Đỗ Lương Dạ

Chương 7: Chương 7: Chương 3.2




Đỗ Lương Dạ không nghĩ có một ngày nàng còn có thể quay trở lại Tây Giang Nguyệt.
Tây Giang nguyệt là tên một tòa lâu, chủ nhân của nó là Thiên hạ Vô Song. Nếu ví von toàn bộ võ lâm là một người, thì Tây Giang Nguyệt chính là trái tim của người này. Rất nhiều quyết sách đều được tạo nên từ nơi này của Thiên Hạ vô song các, mệnh lệnh cũng từ ở đây truyền đạt bốn phương tám hướng. Ở đây nhất cử nhất động bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện và số phận của giang hồ. Mỗi một tiếng nói quyết định đến một con người, sống hay chết, hoặc là không sống không chết.
Xung quanh Tây Giang nguyệt còn có các tòa lầu khác, chia nhau ra như là Túy hoa âm, Lãng đào sa, Phượng cô phi, Lâm giang tiên, lần lượt thuộc về bốn vị tông chủ của Thiên hạ vô song các là Mộ Dung Thu Thủy, Vân Tại Thiên, Hách liên Vong Tuyết và Giang Hú.
Bên trái Tây Giang Nguyệt là Túy Hoa âm, nếu như đi bộ thì phải đi bốn mươi ba bước. Nếu dùng khinh công, đối với thân thủ Đỗ Lương Dạ mà nói chỉ cần một giây đồng hồ. Trước đây nàng thường làm như vậy, chỉ nháy mắt người đã bay lên mái nhà của Túy Hoa âm. Năm màu ngói lưu ly hiện ra dưới ánh trăng rất đẹp, nàng chân trần đi trên mái ngói, không một tiếng động đi lại, khóe miệng cong lên cười nửa miệng, nhìn xa như rất thần bí, nhìn gần có chút đắng chát…
Trong lòng Đỗ Lương Dạ vô cùng khổ tâm nhưng trên mặt lại cười làm ra vẻ lãnh đạm.
Nàng đứng dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ, cằm nghếch lên, mắt nheo lại nhìn năm tòa lầu các, sau đó dùng giọng điệu trêu chọc với Vô Song: “Chúng ta đi vào thế nào đây?”
Vô Song cợt nhả đặt cằm lên vai nàng, lười biếng nói: “Trước đây đi vào thế nào thì giờ đi vào như thế…”
Đỗ Lương Dạ cười, bắt chước ngữ điệu của hắn: “Ta sợ có người lấy đao ra chém ta…”
Ánh mắt Vô Song buồn bã, cắn miệng không nói gì.
Đỗ Lương Dạ vẫn tỏ ra không sao cả, cười hì hì nói: “Giờ nhớ lại, lúc đó ta học võ công rốt cuộc là không sai, thử hỏi giang hồ hiện nay có thể tiếp được một trăm linh bốn đao của Khúc Lan sư phụ có thể có mấy người chứ?”

Miệng nàng nói có vẻ dễ dàng, trong lòng lại có chút kinh ngạc, bản thân mình lúc đó cuối cùng làm thế nào đỡ được một trăm linh bốn đao? Nàng chỉ nhớ rõ một luồng đao lạnh lẽo như sóng lớn biển khởi đột ngột mạnh mẽ bắn tới làm kẻ khác trở tay không kịp. Đến hai mươi chiêu, nàng tự đóng chặt đại não, nhắm mắt lại, hoàn toàn chống đỡ bằng trực giác, cuối cùng bị một nhát đao vào tay, hai cánh tay tê rần như không phải của mình.
Hôm đó, Khúc Lan sư phụ tổng cộng chém ra một trăm linh bảy đao. Đao pháp của ông cực nhanh, tinh, chuẩn, nàng chống đỡ được một trăm linh bốn đao, ba đao cuối cùng không thể chống đỡ được, một đao chém vào cánh tay nàng, hai đao khác chém vào Mộ Dung Thu Thủy và Vô Song.
Tỉnh cảnh hôm đó lại không hề hỗn loạn, chỉ là bầu không khí khá quỷ dị. Tất cả mọi người không ai nói gì, hăng hái đấu nhau, toàn bộ trong viện chỉ có tiếng binh khí chạm nhau, cho đến khi kiếm của nàng bị đánh bay ra ngoài.
Bốn phía yên lặng.
Nàng vì mất máu quá nhiều, bị choáng váng, yếu ớt dựa vào lòng Vô Song.
Sắc mặt Mộ Dung Thu Thủy trắng nhợt nhưng đôi mắt lại đen kịt bức người, giống như ngọn lửa muốn thiêu cháy. Hắn trừng mắt nhìn sư phụ, chăm chú không nói lời nào.
Đỗ Lương Dạ nhìn hắn, trong lòng vô cùng vui sướng, giống như bị vật gì lấp kín đầy chặt. Trong khoảnh khắc này nàng nghĩ: chết như này, cảm giác thật tuyệt.
Sau đó, nàng nghe Vân Tại Thiên lớn tiếng: “Hách Liên, ta mời ngươi đi xem hí kịch, đi thôi.”
“Cái gì mà hí hay không hí, sao có thể sánh bằng xem ở đây chứ?” Hách Liên Vong Tuyết chậm rãi nói, giọng nói hắn trong suốt, giống như băng tuyết lạnh lẽo.
“Nói hay đấy.” Giang Hú cười vang.
“Tất cả cút hết cho ta.” Mộ Dung Thu Thủy bỗng nhiên nổi giận, tiếng hét kinh thiên động địa.
Ba người này thường ngày ngang ngược là vậy, nghe xong những lời này trái lại bốc hơi đi hết, Vô Song ôm nàng cùng thừa cơ biến mất, rốt cuộc ở bậc thềm chỉ còn lại Khúc Lan sư phụ.
Mặc dù Khúc Lan sư phụ rất không ưa nàng nhưng tốt xấu gì cũng nể mặt mũi Vô Song, nên nhẫn nhịn, ngày đó không biết vì nguyên do gì đột nhiên giống như thần kinh hết cả lượt cùng ào vào đánh người.
Sau này, Đỗ Lương Dạ nghe người ta nói nguyên nhân sự việc.
Thì ra là ngày đó Mộ Dung Thu Thủy vốn nên đi gặp một người đến từ Thục Trung, nghe nói người này địa vị giang hồ khá cao, thế lực ở Thục Trung cũng khá kinh người. Việc gặp mặt của hai người là rất cần thiết. Nhưng, nàng và Vô Song lại đưa Mộ Dung Thu Thủy tới quán Lâm Đinh Đại uống rượu, bỏ lỡ cuộc hẹn gặp mặt đó.
Khúc Lan sư phụ vì thế mà giận tím mặt.
Còn về phần cuộc gặp của hai người bọn họ rốt cuộc quan trọng như thế nào? Đỗ Lương Dạ không hỏi. Tuy rằng nàng là một thiên kim tiểu thư nhà quan viên, đối với quy củ giang hồ lại vô cùng am hiểu, không nên hỏi thì chưa bao giờ hỏi.

