Đồ Ngốc! Đứng Lại Cho Anh!!!

Chương 24




Duy quyết định nghỉ một ngày ở nhà với cô. Sáng hôm đó , anh thức dậy,mò mẫm đôi tay chỉ thấy một bên giường lạnh lẽo, cô đã dậy từ lúc nào. Dạo gầnđây anh đi rất sớm và về rất muộn, cái câu hỏi cô có cần anh hay không cứ xoáy mãitrong tâm trí anh khiến anh không đủ can đảm đối diện với cô.

Anh và cô, nếu anh không là người bắt chuyện trước thì giữa hai ngườiluôn là một khoảng lặng ngột ngạt, đến bức bối. Anh vẫn kiên nhẫn chịu đựng điềuđó. Cô vẫn mải mê nghịch những con gấu bông trong phòng, chơi chán thì lại quaysang cầm những cây bút màu vẽ nguệch ngoạc lên tờ giấy trắng gần đó.

-Mi à………………….

Chỉ cần là anh gọi, cô sẽ quay lại nhìn anh, chỉ cần là anh nói, côsẽ lắng nghe anh nhưng nếu anh không gọi, cô sẽ quay lưng lại với anh, nếu anhkhông nói, cô cũng sẽ xem như anh không có ở đó mà tiếp tục chơi đùa. Anh đau,cô không biết điều đó.

Cô nhìn anh rất lâu nhưng anh vẫn không nói gì, lặng lẽ giương đôimắt buồn bã nhìn cô. Cô nhìn đâu đó ngoài cửa sổ rồi đột ngột đứng dậy đi vềphía anh, ôm lấy cổ anh xoa nhẹ mái tóc anh như khi anh thường làm với cô.

Vì cô ngốc nghếch nên mới tin rằng nếu ôm con gấu bông trắng thì điđến đâu cũng có thể tìm ra anh. Vì cô ngốc nghếch nên giả vờ ngủ bên cạnh anh,đợi khi anh ngủ say thì lẻn ra ngồi canh trước cửa, để ngăn không cho anh điđâu. Vì cô ngốc nghếch nên không biết những điều đó đã làm anh day dứt biết nhườngnào.

Từ khi quen anh, đây là lần thứ ba, cô chủ động ôm anh.

Lần thứ nhất

Anh về muộn, anh ghé ngang phòng cô, đảm bảo rằng cô đã ngủ say,anh đắp lại mền cho cô, khẽ khàng rời khỏi phòng. Cô chưa ngủ, chỉ giả vờ nhắmmắt nằm trên giường, khi về nếu thấy cô chưa ngủ, anh sẽ la cô nên cô mới phảigiả vờ. Lúc bình thường anh sẽ không vội vã rời khỏi phòng như thế, nhưng hômnay anh rất mệt, về nhà chỉ muốn đi ngủ nhưng anh vẫn cố sang thăm cô.

Anh quay đi vội vã nên không nhìn thấy bàn tay cô giơ lên muốn níuanh lại. Buổi sáng, cô đã vô tình làm vỡ mất mấy cái li uống nước, làm bừa bộncả phòng anh nên rồi lấy nước phụt đầy vào con chó nhà hàng xóm vì nó đã phátan luống hoa cô và anh cùng trồng, bà chủ của nó đã rất giận dữ. Chắc là anhcũng giận cô nên mới đi một cách vội vã như vậy.

Cô xuống giường, đi đến phòng anh, cô tần ngần đứng trước cửa phònghồi lâu không dám gõ cửa, giờ này có lẽ cô phải nằm trên giường mới phải, anhđang giận cô, cô lại thức khuya không nghe lời anh, cô không dám gó cửa.

Thu hết can đảm, cô đẩy nhẹ cửa bước vào, trời đã khuya, anh cũngđã rất mệt nhưng khi bước vào, cô thấy anh vẫn ngồi làm việc chăm chú trên bàn.

-Nhóc, sao em chưa đi ngủ, thức khuya thế?

