Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 48




7:00 sáng, chuông đồng hồ đúng hẹn rú lên inh ỏi, đánh thức vị chủ nhân đang thả hồn phiêu bồng trong giấc ngủ.

Mở mắt líu ríu nhìn cái đồng hồ rối khép mi lại, Giai Băng trở người, hai tay vươn dài kéo dãn các cơ khớp.

Bỗng, cô cảm thấy vùng eo mình có thứ gì đó vắt ngang nặng trĩu nhưng không đến nỗi khó chịu lắm nên cô không buồn mở mắt xem xét, phớt lờ đi, tiếp tục vừa nằm vừa chống tay lên đầu giường căng cơ.

Tỉnh hơn một chút, Giai Băng lại nhận ra có luồng hơi thở ấm nào đó, từng đợt, từng đợt phả vào cổ cô, mạnh mẽ như gió Tây Bắc tát vào mặt người. Còn nữa, cô đang tì tay vào thành giường. Nhưng, giường ở đâu ra khi cô bị kẻ vô sỉ nào đó "ép" phải nằm đất chứ? Mà cũng không hẳn là ép, anh ta chỉ bảo "Mỗi người nằm nửa giường. Không thích thì nắm đất chứ đừng mong tôi nhường giường cho em" thôi, thế chẳng khác nào ngầm ý "Nằm giường phải thực hiện "nghĩa vụ vợ chồng". Không thích thì nắm đất chứ đừng mong tôi "miễn thuế" cho em". Do đó trước giờ Giai Băng toàn chủ động nằm đất cho yên thân, như vậy thì lấy đâu ra thành giường chứ?

Hoảng hồn phát hiện có thứ gì đó đang siết chặt vòng eo mình và một mùi hương bạc hà mềm mại len vào khứu giác, Giai Băng như người chết thình lình mở to mắt, người tựa con cà cuống bật dậy rồi bất lực nằm phục xuống.

Quá rõ, quá rõ!

Môi Giai Băng run run, đôi đồng tử bị phán đoán doạ cho phát khiếp, kinh sợ liếc về thứ sinh vật đang tì cái đầu đen lởm chởm mớ tóc rối vương mùi clear man.

Và...

Âm vang kinh điển chọc thủng trời xanh, làm vô số chim nhỏ hoảng sợ bỏ tổ chạy lấy thân bay tán loạn trong những câu chuyện tình 149 (tình 1 đêm ấy nhá) khủng khiếp ré lên, suýt xoáy đứt màng nhĩ kẻ vẫn say sưa hoảng thụ.

-Chuyện...chuyện gì vậy?_Giật mình mở mắt, Đằng Dạ xoa xoa lỗ tai bị tổn thương nghiêm trọng rồi chồm lên người Giai Băng, mặt mày nhăn nhó nhìn cô đang giở chứng.

-Anh..._Chớp mắt hai ba lần khuôn mặt mị mạo bất cần khác thường của Đằng Dạ vẫn không tan biến đi, Giai Băng kích động bật dậy, đẩy phắt anh ra xa rồi thuận tay kéo tấm chăn mỏng lên phủ người mình, thần thái trắng bệch_Đằng Dạ...anh là đồ vô sỉ...sao anh dám...dám! Tôi sẽ kiện anh cưỡng bức thiếu nữ nhà lành, cho anh ngồi tù mót cái mông nhà anh! Con ơi! Mẹ còn trẻ lắm! Đừng phá hoại cuộc đời mẹ! Cháu ơi, bà có lỗi với cha cháu, đừng hận bà vì cháu không có cha để ra đời nhé!...

Trố mắt nhìn Giai Băng khóc không ra khóc, rên không ra rên đến mức tỉnh luôn cả ngủ, Đằng Dạ giật giật khoé môi, hướng mắt lia đến bộ chăn đệm cô quạnh dưới đất của Giai Băng rồi thở dài, lẩm bẩm với chính mình.

-Ngu ngốc! Mình ngủ quên mất!

-Đằng Dạ! Tôi liều mạng với anh!_Vùng khỏi chăn, Giai Băng sống chết quyết trả thù cho đời thiếu nữ bèo bọt của mình, vũ lực chồm lên người Đằng Dạ, đưa tay bóp cổ anh_Hôm nay! 1 anh chết, 2 tôi sống (tg: ="=!!!)

-Bình tĩnh đi! Tôi không làm gì em cả!_Đằng Dạ một tay túm lấy cổ tay đang loạn xị ngầu của Giai Băng, lãnh đạm thú nhận.

-Anh còn dám chối! Đồ vô sỉ! Đồ tiểu nhân bỉ ổi! Thả tay bà mày ra! Dám nhân lúc bà mày không đề phòng giở trò! Bà liều với mày!_Giai Băng vứt xó hình tượng, lôi khẩu khí chợ búa ra kết tội.

-Tôi đã bảo tôi chẳng làm gì em cả..._Trái lại với cơn sùng cô của Giai Băng, Đằng Dạ bình tĩnh như thường nói, thanh âm về sau càng trầm càng ám muội_...nếu tôi đã làm gì em, thì em sẽ nằm bệt trên giường cả ngày chứ không phải ngồi trên đùi tôi mưu đồ giết chồng như thế này đâu.

-Anh...anh...anh..._Đỏ bừng mặt nhìn Đằng Dạ, Giai Băng nghẹn họng, đôi tay bị ai kia giam giữ run lên từng hồi mạnh.

-Hơn nữa...lí do tại sao em lại nằm trên giường tôi thì chỉ có em mới biết, tôi vô tội_Đằng Dạ tiếp tục khẳng định, như thể người sai muôn thuở là Giai Băng vậy.

-Anh...anh...

-Được rồi! Ngay từ đầu tôi vốn không phiền để