Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)

Chương 9




Lão bản nương nghe xong lời khen ngợi hiển nhiên là vô cùng vui vẻ, nhưng lại giống như có vài phần Ngượng ngùng hướng ta gật đầu.

"Cho ba miếng đậu hũ." Người đứng trước quầy nói.

Nàng lập tức đứng lên rửa tay lấy đậu hũ cho khách. Sau khi xem qua, người đó dựng thẳng ba ngón tay biểu thị ba miếng, Sư Thanh Y nghĩ có lẽ người đó là khách quen, sau khi mua ba miếng cuối cùng liền đi rồi.

"Nàng bán xong rồi." Vũ Lâm Hanh nháy mắt với ta: "Sắp dọn hàng rồi chúng ta vẫn ngồi đây sao?" Ta lúc này mới phát giác nếu vẫn ngồi ở đây thật không thích hợp, nhìn thấy lão bản nương đang dọn bàn, vội vàng đứng dậy nói: "lão bản nương, ngày mai ngoại trừ số lượng thường làm, ngươi có thể làm thêm một ít đậu hũ không, ta muốn đặt nhiều một chút, để dùng trong yến tiệc."

Đây tất nhiên là lừa nàng, ta không muốn chuẩn bị yến tiệc gì cả.

Chỉ là nàng dáng vẻ lương thiện động lòng người, lại là một người câm, dù cho lừa nàng một chút cũng khiến người ta cảm thấy có lỗi.

Nàng mỉm cười gật đầu, có vẻ đang hỏi ta muốn bao nhiêu.

Ta nói: "Ba mươi miếng. Đây là tiền đặt cọc, kịp sao?"

Tiếp nhận lấy, gật đầu, lấy ra giấy bút hỏi ta nhà ở nơi nào, lúc nào thì đưa đến là thích hợp nhất.

"Ta ở đầu đường mở cửa hiệu đồ cổ, là Mặc Nghiễn Trai, đường xá có một chút xa, không bằng sáng mai ta tự mình đến lấy. Nguyên liệu nấu ăn ngày mai khá nhiều, cũng cần mua lúc còn tươi. Không biết lão bản cảm thấy thế nào? Thuận tiện không?"

Nàng mỉm cười đồng ý, lại cúi đầu viết gì đó cho ta.

Ta cầm lấy nhìn thử, phát hiện là vị trí phường đậu hũ của nàng.

Lúc này, Lạc Thần cũng đứng lên liếc mắt nhìn xa xa.

Theo nhìn theo ánh mắt Lạc Thần, chỉ thấy xa xa có một hắc y nữ tử theo dòng người thẳng qua bên này bên này. Quanh thân nàng túc mục băng lãnh, ẩn trong đoàn người, hơn nữa mang theo khí tức hoàn toàn đối lập, chính là hắc y nhân đã gặp hôm động phòng của Thi Đình Lễ.

Cũng không biết cảm giác này của ta có phải do thành kiến hay không, ta cảm thấy nàng mang tử khí vô cùng nặng.

….. Giống như một người chết.

Giao tờ giấy cho Sư Thanh Y, lão bản nương lại bước nhanh đến, cước bộ nhẹ nhàng. Đôi mắt nàng cong cong như bán nguyệt vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay hắc y nữ tử, hắc y nữ tử khuôn mặt vốn dĩ nghiêm nghị, thấy nàng đến nét mặt lúc này mới lộ ra vài phần ấm áp khó có thể cảm thấy được.

Hắc y nữ tử bắt đầu giúp lão bản nương thu dọn quầy hàng, thu thập đến chỗ bọn ta bên này, nàng ngẩng đầu lạnh lùng mà nhìn ta.

Nhãn thần của nàng thực sự là hàn lãnh, bất quá có lúc nhãn thần của Lạc Thần so với nàng còn lạnh hơn. Ta đã quen rồi, ngược lại không cảm thấy có cái gì cả, bất động thanh sắc mà lui lại.

"Vậy làm phiền lão bản nương rồi." Ta cáo từ, theo Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh rời đi.

"Lão bản nương lại cười muốn bọn ta chờ một chút, viết vài

chữ lên tờ giấy trêи tay, hắc y nữ tử bên cạnh liếc mắt nhìn thấy liền vươn tay đoạt lấy xé làm mấy mảnh.

Ta sửng sốt một chút, Vũ Lâm Hanh hừ lạnh một tiếng.

Lão bản nương nhìn thấy tờ giấy mình viết bị xé thành mảnh nhỏ, ngây người một lát sau đó đôi mắt thu đồng doanh doanh ngấng nước, ủy khuất đến sắp rơi lệ.

Hắc y nữ tử mặt băng bó.

Chốc lát, nàng đưa tay kéo ống tay áo lão bản nương, lão bản nương mặc kệ nàng, khuôn mặt kéo căng như hoạt tử nhân của nàng lúc này rốt cục lộ ra vài phần gợn sóng thậm chí có chút luống cuống.

Đại khái là muốn giúp lão bản nương lau nước mắt nhưng lại bị lão bản nương bất động thanh sắc không lưu tình mà gạt tay nàng ra, như thế ta mới biết mỹ kiều lão bản nương thật ra cũng rất dữ, thật sự là không thể nhìn mặt bắt hình dong nga, nàng kia rụt tay lại, có vài phần phẫn nộ đứng tại chỗ, giống như con thiên nga đen gãy cổ, nhận thấy ba người bọn ta còn đang chăm chú nhìn, nàng nhất thời lại đen mặt.

Thật ra ta là một cô nương đứng đắn, không thích xem náo nhiệt.