Anh nhìn cô mỉm cười thật dịu dàng. Anh kéo cô về phòng, để cô nằmxuống giường, kéo chăn đắp ngang người cô, rồi anh đi đến bàn định làm việc tiếpnhưng cô níu tay anh lại.

-Ngủ đi nhóc, anh còn phải làm việc nữa.

Cô lắc đầu, không buông áo anh ra mà còn níu chặt hơn. Anh đành phảichịu tua trước đôi mắt to tròn đang chớp chớp nhìn anh, ngày mai chắc sẽ lại bịchú anh phàn nàn về việc không hoàn tất các hồ sơ trong bệnh viện. Anh nằm xuống,cô ôm chặt lấy anh, cái ôm thay cho lời xin lỗi đêm đó anh và cô ngủ rất say

Lần thứ hai

Buổi tối, anh về sớm như lời hứa, anh sẽ dẫn cô đi ăn. Đó là mộtnhà hàng nhỏ, có ánh nến lung linh trên bàn, khắp nơi đều là hoa li màu trắng.Cô và anh ngồi ở bàn gần cửa sổ, anh gọimón beefsteak cho cả hai. Cô thích thú nhìn ngắm xung quanh, anh hứa sẽ dẫn côra ngoài nhiều hơn nến cô ngoan ngoãn nghe lời anh.

Một người nhạc công trongnhà hàng tiến đến chiếc đàn dương cầm đặt gần bàn của cô và anh, vị nhạc côngđã đứng tuổi, đôi tay ông tạo nên những giai điệu du dương. Khúc nhạc dìu dặtvà nhẹ nhàng, tất cả mọi người ở đó như bị cuốn hút vào những nốt trầm bổng.

Cô thấy một chiếc đàn dương cầm trong nhà, khi còn nhỏ anh cũng đãtừng học nhạc, khi lớn lên, vì phải lo học nên anh không còn thời gian cho nó nữa.Cô nằng nặc đòi anh đàn cho nghe, anh cũng đành đầu hàng mà làm theo ý cô.

Anh không thể điêu luyện như vị nhạc công kia nhưng tiếng đàn củaanh vẫn đủ sức thôi miên cô. Bởi thế giới của cô chỉ cần có anh nên cô không cầnbiết ai khác ngoài anh. Anh không muốn làm cô buồn, nên mỗi ngày mò mẫm trongnhững quyển sách nhạc, cố gắng nhớ lại những điều đã học khi còn bé. Mỗi ngày,anh là khúc nhạc du dương đưa cô vào giấc ngủ. Anh hứa là sẽ không đàn cho aikhác ngoài cô.

Anh không thích mưa, đối với cô tiếng đàn của anh du dương hơn vàonhững ngày mưa. Trong tiếng đàn dìu dặt và tiếng mưa rơi tí tách, anh như mộtgiấc mơ không có thật của đời cô.

Vào những ngày mưa, lúc anh say ngủ cô thường nằm bên cạnh anh, ngắmnhìn khuôn mặt anh khi anh đang say ngủ, nhưng cô không để anh biết điều đó, vìcô luôn dậy trước anh. Cô thích mưa nhưng cô cũng sợ nó. Mưa, những hình ảnhkhông rõ nét chập chờn hiện ra, có màu đỏ của máu. Vì thế tiếng đàn của anhgiúp cô ngủ ngon hơn, cô không còn sợ nữa

Một nhóm bạn đến nhà anh, cô đã định chạy về phòng vì không thíchngười lạ nhưng đã kịp thời níu cô lại. Anh giới thiệu cô với họ, một vài ngườinựng má cô và bảo cô rất dễ thương, cô không thích điều đó. Suốt buổi, anh và họnói gì đó, cô ngồi ép sát vào anh, anh thi thoảng vuốt tóc cô.

-Này Duy, sao cậu không đàn cho cả nhóm nghe, lâu rồi không nghe cậuđàn.- một người trong nhóm lên tiếng.