Ngày hôm sau sau sự kiện đó xảy ra, Mộ Dung Thu Thủy liền rời khỏi thành Lạc Dương.
Hắn vốn đã ra khỏi thành Lạc Dương, bỗng nhiên quay lại, đánh ngựa xông thẳng vào hậu viện nhà nàng, thiếu chút nữa thì kinh động đến phụ thân nàng và đám hộ vệ, may mà đúng lúc nàng kéo hắn vào trong khu rừng nhỏ. Đầu tiên là hắn trầm mặc một hồi, cuối cùng dưới sự ép hỏi của nàng, chỉ nói một câu, gồm mười sáu từ:
“Nhạn bắc quyện cực,
thủy chung bay về phương nam,
lãng tử động tình,
chẩm không quay đầu lại”
Đó là một câu nói duy nhất của hắn.
Hai mươi tuổi, tình cảm trong Mộ Dung Thu Thủy rất đặc biệt. Hắn ở trước mặt nữ nhân khác nhanh mồm nhanh miệng, hoa ngôn xảo ngữ, ba hoa chích chòe, vậy mà ở trước mặt Đỗ Lương Dạ, ngược lại trở nên mộc mạc khô khan, nói năng cẩn trọng, vô cùng nhàm chán.
Mộ Dung Thu Thủy không biết Đỗ Lương Dạ, Đỗ Lương Dạ kỳ thực cũng không biết hắn. Trong mắt của nàng, nam nhân này khi thì ngại ngùng, khi thì hào phóng, hắn lại có điểm thông minh tuyệt đỉnh, có lúc lại ngu không ai bằng.
Đỗ Lương Dạ biết trên đời này có một việc, là nữ hài tử thì tuyệt đối không được chủ động, nhưng nàng không thể khống chế trái tim của mình. Vì vậy nàng chậm rãi đi trên mái ngói lưu ly lạnh lẽo, cuối mùa thu sương lạnh còn lòng nàng lại nóng.
Ở những năm tháng hồn nhiên vừa đẹp đẽ và tịch mịch, nàng có một bí mật lớn.
Bí mật này lừa gạt rất nhiều người, nhưng không thể gạt được Vô Song – trên đời này có rất nhiều chuyện không gạt được Vô Song.
Hắn đã từng hỏi Đỗ Lương Dạ: “Mộ Dung Thu Thủy rốt cuộc có gì tốt?”

Nàng nằm trong ghế, tay áo rộng thùng thình che gương mặt, lường biếng trả lời hắn: “Ai nói là hắn tốt chứ? Hắn cái gì cũng không tốt, hơn nữa còn rất xấu, vô cùng hư hỏng.”
Vô Song đề nghị: “Nếu như vậy, không bằng ngươi thích ta là được.”
Nàng hỏi lại: “Ngươi có hư hỏng như hắn không?”
Vô Song trợn tròn mắt, vẻ mặt bừng hiểu: “Thì ra là ngươi thích hắn hư hỏng.”
Nàng hừ một tiếng, không nói gì.
Vô Song cũng không nói gì.
Hai người lặng im hơn nửa ngày, trong lúc nàng mơ mơ màng màng sắp ngủ, lơ mơ nghe hắn tự nói một câu: “Tên Mộ Dung không phải là xấu, ta so với hắn còn hư hỏng hơn…”
Ba năm sau, Đỗ Lương Dạ một lần nữa đứng trên lầu các Tây Giang Nguyệt, nhìn màu ngói lưu ly trên mái nhà Túy hoa âm dưới ánh mắt trời tỏa ra ánh sáng mỹ lệ, nàng nhớ Mộ Dung Thu Thủy tuổi còn trẻ mà dung nhan tuấn mỹ, giống như ánh sáng từ ngọn đèn dầu đem một đoạn sinh mệnh và năm tháng đẹp đẽ nhất của nàng rọi sáng.