Đồ Sơn Ca

Chương 14: Bảy năm ngứa ngáy




1.

Cao Tử Tư, chúng ta đừng ở bên nhau nữa.

Tôi hoảng hốt nhìn trần nhà, ánh đèn làm mắt tôi hơi đau.

Tôi nâng tay lên sờ trán mình, xúc cảm nóng cháy trái lại khiến tôi bật cười, bệnh nặng thêm chút nữa đi, có lẽ phải để khi Cao Tử Tư về thấy một xác chết nằm trong nhà, anh ta mới cảm thấy áy náy chăng.

Bắt đầu từ sáng nay lúc ngủ dậy, tôi đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, bước đi như trên mây. Tôi nghĩ thầm, có lẽ tối qua cùng Cao Tử Tư đi tham gia dạ tiệc ở công ty anh ta rồi bị nhiễm lạnh, giữa mùa đông lại mặc lễ phục mỏng manh, người nổi tiếng khoẻ mạnh như tôi cũng có khả năng cao bị nhiễm bệnh.

Vì vậy tôi lập tức nói với Cao Tử Tư đang đánh răng ở phòng vệ sinh: “Cao Tử Tư, anh mau ra đây, tại anh mà bà đây bị bệnh rồi.”

Tốc độ đánh răng đều đều của Cao Tử Tư hơi chậm lại, sau đó tôi thấy anh ta thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh, mấy cọng râu lún phún dưới cằm còn dính chút bọt. Đôi mắt nâu nhạt của anh ta khẽ híp lại, nhìn tôi rồi cất tiếng lạnh nhạt: “Lâm Lăng, đừng gây sự nữa, hôm nay anh phải đi làm, buổi tối còn có buổi tụ tập.”

Tôi bị câu này của anh ta làm cho nghẹn họng, không thể tin được mà nhìn anh ta. Nhưng anh ta chỉ cau mày rồi thụt đầu lại tiếp tục đánh răng.

Tôi giận đến mức lại nằm vật ra giường, được thôi, không tin tôi chứ gì? Không thèm quan tâm tôi chứ gì? Hừ, sáng nay không thèm nấu bữa sáng cho anh ta nữa.

Đang nhìn trộm động tĩnh ở nhà vệ sinh thì anh ta đi ra, tôi vội nhắm mắt lại. Nghe thấy tiếng bước chân của anh ta dừng bên mép giường, tôi cười thầm trong lòng, nhanh xin lỗi em đi, em đã nghĩ xong câu đáp trả rồi. Nếu lát nữa anh ta nói mấy câu áy náy đại loại như ‘anh sai rồi’ hoặc ‘hôm nay anh không đi làm đâu, anh ở nhà với em’ thì tôi sẽ nghèn nghẹn nói rằng, ‘em không sao đâu’ hoặc nói ‘anh không thương em thì chúng ta chia tay đi.”

Giọng nói hơi mệt mỏi của anh ta vang lên, “Lâm Lăng, anh đi làm đây.”

Còn chưa kịp chờ tôi phản ứng, anh ta đã lấy áo khoác rồi đi thẳng ra cửa.

Tôi bật dậy đuổi theo, đang định cãi nhau một trận với anh ta thì cửa đã bị đóng sầm.

Nước mắt tôi liền trào ra, cho rằng tôi là người vô lý gây sự như vậy sao?

Nhớ thời còn học Đại học, chỉ cần tôi hơi chóng mặt thôi là anh ta đã sốt sắng vào bệnh viện mua cho tôi một đống thuốc. Nếu tôi bị cảm sốt thì nóng ruột đến mức quýnh hết cả lên. Nhưng bây giờ thì sao?

Tôi cáu kỉnh thức dậy giặt toàn bộ quần áo và ga trải giường, vì trong nhà không có máy giặt, tôi giặt đến khi mười ngón tay cóng lại, sưng đỏ như cà rốt.

Lại nhớ trước khi tốt nghiệp Đại học, Cao Tử Tư nắm tay tôi, đôi mắt nâu nhạt sáng rực, gương mặt tuấn tú trắng trẻo nở nụ cười chói mắt như ánh mặt trời, “Lăng Lăng, nhất định anh sẽ làm em hạnh phúc.”