- Ừ, cậu có khiếu lắm, nếu chịu khó học tiếp thì chắc bây giờ đãthành nghệ sĩ rồi.- một người khác nói.

Anh có từ chối thế nào, họ vẫn muốn nghe anh đàn, bạn bè đã lâukhông gặp, anh cũng không muốn làm mọi người mất hứng, nên đành chiều theo ý họ.Anh tiến ra giữa phòng, nơi chiếc đàndương cầm màu trắng đang đặt, những nốt nhạc đầu tiên chuẩn bị ngân lên thì côđã ôm chầm lấy anh từ phía sau, cô ôm anh thật chặt. Ngỡ ngàng trong giây lát,anh mỉm cười và hiểu cô muốn nói gì. Cái ôm để nhắc cho anh nhớ rằng, anh đã hứachỉ đàn cho một mình cô. Hôm đó, anh đành phải làm cho mọi người thất vọng.

Và đây là lần thứ ba

Cô và anh ngồi trên ghế sofa, cô nghịch sợi dây chuyền có hìnhthánh giá trên cổ anh, anh vuốt những lọn tóc mềm mại của cô. Cô nhìn vào mắtanh lâu thật lâu như muốn nói gì đó, môi cô mấp máy, anh cúi xuống để có thểnghe rõ hơn.

-Anh à…………………………….

Chap 15:

Ngoài trời gió lạnh hanh hao, từng đợt gió lạnh ùa vào phòng, khẽlay những chiếc chuông gió tạo lên những tiếng leng keng. Duy không thích mưavì mưa làm cho người ta cảm thấy thật ảo não. Anh cũng chẳng ưa gì mùa đông,mùa đông trong tâm trí anh chỉ là nhữngtiếng thở dài khi anh nghĩ về nó.

Mùa đông năm anh 10 tuổi, giáng sinh, căn nhà rộng thênh thang, anhlặng lẽ cùng với người quản gia lớn tuổi treo những vật trang trí lên câythông. Những quả bóng, hạt châu đủ màu, những ông già noel be bé, những thiênthần, ánh đèn chớp nháy, những hộp quà được gói một cách khéo léo, ít ra mùađông năm ấy của anh cũng có nhiều màu sắc. Vị quản gia nhẹ nhàng bế anh lên,anh đặt ngôi sao màu vàng lên đỉnh cây thông. Tiếng lửa bập bùng trong lò sưởi,ngững món ăn ngon trên bàn, có gà tây, có bánh pudding, có những li chocolatenóng tỏa hương thơm ngào ngạt, bàn ăn rộng thêng thang, anh nghe những bản nhạcgiáng sinh, những tiếng cười nói, tiếng người ta xé hộp quà từ nhà bên cạnh.Mùa đông năm ấy trong kí ức của anh thậtlạnh.

Mùa đông năm anh 15 tuổi, anh giật mình lúc nửa đêm vì nghe tiếngcãi vã. Anh nghe tiếng ồn ào phát ra từ phòng bên cạnh, phòng của bố mẹanh. Những lời nói xúc phạm, sỉ vả lẫnnhau vang lên trong cái lạnh tê tái, tiếng mẹ anh khóc, có tiếng sập cửa thật mạnh,tiếng bước chân mà anh đoán có lẽ là của bố anh đang đi xuống cầu thang, kế đólà tiếng cổng lớn mở ra, âm thanh nổ máy của xe hơi nổi bật trong đêm khuya yêntĩnh, một vài tiếng sủa của những chú chó nhà hàng xóm do tiếng động lạ làmchúng thức giấc. Sự yên lặng đến ngột ngạt của căn nhà bỗng chốc bị phá vỡ bởitiếng của vật gì đó bằng thủy tinh rơi xuống đất. Một vài cô giúp việc gõ cửaphòng anh một cách hoảng loạn, có tiếng kêu cứu, tiếng khóc lóc, anh chạy sangphòng bên. Một loạt những mảnh vụn thủy tinh nằm trên nền gạch màu đen, cổ taymẹ anh ghim một mảnh vỡ lớn, máu chảy ướt đẫm chiếc áo ngủ bà đang mặc và tấmdrap giường màu trắng. Mùa đông năm ấy có màu đỏ của máu.

