Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 40




Bắt đầu từ chương này beta là bạn Gió nhé ^^

Trong lúc mơ mơ màng màng Sư Thanh Y cảm giác được có gì đó mềm mại ấm áp đặt lên trán nàng, có lẽ là khăn mặt.

Vô thức đưa tay lên sờ thì chạm được một mảnh da thịt nhẵn nhụi mà lạnh lẽo của nữ nhân, rồi lại mơ màng nắm lấy cổ tay người kia. Nàng đột nhiên cảm thấy rất an tâm, vì vậy dùng ngón tay quyến luyến mà nhéo nhéo, cảm thấy chưa đủ nàng lại muốn vuốt ve thêm một chút.

Lạc Thần đang lau mồ hôi cho Sư Thanh Y chợt dừng lại, khom người đứng cạnh sô pha nhìn, Sư Thanh Y tựa như mèo con nhẹ nhàng vuốt ve quấy nhiễu trêи cổ tay nàng, trong mắt không khỏi ánh lên vài tia thương yêu.

Sư Thanh Y chau mày, lông mi dài khẽ run rẩy rồi mở mắt. Đôi mắt của nàng là màu hổp hách, thoạt nhìn rất nhu hòa, không giống như Lạc Thần, đôi mắt đen kịt thâm thúy.

"….. Ăn cơm chiều sao?" Nhận thấy mình đang nắm lấy tay Lạc Thần, Sư Thanh Y cảm thấy thật không ổn, liền nhanh một chút buông ra. Từ sô pha ngồi dậy, đưa tay nhìn đồng hồ: "Đã bảy giờ rồi, thật xin lỗi, tôi ngủ quá lâu."

"Không ngại, cơm tối tôi cũng vừa làm xong không lâu. Cô ăn trước, tôi đi giặt khăn mặt." Lạc Thần nói xong liền xoay người đi về hướng phòng vệ sinh.

Để không ảnh hưởng Sư Thanh Y nghỉ ngơi, Lạc Thần để đèn phòng khách tương đối mờ. Sư Thanh Y ngồi trêи sôpha nhìn bóng lưng Lạc Thần lay động dưới ánh sáng mờ nhạt, có lẽ do vóc dáng nàng cao gầy nên sinh ra một loại cảm giác đơn bạc cùng tịch liêu khó tả.

Sư Thanh Y ngồi yên lặng một hồi mới đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Một chén canh sườn hầm bí đao, dưa chuột muối, cải xanh xào…. đều là những món ăn gia đình rất đơn giản. Nhìn các món ăn mới vừa làm xong không lâu, không cần nói cũng biết, Lạc Thần là vì chiếu cố nàng ngủ hồi lâu, cố ý trì hoãn thời gian làm cơm chiều.

Cũng không cần cao lương mỹ vị gì, nhìn những món ăn trêи bàn cũng đã ấm áp đến cực hạn rồi.

Sư Thanh Y lòng đầy ấm áp, gắp một miếng dưa thái, chậm rãi ăn, một loại cảm giác hoài niệm chậm rãi tan ra trêи đầu lưỡi.

Không mặn không nhạt, đúng là khẩu vị của nàng, Lạc Thần cho gia vị rất tinh chuẩn.

Vừa lúc Lạc Thần giặt sạch khăn mặt, ngồi xuống cầm đũa bắt đầu dùng cơm. Mỗi động tác cử chỉ của nàng đều là như vậy ưu nhã, khiến cho người khác mê muội.Lúc nàng không nói lời nào lại tựa như đầm nước tĩnh lặng.

"Tôi hẳn là người đầu tiên trêи đời này." Sư Thanh Y có một loại cảm giác tự hào, cười trêu ghẹo nói: "Người đầu tiên nếm qua tài nấu ăn của cổ nhân Minh triều, cảm giác thật sâu sắc vinh hạnh."

Lạc Thần cầm bát cơm, ánh mắt nhìn về phía nàng, khóe miệng kéo ra một tia cười thản nhiên: "Ân, đúng là người đầu tiên."

