỉnh anh ạ, nó hầu như không mất đồng học phí nào nhờ vào tiền học bổng mỗi kì thi, và nó rất hay ra nhà vào buổi tối, khi mà ít ai để ý là nó đi.

- Còn gì nữa không.

- Dạ hết rồi ạ.

- À. Có biết quán nó làm thêm ở đâu không.

- Nó bưng bê dọn dẹp ở một quán caphê cách trường mình tầm 500m đó ạ. tên là… à. Dream.

- được rồi. về đi.

- Em xin phép.