Mùa đông năm anh 19 tuổi, mẹ anh vẫn điên điên dại dại kể từ cáiđêm ấy, bố anh chẳng một lần đến thăm bà, đó là lý do anh quyết tâm tìm hiểu vềkhoa thần kinh con người để một ngày nào đó chữa bệnh cho mẹ anh. Một hôm, bốanh đưa một cô gái đến gặp anh, cô ta chỉ hơn anh một hay hai tuổi gì đó, cô talà nhân tình của bố anh, theo lời dặn dò của bố, kể từ đây anh phải gọi cô ta bằngmẹ làm đầu óc anh quay cuồng. Người “ mẹ” ấy hai tuần sau bất chợt nhảy bổ vàolòng anh, bố anh chợt mở cửa bước vào, anh nhận được một cái tát đau điếng và kếđó là chuyến du học sang Mỹ cho khuất mắt ông. Mùa đông năm ấy của anh là nhữnglời độc thoại chào tạm biệt mẹ trước khi anh đi, là những bất đồng ngôn ngữ khilần đầu sang nước ngoài, là những lúc vùi đầu vào sách vở để quên đi cái lạnh lẽođang lờn vờn xung quanh.

Hôm nay, khi anh không còn phải ngồi một mình bên khung cửa sổ lặnglẽ nhìn những hạt mưa rơi, vì anh có cô, anh đã nghĩ sẽ ấm áp hơn, nhưng khôngphải vậy. Cái lạnh năm nay không chỉ đơn thuần là khoác nhiều áo hơn thì sẽkhông lạnh nữa, một chút lạnh của mùa đông, một chút mỏi mòn của chờ đợi, mộtchút đắng cay của sự thật hòa quyện với nhau, rồi đây anh sẽ càng ghét mùa đônghơn.

Cô ngồi cạnh anh bên cửa sổ, thân hình nhỏ bé của cô run lên trongvòng tay anh, cô nắm chặt vào tay áo anh, môi mấp máy gì đó, anh cúi xuống đểcó thể nghe rõ hơn:

-Anh à, đừng bỏ em sang Paris như lần trước nhé, anh đi suốt batháng, em đã sợ anh sẽ không về.

Duy cố nén lại tiếng thở dài, cô không biết điều đó. Lời nói vàhành động của cô sau tai nạn sẽ pha trộn giữa quá khứ và hiện tại, đó là chuyệnrất bình thường. Những tháng ngày anh chăm sóc cô,…………..không thể làm cô phânbiết giữa anh và một người nào đó. Hình ảnh một người xa lạ vẫn đang đâu đótrong tâm trí cô, không phải là anh, có một chút hụt hẫng.

Duy còn nhớ những ngày đầu khi đưa cô về nhà. Đó là những đêm anhgiật mình thức giấc bởi tiếng hét hoảng loạn,sợ hãi và những tiếng khóc nức nởcủa cô, không chỉ một lần trong đêm, việc đó cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Nhiềuđêm anh phải nằm cạnh cô để cô không còn sợ nữa. Duy thấy một vết sẹo dài trêncổ tay trái của cô, đã có lúc anh không muốn cô nhớ về quá khứ của mình.

Là một bác sĩ, anh biết mình không được có suy nghĩ như vậy. Côkhông thể ngờ nghệch như một đứa trẻ được, cô phải có quá khứ của mình, rồi cònngười thân, gia đình, bạn bè của cô nữa, có thể họ đang tìm kiếm cô ở đâu đó. Nếuký ức chỉ là những điều buồn bã, những nỗi đau, những giọt nước mắt thì tại saota phải cố nhớ lại. Có thể bây giờ cô ngốc nghếch như một đứa bé, nhưng là mộtđứa bé thì có gì không tốt, cả ngày thích thú chơi đùa với những con gấu bông,mệt thì đi ngủ, giấc ngủ đến một cách yên lành. Và khi đã là đứa bé thì cô sẽkhông bao giờ rời khỏi vòng tay anh.