Cho tới bây giờ đều là người đầu tiên.

Cũng là người cuối cùng.

Ăn cơm xong, Sư Thanh Y áy náy tự giác mà đem chén đĩa rửa sạch, thu dọn phòng bếp xong rồi mới đi tắm.

Kế tiếp hai người đều làm chuyện của riêng mình.

Từ sau khi Lạc Thần cùng Sư Thanh Y sống chung, để có thể mau chóng hòa nhập với xã hội này, ngoại trừ cùng Sư Thanh Y đi ra ngoài trải nghiệm thực tiễn, nàng sẽ dùng máy vi tính thu thập các loại thông tin, thức khuya dậy sớm như thí sinh chuẩn bị thi đại học, cực kỳ chăm chỉ học tập.

Hiện tại nàng như thường lệ đi phòng sách học tập. Sư Thanh Y tắm rửa xong mặc áo tắm màu trắng đi ra, thấy đèn trong phòng sách còn sáng liền mang ly sữa nóng vào cho Lạc Thần.

Lạc Thần ngẩng đầu nhìn Sư Thanh Y: "Cảm ơn."

Sau khi tắm, trêи người Sư Thanh Y tản ra một cổ hương nhàn nhạt hòa lẫn với hương thơmnữ nhân đặc hữu của nàng. Hai loại hương thơm này hòa quyện một chỗthật lay động, khiến lòng người dường như cũng phải nhũn ra. Từ trêи tóc nàng, giọt nước băng lãnh rơi xuống, đọng lại trêи tay phải của Lạc Thần, Lạc Thần nhịn không được mà run rẩy ngón trỏ, thoáng cúi đầu, khẽ cắn môi, trêи môi xuất hiện một vết tái nhợt.

Chậm một chút, chớ vội.

Cho dù lúc này mất đi tất cả, nhưng rốt cục vẫn còn có vô tận thời gian.

Chỉ cần có thời gian, nàng có thể lần thứ hai có được Thanh Y.

"Cô hiện tại xem đến đâu rồi?" Sư Thanh Y không nhận thấy được sự khác thường của Lạc Thần, nàng rất tự nhiên một bên cầm khăn lau tóc ướt sũng, một bên cúi đầu nhìn vào sách của Lạc Thần, rất giống giáo viên kiểm tra bài tập của học sinh.

Áo tắm trêи người nàng gắt gao tiếp xúc vào người Lạc Thần, thân thể nàng dựa sát vào Lạc Thần, mềm mại kiều diễm như không xương cốt.

"Đang xem lịch sử Trung Hoa, xem đến thời kỳ kháng chiến chống Nhật." Lạc Thần mở tư liệu ra để Sư Thanh Y nhìn. Tư liệu học tập đều là viết bằng chữ phồn thể và chữ giản thể, để trong quá trình học tập Lạc Thần có thể đối chiếu với nhau, nhằm tăng cường trình độ thông hiểu chữ giản thể.

"Cô học tập thật nhanh." Sư Thanh Y cúi thấp mặt, mỉm cười, tỏ vẻ tán thưởng không chút nào che giấu: "Cô xem như đã là hơn một nửa người hiện đại, thêm một khoảng thời gian nữa là có thể tốt nghiệp."

Lạc Thần khóe môi cong lên: "Nhờ có tiên sinh giảng dạy có phương pháp."

Sư Thanh Y có chút xấu hổ, vội cầm lấy ly sữa nóng đưa cho Lạc Thần: "Uống sữa lúc còn nóng, đừng để nguội, đêm nay cũng đừng thức quá khuya. Tôi hơi mệt, trở về phòng ngủ trước."

Lạc Thần gật đầu: "Ân."

Sư Thanh Y rời khỏi phòng sách, đường cong tinh xảo ẩn hiện dưới lớp áo tắm, Lạc Thần nghiêng mặt, lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y rời khỏi. Qua thật lâu, nàng mệt mỏi xoa nhẹ mi tâm, ánh mắt một lần nữa nhìn vào tài liệu.