Chỉ là không liếc không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì thấy náo nhiệt này xem rất vui.

Vẻ mặt nàng giống như muốn ăn thịt người, ta cho rằng nàng tám chín phần là muốn nói "Cút", Kết quả nàng phun ra hai chữ: "A Trì."

Nét mặt Lão bản nương lúc này mới hòa hoãn một chút, lộ ra một nụ cười, nhưng khóe mắt vẫn lấp lánh ánh nước.

Ta lập tức hiểu được, đây là tên của lão bản nương, nàng vốn muốn nói cho bọn ta biết tên của nàng nhưng không ngờ hắc y nữ nhân lại đoạt lấy tờ giấy rồi xé nát.

Hắc y nữ nhân cẩn thận cầm mấy mảnh giấy bị xé vụn, nâng trong lòng bàn tay đưa đến trước mặt A Trì nhưng A Trì cũng không nhìn đến, hắc y nữ nhân chỉ đành thu hồi, nhẹ giọng nói: "Trở về thôi."

Giọng nói rất nhẹ, người bình thường không nghe được, bất đắc dĩ cái lỗ tai của ta lại có thể đem nghe rất rõ, cũng không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.

Sắc mặt A Trì rốt cục tốt hơn rồi, hắc y nữ nhân thay nàng thu dọn quầy hàng.

Lạc Thần nhéo cổ tay ta, ta gật đầu theo nàng quay về Mặc Nghiễn Trai.

Một đêm không nói chuyện, sáng hôm sau, ta liền thức dậy sau khi cùng Lạc Thần rửa mặt chảy đầu xong thì đi gọi Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh lại còn đang ngủ, ta gọi nàng vài tiếng cũng không trả lời, đẩy nàng cũng không nhúc nhích, hôm qua nàng còn vừa gào vừa khóc nói muốn dậy sớm, nhất định phải gọi nàng dậy cùng đi, hôm nay nghĩ lại ta đúng là kẻ ngốc nên mới tin nàng.

Rơi vào đường cùng, ta chỉ đành đi cùng Lạc Thần.

Sắc trời chưa sáng rõ, đường phố tràn ngập sương lạnh, ta gõ cửa gỗ hiệu đậu hũ, qua một lúc cửa mở, A Trì quấn khăn đầu thanh sắc ra mở cửa

"A Trì cô nương." Ta mỉm cười hữu lễ..

A Trì nhiệt tình mời bọn ta vào nhà, hướng bọn ta ra dấu ý tứ là Đậu hũ đã sắp làm xong, xin bọn ta chờ một chút.

Ta nói: "Chờ một chút cũng không sao."

Trong viện rất thanh u, bày nhiều cối xay, nuôi một số tằm, lúc trước cũng chỉ có Lạc Thần đến đây thăm dò, lại là ban đêm cũng không biết nàng có nhìn manh mối gì không, hôm nay ta cũng có cơ hội lập tức hảo hảo quan sát chỗ này.

Hậu viện được thu dọn ngăn nắp sạch sẽ, cũng không có gì bất thường, phòng chứa củi hướng tây bắc mở cửa, bên trong nhẹ nhàng tản ra nhiệt khí, đó là nơi làm đậu hũ.

A Trì mời bọn ta ngồi trong viện, không khí trong lành, nàng đến châm trà, Lạc Thần nói: "Lúc nãy trêи đường đến đây, nghe có vài hộ nhân gia bị trộm gà, còn đang mắng chửi, nói là hoàng bì tử làm. A Trì cô nương, nhà ngươi có nuôi gà vịt không?"

Lạc Thần tất nhiên là đang lừa gạt nàng.

Chỉ là lúc nàng gạt người thuần thục hơn ta rất nhiều. Từ số lần nàng lừa ta mà nói, ta nghĩ nàng cũng không cảm thấy có lỗi, hừ hừ.

A Trì cúi đầu châm trà, vẻ mặt kinh ngạc, lấy giấy bút trêи thạch bàn viết: "hậu viện có nuôi vài con, là đang có hoàng bì tử náo loạn sao, cảm ơn Lạc cô nương nhắc nhở, ta đây sẽ chú ý một chút."

Dáng vẻ của nàng chân thật, ngược lại không giống như làm bộ, Lạc Thần nhìn một chút, gật đầu rồi không nói gì nữa.

A Trì đưa tách trà cho ta, ta nhìn nàng một cái, tóc dài của nàng cũng tán xuống, trong dịu dàng lộ ra tự nhiên tùy tính. Khom lưng cúi đầu làm đậu hũ, cần cổ trắng nõn có chút hồng ngân như có như không như ẩn như hiện.

Ta chỉ cảm thấy loại hồng ngân cùng cách phân bố rất quen thuộc, nhất thời sức lực cầm chung trà cũng không có, tất cả đều là Lạc Thần ban tặng, khuôn mặt già nua đỏ bừng, trong lúc kinh hãi ta vô thức cúi đầu nhìn vào cổ áo của mình.

Cũng may, y phục của ta trong ba lớp ngoài ba lớp dán phải kín kẽ, tóc dài cũng che đi ánh mắt.

"Làm gì vậy?" Lạc Thần đỡ cằm nhìn ta: "Cổ áo bị bẩn?"

Ta vội vàng xụ mặt lắc đầu.

A Trì vỗ vai ta, vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn ta chằm chằm. Ta nghĩ nàng đúng là không hề phát hiện rồi.

…… Ta nhất thời đối với nàng sinh ra một chút cảm giác đồng bệnh tương liên.