Từ lúc nào đó, cô đã trở nên thật quan trọng với anh, ngắm nhìn côchơi đùa, ngắm nhìn cô thở đều đều trong giấc ngủ dường như đã là một thói quenkhông thể bỏ được từ anh. Thế giới của cô chỉ có anh, anh không muốn có bất kìmột người nào xuất hiện trong cái thế giới đó rồi đem cô đi mất.

Cô không cần quá khứ, anh sẽ là quá khứ,hiện tại và tương lai củacô.

Duy đem về những con cá đủ màu, khuôn mặt háo hức của cô làm anh thấyvui. Nhẹ nhàng thả những con cá vào bồn, anh chỉ cô những loại cá khác nhau vàdạy cô cách cho chúng ăn. Cô cứ dính chặt lấy cái hồ cá từ hôm ấy, anh luôn thấycô ngồi ngắm chúng tung tăng bơi lội không biết chán.

Những ngày gần đây, Duy về sớm hơn trước, buổi trưa , anh luôn gọiđiện về nhà nhắc cô ăn trưa đúng giờ. Thế giới của anh và cô luôn là những thứcó nhiều màu sắc với những con gấu bông, những con cá đủ loại, những cây bútmàu, và giai điệu du dương từ tiếng đàn của anh. Anh là giấc mơ êm đềm nhất củađời cô, cô sẽ không phải sợ hãi nữa, không còn nhớ về một người nào đó tên Kìmà anh luôn nghe cô gọi trong những cơn ác mộng của quá khứ.

Giữa anh và cô lại tiếp tục là sự im lặng đến ngột ngạt nếu anhkhông bắt chuyện trước. Cô suốt ngày ngồi ngắm những con cá không biết chán,cho chúng ăn ,rồi lại nhìn, có khi cô ngồi đó suốt ngày. Cô không biết anh luônlặng lẽ đứng nhìn cô từ phía sau, chờ đợi khuôn mặt nhỏ bé quay lại cười vớianh một lần.

-Anh à, nếu hồ nước có sỏi thì sẽ đẹp hơn phải không?

Không để cô thất vọng, ngay ngày hôm sau, anh đem về những viên sỏinhiều màu, cô thích thú thả chúng vào bồn. Cô vẫn quay lưng lại với anh.Những ngày mệt mỏi kéo dài tại bệnh viện, anh về nhà lúc trời đã tối,anh thấy cô đang ngồi trong phòng anh

-Sao em chưa đi ngủ?

- Anh à, hết sỏi màu xanh ngọc bích rồi, anh thích màu đó phảikhông, ngày mai mua thêm cho em nhé.

- …………..

- Anh à, hình như mấy con cá không được vui, em cho rất nhiều thứcăn ưa thích của chúng vào hồ mà chúng chẳng chịu ăn gì cả, anh à, phải làm saođây?

- …………………….

- Hình như hai con cá vàng đang giận nhau anh à, bình thường em thấychúng rất hay bơi chung với nhau, hôm nay mỗi con một hướng.

- ……………

- Mấy con cá rất thích những viên sỏi màu xanh, em thấy chúng cứ gặmmãi những viên màu ấy.

-Anh à……………..

- Gì nữa…?- Giong anh có một chút bực mình.

- Không……không ạ……Em đi ngủ đây- cô bước ra

Hôm nay, anh đã không còn đủ kiên nhẫn nghe cô nói, lúc bình thường,dùcó mệt mỏi đến đâu, những lời cô nói có vô nghĩa thế nào thì anh vẫn luôn mỉmcười lắng nghe. Cô có thể dành cả ngày nghĩ về những con cá, lo lắng khi chúngkhông chịu ăn, nghĩ về những viên sỏi mà chúng thích, nhưng cô chưa bao giờnghĩ về anh, nghĩ về một người vẫn đang dõi theo cô từ phía sau.