Buổi tối mưa vẫn rơi không ngớt, còn có sấm chớp, bên ngoài trời phủ một mảnh đen kịt, hạt mưa nặng nề rơi xuống, cuối cùng hòa vào vô tận bóng đêm. Xa xa thỉnh thoảng lóe lên một tia chớp như xé rách bầu trời, một mảnh hắc ám mới thoáng chống sáng lên sau đó lại lần nữa trở lại u tối như vực sâu.

Bị tiếng sấm quấy nhiễu, Sư Thanh Y không sao ngủ yên.

Nàng nằm nghiêng mà ngủ, thân thể cuộn lại chặt chẽ, bởi vì bất an mà hai tay ôm chặt lấy thân mình, mồ hôi lạnh thấm ướt những sợi tóc trêи trán, trong giấc ngủ vẫn run rẩy.

Mưa vẫn tiếp tục rơi tầm tã, thoáng chút một tia chớp lại lóe lên.

Sư Thanh Y cảm thấy cổ tay trái tê dại, cuối cùng lúc tiếng sấm nổ vang, nàng giật mình tỉnh dậy. Hơi thở của nàng rối loạn, trêи tay trái cái kia quỹ liên phát ra ánh sáng lạnh lẽo mà quỷ dị, màu đỏ so với trước kia dường như càng thêm đậm sắc.

Sư Thanh Y đeo quỷ liên trêи tay ngồi trêи giường lớn giữa căn phòng tối như mực, nghe gió xào xạc lạnh lẽo cùng tiếng sấm chói tai, cả người nàng chỉ cảm thấy lãnh.

Rất lạnh, nhiệt độ của máy điều hòa quá thấp sao?

Sư Thanh Y xoa hai cánh tay một lúc, mở đèn bàn ở chỗ đầu giường, xốc lên tấm chăn mỏng trêи người, đi xuống để tìm điều khiển của máy điều hòa. Cái bóng cao gầy nhỏ bé cũng yếu ớt theo bước chân nàng di chuyển mà lay động, đơn bạc lạc lỏng không một tiếng động in lên mặt đất.

Sư Thanh Y đem điều hòa tắt đi, xoa nhẹ cổ tay trái như sắp đông cứng, lại nhìn đồng hồ, kim đồng hồ vừa lúc chỉ mười một giờ rưỡi tối.

Nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chuẩn bị trở lại giường tiếp tục ngủ.

Lúc này ngoài ban công đột nhiên vang đến một âm thanh vỡ vụn chói tai, nàng nhanh chóng phản ứng, bước nhanh đến chỗ cửa sổ, kéo rèm cửa ra, nhìn xuyên qua tấm kính, nàng trông thấy ngoài hiên được bao phủ bởi ánh đèn mờ nhạt, một cơn gió lạnh mang theo hơi nước thổi đến làm cả người nàng lạnh run.

Phòng ngủ của Sư Thanh Y thông với ban công khá rộng, bên ngoài là lan can thủy tinh. Bên trái ban công bài trí một cái bàn, thiết kế tao nhã. Những lúc thời tiết tốt Sư Thanh Y vẫn thường ngồi ởđó dùng laptop lên mạng hưởng thụ sự nhàn nhã, còn bên phải nàng đặt rất nhiều chậu hoa.

Vốn dĩ ở ban công có trồng rất nhiều chậu hoa nhài, chỉ cần bước ra là có thể ngửi thấy hương thơm của hoa. Hiện tại lại không biết xảy ra chuyện gì, một chậu hoa nhài trong số đó rơi xuống, vỡ vụn thành từng mảnh trêи mặt đất, vậy tiếng động kia chính là tiếng vỡ của chậu hoa.

Hoa nhài trắng rơi khắp trêи mặt đất, vùi lẫn với bùn đất, vừa nhìn thấy lại có cảm giác thưa thớt mà mỹ lệ.

