Đồ Nhi Vô Lại, Cưng Chiều Ngươi Đến Nghiện!

Chương 3-2: Bị bán (2)




“ Ngươi chạy, ngươi ở đây còn dám chạy? Sao không chạy nữa đi hả?” Trở lại trong phòng, lão bà kia vừa thở hổn hển vừa đấm thắt lưng tức giận hỏi.

“ Ngươi nói đùa sao? Ta có thể chạy, ngươi còn nhìn thấy khuôn mặt xám xịt này sao?” Diệp Sở trong lòng thầm mắng, nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ dáng cười hì hì, nàng biết lúc này nếu cùng bà ta tranh cãi, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.

“ Đại tỷ à, ngươi thả ta ra được không? Ngươi xem ta tay nhỏ, chân nhỏ, toàn thân còn bị thương cũng không thể bưng cơm đưa nước cho ngươi, ngươi nuôi ta không phải lỗ vốn sao, cho nên ngươi thả ta ra, ta quay về lấy ngân lượng đưa tới cho ngươi.” Diệp Sở cố tình giơ tay lên, lộ ra một nửa cánh tay bị thương cho bà ta xem, hy vọng bà ta có thể suy nghĩ một chút những lời nàng vừa mới nói, giữ nàng lại, nàng nhất định làm cho bà ta bị tổn thất nặng nề.

“ Hừ, thả ngươi? Đừng có mơ. Không làm được việc nặng, chúng ta còn có việc nhẹ. A Quý đem chậu nước đến đây.” Lão bà vung khăn tay ném một cái, vẻ mặt giận dữ, cười dâm đãng nói.

Nhìn chậu nước trước mặt, lại nhìn nét mặt của lão bà, trái tim nhỏ bé của Diệp Sở nhảy bang bang mấy cái, thực sự sẽ không phải là loại khách điếm nàng nghĩ đến đấy chứ? Dựa vào, lão bà này thật là lòng dạ độc ác. Bây giờ, nàng mới chỉ là một tiểu cô nương chưa trưởng thành, ngực cũng không có.

Lão bà siết chặt khăn tay, vẻ mặt khẩn trương nhìn khuôn mặt đang từ từ hiện ra trước mắt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “ Tướng mạo nhất định phải xinh đẹp, nhất định phải xinh đẹp…”

Vết máu, bùn đất trên mặt Diệp Sở dần dần được lau sạch, lão bà hai mắt trợn tròn, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào Diệp Sở. Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ, mình lớn lên quá xấu? Diệp Sở sờ sờ mặt của mình, thập phần đàn hồi, trơn mềm, nhẵn mịn, da dẻ tốt như vậy, chắc cũng không xấu đi. Nghĩ vậy nhưng trong lòng cũng hơi thấp thỏm, kiếp trước nàng không tính là mỹ nữ nhưng cũng không tệ. Mặc dù, nàng không quá coi trọng tướng mạo nhưng cũng không thể xấu xí đến mức không thể gặp người được.

“ A ha ha, ha ha, thật là quá tốt, tốt quá, lần này phát tài, phát tài rồi.” Lão bà kích động khoa chân múa tay, nói năng lộn xộn.

Rửa mặt xong, Diệp Sở nhìn gương mặt mình trong nước. Mặc dù không giống như Mị Nhi trên xe ngựa, cũng không yêu nghiệt như Mộ Thần nhưng khuôn mặt này lại phấn điêu ngọc trác như búp bê, rất là khả ái, đáng yêu, khuôn mặt trứng ngỗng trơn nhẵn, tinh tế, đôi mắt mọng nước, to tròn, động lòng người, lông mi dài cong vút, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, phấn nộn, bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng thấy hoàn mỹ.

“ Ha ha, vị cô nương này, không biết, ngươi tên là gì?” Lão bà lúc này thay đổi thái độ hoàn toàn, không còn khí thế hung hăng lúc trước, tươi cười hớn hở nói.