Cô vẫn vô thức gọi tên người nào đó trong mơ, anh nhớ là hình nhưcô chưa bao giờ gọi tên anh.

Cánh cửa được mở ra một cách rụt rè, cô bước vào, khi nãy, có lẽanh đã làm cô sợ. Anh nghe giọng mình vang lên vô cảm:

-Gì đấy?

- Anh à…….anh đem cho người khác những con cá đi.

- Sao thế? Em chán rồi phải không?

- Không là anh mua về sao em có thể chán được…..

- …………..

- Em thấy anh không cười như lúc trước nữa, nhìn anh không đượcvui…………Em hay ngồi nhìn mấy con cá……….. mà không thấy anh……………………………..Anh khôngcòn đánh đàn như lúc trước nữa………Em xin lỗi.

- ……………………..

- Anh à…………………………

- Có lạnh không?

- Uhm………..

- Lại đây.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, anh ôm cô thật chặt, khuôn mặt anh và cô rấtgần nhau, cô nhìn thấy vết thâm quầng trên mí mắt anh. Anh chỉ ngủ khi nghĩ rằngcô đã ngủ say, chỉ để anh yên tâm, cô vẫn hay giả vờ.

Cô luôn chạy lên phòng mỗi khi anh sắp đi làm hay đi đâu đó,vì………….

Cô không bao giờ nhủ yên trong vòng tay anh đợi anh ngủ say cô sẽ lẻntrốn ra, vì………..

Cô vẫn biết anh ngồi nhìn cô từ phía sau nhưng cô vẫn giả vờ chútâm vào những con gấu bông hay những cây bút màu, vì…………………..

Cô luôn thấy ánh mắt anh nhìn cô buồn bã phản chiếu qua hồ nước khicô đang mải mê ngắm những con cá, cô giả vờ không thấy vì……………….

Anh đã ngủ say nên không thể nghe thấy những lời thì thầm của cô

-Anh à đốivới em anh rất quan trọng………............…………nhưng có gì đókhông đúng.Cô đắp lạichăn cho anh rồi chạy về phòng, sáng mai khi thức dậy , anh sẽ lại thấy một bêngiường lạnh lẽo không có cô.2 nămsau

-Alô tôinghe

- AnhDuy à, là em, Hạo Kì đây.

- HạoKì, cậu đang ở đâu vậy?Anh có gọi cho cậumà không được.

- À, emđổi số lâu rồi, em đang ở Mỹ, khoảng một tuần nữa em sẽ về Việt Nam…………..

…………………..? ……………..Flashback:

Một buồn chiều nắng nhạt, Duy đang ngồi bên chiếcđàn dương cầm màu trắng. Đôi mắt anh mơ màng nhìn ra phía ngoài vườn, nơi nhữngchiếc lá phong đang rụng. Đang mải mê ngắm cảnh anh không biết là có người bướcvào phòng.-Duy à, lại đây mẹ có người cần giới thiệu vớicon.Anh quay lại, bên cạnh mẹ anh đó là một cậu bétóc nâu với đôi mắt buồn sâu thăm thẳm.-Duy à, đây là em họ con, tên là Vương Hạo Kì.Hạo Kì à, cháu chào anh đi.……………………………………… Trongtrí nhớ của anh Hạo Kì là một người rất nhút nhát, rụt rè, mỗi tuần anh đều tớinhà rủ cậu đi chơi, và rồi hai đứa trẻ trở nên thân thiết.Và cũng vì những lí do con nít, Kì và Duy cũngđã có lúc giận nhau, khi cả hai cùng tranh giành một chiếc xe đồ chơi hay viênkẹo gì đó. Hai người tuy cùng tuổi nhưng Duy luôn là người nhường nhịn Kì. Chiếcxe đồ chơi là của mẹ Duy tặng, Kì có một thói quen kì lạ, cậu không thích nângniu những món đồ chơi đẹp, cậu thích vứt chúng xuống sàn, nhìn chúng vỡ nát rathành từng mảnh, cậu đã phá vỡ không ít đồ chơi của Duy, anh không bận tâm vềđiều đó nhưng chỉ có chiếc xe này là không được.Đã một tuần Kì không sang nhà Duy, anh đã địnhqua nhà cậu, làm hòa trước. Nhưng! trời bỗng nhiên mưa. Duy hậm hực ngồi bên cửasổ nhìn cơn mưa dai dẳng như trút nước. Anh thấy Kì đứng ở dưới, anh vội vã chạyxuống Kì đứng đó nói với anh rằng cậu sắp đi du học.……………………………………………..Năm 17 tuổi, Hạo Kì trở về Việt Nam kế thừa tậpđoàn Venus, anh và cậu cùng học chung tại trường trung học, Kì nói với anh rằngcậu đang quen một cô bạn nào đó tên là Thúy Vân. Hai người thì đẹp đôi thật, côta và cậu đều thật đẹp. Chỉ là anh không thích Vân lắm, anh thấy Vân hay nóichuyện với những người không đứng đắn, và cô ta hay dẫn cậu đến những nơi khônglành mạnh, anh cũng nhiều lần nhắc khéo Kì, Kì bảo sẽ chú ý đến việc nhưng cuốicùng đâu lại vào đó, là người em họ mình thích nên anh cũng không muốn có ý kiếnnhiều.Năm anh 19 tuổi, bố anh ép anh sang Mỹ, ban đầuanh và cậu vẫn giữ liên lạc đều đều, nhưng sau đó, những trở ngại về ngôn ngữ,bài tập dồn dập, Duy không liên lạc với Kì nhiều nữa. Chỉ biết rằng, cậu đã kếthôn với một cô bé không phải là Thúy Vân. Khi anh trở về Việt Nam, anh gọi rấtnhiều cho Kì nhưng không được, anh có ghé qua nhà cậu nhưng họ nói cậu đã dọnra ở riêng và đã đi du lịch, không biết ngày nào về. Vì bận chăm sóc cho Mi,anh gần như quên bẵng Kì nếu cậu không gọi cho anh tối hôm đó.End Flasback

Sân bay Nội Bài, Hà Nội, Việt Nam, 7h pm

-5 năm xa quê hương, giờ đây, đã đến lúc trở về nhà rồi- chàng traikhẽ nói rồi nở một nụ cười.

Ở giữa sân bay, có một cậu thanh niên rất cao, rất trẻ, rất đẹp,mái tóc màu xám tro, đôi mắt được che bởi cặp kiếng màu rượu chát.

***

-Thiếu gia, mừng cậu đã trở về- Vị quản gia già, nhìn anh với ánh mắtấm áp.

- Chúng ta về thôi chứ, quản gia Kim- anh lạnh lùng gỡ cặp mắt kiếngra.

Ngồi trên xe anh im lặng không nói gì ……………. Chỉ ngồi nhìn ngắm đườngphố, 5 năm rồi, thay đổi nhiều quá, mọi thứ xung quanh anh đều thay đổi.

Đến nơi rồi, ngôi nhà đã từng là của anh và cô. Hạo Kì đi nhanh vàocăn phòng có cánh cửa màu trắng, chỉ một lần thôi, khi mở cửa ra, anh sẽ lại thấykhuôn mặt cô say ngủ. Từ lúc nào, ngôi nhà im ắng quá, anh cứ nghĩ mình khôngthích sống ồn ào, sống như vậy thật thích, có lẽ anh sai rồi, chỉ là anh khôngdám thừa nhận điều đó.