Cửa sổ mở ra một khe rất hẹp, gió mưa đang từ bên ngoài phần phật thổi vào.

Sư Thanh Y nhìn ban công tĩnh lặng, đâm chiêu một lúc rồi đi qua đóng cửa sổ lại, gài chốt cửa.

Nàng khom lưng ngồi xuống, bắt đầu thu dọn mảnh vỡ chậu hoa, một bóng người từ trong phòng ngủ của nàng đi tới.

Trong gió bắt đầu có hương thơm của Lạc Thần.

Lạc Thần đỡ nàng đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng nói: "Để tôi, chớ để bị cắt vào tay."

Sư Thanh Y tâm tình vốn đang căng thẳng rốt cục thả lỏng, ngồi xổm bên cạnh Lạc Thần nhìn nàng dọn dẹp, Lạc Thần một bên thu dọn một bên thấp giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì, chậu hoa tại sao lại vỡ?"

Nàng quay đầu lại: "Cô làm vỡ sao?"

Sư Thanh Y do dự một lúc, cứng nhắc lắc đầu: "…không phải. Không biết tại sao nó lại vỡ, hình như là bị cái gì va vào nên ngã xuống. Chậu hoa nặng như vậy, chắc sẽ không phải là gió thổi ngã."

Lạc Thần ngẩng đầu nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y hơi mím môi, giọng nói có chút run rẩy: "Cửa sổ cũng bị mở ra một cái khe nhỏ, tôi nhớ rõ trước khi đi ngủ tôi đã đóng lại rồi, không lẽ là tôi nhớ lầm."

Lạc Thần trầm mặc nhìn xung quanh sân thượng, hồi lâu mới thu hồi thu hồi ánh mắt, có chút lạnh lẽo nói: "Hai ngày nay tinh thần của cô không tốt, cũng có thể thực sự là nhớ lầm. Không sao, chỉ là vỡ một cái chậu hoa thôi, để tôi thu dọn là được rồi, cô đi ngủ trước đi."

Sư Thanh Y ngồi bên cạnh Lạc Thần, bất động: "Tôi ở đây chờ cô."

Nhìn nàng cực kì nhu thuận, tựa như con cừu nhỏ ngoan ngoãn, dây áo ngủ ở một bên vai trượt xuống để lộ ra bả vai lả lướt xinh đẹp, ánh mắt Lạc Thần giật giật, nhìn nàng.

Nàng càng xinh đẹp, càng động lòng người, lại càng giống như đao nhọn cắt vào ngực, từng đao từng đao cắt vào trong lòng của Lạc Thần. Loại xinh đẹp động lòng người này chỉ có thể lẳng lặng nhìn, không thể dụng vào, không thể ôm, càng không thể chiếm giữ.

Mảnh vụn cuối cùng thu dọn hoàn tất, Lạc Thần đi vào nhà vệ sinh phòng ngủ của Sư Thanh Y rửa tay, lúc nàng bước ra thì thấy Sư Thanh Y cuộn mình ngồi trêи chiếc giường rộng lớn, thoạt nhìn tựa như rất bất an.

"Cô làm sao vậy? Dường như không được khỏe." Lạc Thần rất tự nhiên đưa tay sờ lên trán Sư Thanh Y, rất lạnh không hề nóng.

Sư Thanh Y nhìn nàng, nói: "Tôi cảm thấy có người đã vào đây."

Sắc mặt Lạc Thần ngưng trọng, hồi lâu mới nhẹ nhàng cười: "Trừ cô ra, ở đây chỉ có tôi."

Trêи khuôn mặt trắng nõn của Sư Thanh Y hiện lên một tầng hồng nhạt: "Có lẽ là tôi tự sinh ảo giác, vẫn cảm thấy mấy ngày nay có người theo dõi tôi, theo tôi vào nhà, vào phòng, thậm chí đến bên giường tôi, nhìn tôi chằm chằm. Nhưng mà bên ngoài ban công có lan can phòng hộ, lại là tầng mười sáu, tôi biết đó là không có khả năng nhưng vẫn cảm thấy rất sợ hãi."