“ Diệp Sở.” Nàng không biết gì về thân thể này nên cứ dùng tên thật của mình là được rồi. Nhìn vẻ mặt của lão bà lúc này, Diệp Sở xác nhận lại ý nghĩ của mình ban nãy, đây đúng là một kỹ viện. Dựa vào, không nghĩ nam nhân yêu nghiệt kia lại biến thái như vậy, có thể đem mình bán vào nơi này.

Lúc này, trong phòng riêng ở lầu hai, một đôi nam nữ đang ưu nhã thưởng trà, “ Công tử, người thật sự không định cứu nàng ta?” Mị Nhi khẽ nhếch đuôi mắt liếc tiểu nhân nhi nhỏ nhắn xinh xắn dưới lầu, nhất thời sinh ra một cơn tức giận, không nghĩ tới tướng mạo nàng ta lại tuyệt mỹ như vậy, sớm biết đã không nhiều chuyện cứu nàng ta.

“Còn phải xem tâm tình của ta đã.” Mộ Thần vừa thưởng trà vừa cẩn thận đánh giá thân ảnh nhỏ bé dưới lầu. Nhớ lại tối qua, khóe miệng không tự chủ lộ ra ý cười yếu ớt khó phát hiện. Hắn tin, không cần hắn cứu, nàng cũng có thể toàn thân trở ra.

“ A Quý, ngươi đi mời Dao Dao xuống Tâm Nhã phòng lầu ba, nói ta tìm nàng có việc.” Tú bà phân phó xong, quay đầu về phía Diệp Sở cười nói: “ Tiểu Diệp cô nương, trước tiên, ta mang ngươi lên lầu ba nghỉ ngơi, sau này, Tâm Nhã phòng sẽ là của cô nương. Đây chính là phòng ngủ tốt nhất của Bách Hoa phường chúng ta.”

“ Ừm, vậy trước tiên cảm ơn ma ma.” Diệp Sở vừa hùa theo lão bà vừa nghĩ biện pháp đối phó. Nàng phải làm thế nào mới có thể an toàn thoát khỏi nơi này, lại khiến cho lão bà kia phải ăn khổ một chút?

Vừa lên lầu hai, Diệp Sở đã thấy thân ảnh một nam một nữ quen thuộc, thật là nực cười, chính bọn họ đem mình bán đến nơi này, thế mà vẫn còn tâm tình nhàn nhã thưởng trà, lương tâm đúng là bị chó tha rồi, nộ hỏa công tâm, Diệp Sở tức giận thở gấp đi tới trước mặt hai người, đang muốn chửi ầm lên, lại nghe thấy thanh âm làm người ta buồn nôn của tú bà: “ Ai yêu, nguyên lai là Mộ công tử. Sao lâu rồi không thấy ngài đến? Dao Dao cô nương của chúng ta ngày nào cũng trông mong ngài nha.”

“ Phải không? Ta cũng rất nhớ nàng. Lát nữa ta sẽ đi xem nàng một chút. Vị này, mới tới?” Mộ Thần liếc mắt nhìn Diệp Sở hứng thú nói. Hắn không ra tay cứu nàng, chính là muốn nhìn xem nàng làm thế nào có thể thoát khỏi nơi này?

“ Đúng đúng đúng, vừa mới tới. Nếu Mộ công tử có hứng thú, tối nay nàng sẽ là của ngài, ha ha ha. Chỉ có điều …” Tú bà chà xát tay, hai mắt sáng lên. Mộ công tử này không thường xuyên tới, nhưng mỗi lần tới đều ra tay hào phóng, thân phận của hắn không rõ ràng, nhưng chắc chắn cũng xuất thân từ gia đình có tiền có thế. Nếu hắn đã nhắm trúng nha đầu này, hôm nay nhất định phải hung hăng làm thịt hắn một bữa.

Chuyện gì đây? Nghe bọn họ nói chuyện, có vẻ không phải yêu nghiệt bán mình vào nơi này. Vậy hắn giả vờ không biết mình để làm gì? Lại còn bày ra bộ dáng đánh giá chất lượng hàng hóa. Là muốn chỉnh nàng sao? Hừ, chỉnh nàng, có thể, ngươi đợi lát nữa xem. Dao Dao cô nương đúng không? Nhớ nàng đúng không?