Căn phòng nhiều bụi quá, cũng phải thôi, anh đi 5 năm chứ không ít,anh cảm thấy mình thật mâu thuẫn. Anh cứ nghĩ đi đâu đó thật xa, trải nghiệm nhữngđiều mới mẻ ở nước ngoài thì cuộc sống của anh sẽ trở lại bình thường, anh cũngtừng có ý định sẽ định cư luôn ở Mỹ, không về nữa, mỗi đêm, anh thao thức khôngngủ được, trong một căn phòng xa lạ không có một chút gì thuộc về cô, anh nhớ đếncăn phòng có cánh cửa màu trắng, có chiếc giường nhỏ và một cô bé ngủ say đến nỗikhi anh bước vào véo má cô vài cái nhưng cô vẫn chưa thức dậy. Anh về đây, cáisự thật cô đã không còn bên cạnh anh lại càng thêm rõ ràng, dường như anh lạimuốn trốn thêm lần nữa.

Trước khi anh đi, anh đã cẩn thận cất những cuốn sách lên trên kệ vậymà nó vẫn dính bụi, cô rất thích đọc sách, trước kia anh vẫn thắc mắc, những cuốnsách nhạt nhẽo, sao cô có thể suốt ngày ngồi đọc rồi ghi ghi chép chép, cô bâygiờ sao rồi? Có còn thích đọc sách như trước không? Hay là đang trốn ở một gócnào đó ngồi khóc như một đứa con nít, cô rất mau nước mắt, nhưng cô có tật xấulà khi khóc thì không cho anh biết, miệng thì cười nhưng hai mắt thì sưng lên,chỉ có kẻ ngốc mới tin vào cái lý do cô mất ngủ.

Phủi bụi trên giường, Hạo Kì nằm xuống, mùi hương quen thuộc làmanh thấy thoải mái, khắp phòng đều có hình bóng của cô, ít ra thỉnh thoảng anhcũng có thể tự lừa dối mình là cô đang nấu cơm hay làm gì đó dưới nhà, cô sẽlên ngay, cô vẫn chưa rời xa anh vì thoang thoảng đâu đây vẫn có mùi hoa tửđinh hương ngọt ngào của cô. Cô có đôi mắt to tròn, đôi môi hồng nhỏ nhắn, tóccô rất mềm, cô cười rất đẹp…………..anh cứ tưởng là mình đã quên.

Hạo Kì vẫn cố duy trì một cuộc sống bình thường. Lúc đầu chỉ là mộtchút hụt hẫng, rồi cũng sẽ quen nhưng cái hụt hẫng cứ mãi kéo dài dai dẳng, khóchịu hơn những gì anh vẫn thường nghĩ. Ở bên anh không có gì tốt, anh chỉ làmcô khóc, nhưng anh lại không đủ can đảm buông tay cô ra, như cô đã làm với anh.

Khi Hạo Kì trở về từ Paris, anh biết hôm đó cô đã khóc rất nhiều vìanh, anh cũng biết hôm đó anh đã làm cô đau lòng như thế nào. Nhưng cô không biếtanh đã hoảng loạn thế nào khi thấy cô bê bết máu ngồi trong phòng tắm. Đó là lỗicủa anh. Anh nhốt cô trong bệnh viện, vì anh sợ cô lại làm điều gì dại dột. Anhhành hạ cô chỉ để biết chắc một điều là cô thuộc về anh. Lần Thúy Vân đến nhà, lúc đó anh đã tự nhủ,đây là lần cuối anh và ả gặp nhau. Anh không nghĩ cô lại về sớm như vậy

Hạo Kì đi xuống nhà, có những mảnh giấy ghi những công thức nấu ăn,các loại nước trái cây mà anh thích dán trên tủ lạnh, cô thật ngốc, anh đâu muốncô vất vả vì anh chứ. Nhưng 2 năm chung sống với cô anh vẫn chưa biết cô thíchcái gì, ghét cái gì, tất cả các thói quen của cô anh đều không để tâm đến.

Anh không thể đem lại hạnh phúc cho cô, vậy thì hãy buông tay côra, để cô đi tìm người yêu thương cô, anh không muốn điều đó.

Nếu buông tay nhau rachỉ đơn thuần là không nắm tay nhau nữa thì đã dễ chịu hơn rất nhiều.