"Là cô quá mệt mỏi thôi. Tôi mới vừa kiểm tra, cái gì cũng không có." Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, dưới ánh đèn nhạt nhòa phản chiếu, đáy mắt của nàng nhẹ nhàng lay động: "Cô nằm xuống ngủ đi, tôi ngồi ở đây cùng cô một lát, chờ cô ngủ rồi tôi sẽ đi. Có tôi ở đây canh giữ, sẽ không có vật gì dám tiến vào, cô yên tâm đi."

Sư Thanh Y xuy một tiếng cười khẽ: "Cũng đúng, đến bánh chưng mà cô cũng có thể cắt đứt cái cổ của nó."

Lạc Thần quay đầu liếc mắt nhìn nàng, Sư Thanh Y cảm thấy trong ánh mắt Lạc Thần có một loại ý tứ muốn trách cứ nàng nhưng lại không nỡ.

"Tốt lắm, cô ngồi ở đây một lát." Sư Thanh Y nghiêng thân mình nằm bên cạnh Lạc Thần, nhìn sườn mặt của nàng: "Cô xem tài liệu đến bây giờ sao?"

"Ân." Lạc Thần giúp nàng đắp chăn: "Đang định rời phòng sách đi ngủ thì nghe được trong phòng cô có tiếng động, nên đến xem có việc gì không."

Sư Thanh Y do dự rồi nói: "Hay là cô cũng nằm xuống đi, trước đó cô vẫn ngồi đọc sách, bây giờ lại tiếp tục ngồi như vậy sẽ rất mệt."

Khóe mắt Lạc Thần khẽ cong lên, ý vị thâm trường nói: "Cô như vậy là muốn tôi cùng cô ngủ sao?"

Sư Thanh Y đỏ mặt, cuộn tròn thân thể, cãi chày cãi cối nói: "Không phải, tôi chỉ sợ cô ngồi mệt, cô nằm xuống chúng ta cũng có thể nói chuyện dễ dàng hơn. Nói một lúc biết đâu tôi có thể ngủ, không căng thẳng như trước đó."

"Chẳng lẽ cô đang sợ sao?" Lạc Thần nói: "Sợ tối, sợ quỹ, hay là sợ sét?"

Sư Thanh Y: "…."

Trong mắt Lạc Thần tràn ngập ý cười: "Tôi đi đổi áo ngủ sẽ nhanh trở lại."

Nàng lưu loát đứng lên về phía khác, sau khi thay xong áo ngủ, rất nhanh liền quay trở lại không để Sư Thanh Y phải đợi lâu.

Sư Thanh Y nhích người chừa ra một chỗ trống để Lạc Thần nằm xuống. Cho dù là đêm mùa hạ nhưng cả ngày mưa to không khí cũng trở nên lạnh thấu xương.

"Cô ngủ đi, tôi ở đây, đừng nghĩ ngợi lung tung." Lạc Thần nằm đối mặt Sư Thanh Y, nhẹ giọng nói.

Tắt đèn, hai người nằm trêи giường ngủ rộng lớn bắt đầu câu được câu không mà trò chuyện. Có đôi khi là nói vài câu chuyện phiếm, còn lại phần lớn thời gian vẫn là im lặng, không biết sau đó ai lại nói một câu, trọng tâm câu chuyện lại ở trong bóng đêm ảm đạm mà tiếp tục.

Bên tai là giọng nói mềm mại mà nhẹ nhàng như sóng biển của Lạc Thần, Sư Thanh Y ngay cả bên ngoài sấm sét rền vang cũng quên mất, cảm giác khẩn trương cùng lo lắng cũng theo đó mà biến mất, chỉ còn lại một loại cảm giác đặc biệt an tâm vây quanh nàng.

Trong âm thanh nhẹ nhàng như sóng biển vỗ về này nàng rốt cuộc đã ngủ.

Lạc Thần vươn tay, đem Sư Thanh Y ôm vào trong lòng, cũng nhắm mắt lại. Cũng chỉ có lúc Sư Thanh Y ngủ nàng mới có thể không có gánh nặng ôm lấy Sư Thanh Y trong thời khắc ngắn ngủi này.

Trong đêm mưa, hương thơm của hai người nhẹ nhàng quấn quýt dây dưa cùng một chỗ.

Trong phòng ngủ là một mảnh yên tĩnh cùng vắng vẻ. Bên ngoài tiếng sấm thỉnh thoảng lại vang lên, ánh chớp rạch ngang một mảnh bầu trời, trong cái khoảnh khắc ấy, một cái bóng nằm sấp khẽ lóe lên trêи lan can ban công.

Ánh chớp đi qua, cái bóng cũng ẩn khuất vào trong bóng đêm, chỉ để lộ ra một đôi mắt màu xanh ngọc bích nhìn tựa như ánh trăng, chậm rãi tỏa ra ánh sáng.

Một đêm trôi qua, bầu trời rốt cục trong xanh trở lại, không khí tươi mát tràn ngập hơi nước, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên mỏng manh mà trong suốt.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, Sư Thanh Y khẽ nhíu mày, rốt cục tỉnh táo thức dậy.

Nàng cảm thấy trêи lưng có gì đó mềm mại mà lạnh lẽo phủ lên, hình như là cánh tay, Sư Thanh Y mở mắt ra vô thức nhìn xung quanh, rơi vào trong tầm mắt nàng là một khuôn mặt vô cùng thanh nhã đẹp mắt.

Tóc đen như hải tảo của nữ nhân tản ra trêи gối đệm, mỗi một tấc da thịt đều tinh tế xinh đẹp như ngọc thạch, trong nắng sớm tản ra vẻ mị hoặc mê người.

Hô hấp của Lạc Thần đều đều mà mềm mại thổi lên chớp mũi của Sư Thanh Y khiến nàng cảm giác nóng rực như bị bỏng.

Đây là chuyện gì? Hai người các nàng như thế nào lại ôm nhau ngủ?

Lạc Thần vẫn ôm nàng?

Sư Thanh Y cảm thấy đại não của nàng lúc này dường như ngừng hoạt động, lay chuyển như thế nào cũng không hoạt động. Mà cánh tay Lạc Thần tựa như dây leo quấn lấy eo nàng, thân thể của nàng hiện tại cũng giống như đại não, không thể nhúc nhích.

"Buổi sáng tốt lành." Lạc Thần chậm rãi mở mắt, bên trong hai con ngươi hàm chứa vài phần vui vẻ.

"…." Sư Thanh Y nói không ra lời, ánh mắt di chuyển xuống nơi cánh tay của Lạc Thần đang ôm nàng.

Lạc Thần cũng không buông tay, cứ ôm như thế: "Đêm qua cô muốn tôi ôm cô, tôi không dám không nghe theo."

Sư Thanh Y rốt cục đem tình huống tối hôm qua nhớ lại, bởi vì tâm tình của nàng lúc đó khẩn trương cao độ, đích thực là có để Lạc Thần ngủ lại cùng nàng nhưng nàng cũng không có để cho Lạc Thần ôm nàng a.

"Cô nói cô rất sợ." Lạc Thần mặt không đổi sắc nói: "Muốn tôi ôm chặt cô."

Khuôn mặt Sư Thanh Y cũng không chút thay đổi mà đông cứng hơn một phút, sau đó triệt để suy sụp, khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng, trong nội tâm sóng lớn cuồn cuộn nổi lên.

Nàng suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra bản thân lúc nào thì nói "Tôi rất sợ" loại lời nói không biết xấu hổ như vậy.

……….Quá không biết xấu hổ rồi.