Thế nên tôi mới không quan tâm đến sự phản đối gay gắt của gia đình, đánh liều ở lại thành phố mà anh ta tốt nghiệp Đại học này. Ba năm rồi, vẫn không có gì cả, nhà không mua nổi, đồ dùng trong nhà cũng còn cái có cái không chứ đừng nói đến chuyện kết hôn.

Tôi bắt đầu yêu đương với anh ta từ năm nhất Đại học, đến nay đã được 7 năm. Mọi người thường nói bảy năm ngứa ngáy, vốn dĩ tôi còn không tin, bây giờ thì sao đây? Nước mắt tôi lại không kìm được mà rơi tí tách vào chậu quần áo.

Đến 7 giờ tối, tôi cố nhịn cơn khó chịu mà tự nấu cho mình một bát mỳ, nhưng vừa ăn chưa được bao lâu thì cảm thấy buồn nôn, tôi vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Tôi đỡ eo nghĩ, dù thế nào đi nữa cũng phải gọi điện thoại cho anh ta, xem rốt cuộc anh ta có còn quan tâm tới tôi hay không.

Sau khi cuộc gọi kết nối thành công, nghe được giọng anh ta ở đầu dây bên kia, mũi tôi chợt cay xè, run rẩy gọi tên anh ta. Dường như bên kia rất ồn ào, trong bối cảnh huyên náo như vậy, giọng nói của anh ta trở nên cực kỳ rõ ràng, “Lâm Lăng, sao thế?”

“Cao Tử Tư, anh có thể về ngay bây giờ không? Em khó chịu quá, em muốn về nhà, em nhớ mẹ.” Ở đầu bên này, suýt nữa thì tôi đã khóc không thành tiếng.

Tựa hồ bên kia có người đang gọi tên anh ta, hình như là gọi anh ta đi hát. Ngay sau đó là giọng nói lành lạnh của anh ta truyền vào tai tôi, “Lâm Lăng, bây giờ anh chưa về được, em đừng gây sự nữa, lúc nào về anh mang đồ ăn ngon về cho em.”

Anh ta cúp điện thoại, nghe tiếng tút tút vang lên, một lúc lâu sau tôi mới nở nụ cười tự giễu. Tôi cắn chặt môi mình, bất tri bất giác gục đầu xuống giường. Cuộc sống kiểu này, thà cứ chia tay luôn cho xong. Tôi không cần anh ta bồi thường tuổi thanh xuân cho tôi, cứ vậy mà chia tay đi, cần gì phải hành hạ lẫn nhau nữa.

Cả người vừa như bị lửa đốt, lại vừa giống như đang chìm nổi giữa biển khơi vô tận. Tôi từ từ nhắm mắt lại, chỉ cần nhắm mắt là không cần phải nghĩ đến điều gì nữa, không cần phải để ý điều gì nữa, cũng sẽ không phải so đo xem rốt cuộc thì anh ta có quan tâm đến mình không, càng không phải bận tâm xem anh ta ở ngoài chè chén say sưa đến bao giờ.

Một mình ngây ngốc trong không gian nho nhỏ này, cả bầu không khí đều tràn ngập cảm giác khó chịu không thể kiềm chế.

2.

Đến phụ nữ bên ngoài cũng tìm đến tận cửa rồi, anh ta đúng là quá nể mặt tôi mà.

Tôi bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt, nói từng lời một: “Nếu cô thật sự muốn tôi chúc phúc hai người, vậy cô gọi anh ta tới nói với tôi đi. Một mình cô chạy đến trước mặt tôi là có ý gì?” Tôi dừng lại, nở nụ cười châm chọc, “Hay cô thích anh ta nhưng lại không chiếm được nên mới cố tình giả vờ như có gì đó?”

Hiển nhiên cô gái này cũng không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, mặt cô ta tái nhợt, nhìn qua còn thật đáng thương. Cô ta lập tức đỏ mắt, “Cô Lâm, coi như là tôi van xin cô, cô có thể chia tay với Tử Tư không? Tuy hiện tại anh ấy vẫn chưa thích tôi, nhưng con tôi không thể không có ba. Tôi biết tôi thừa dịp anh ấy say rượu là tôi sai, nhưng tôi thật sự rất yêu anh ấy.”

Tôi khẽ ồ một tiếng, không nói gì nữa mà chỉ tập trung nhấm nháp cốc cà phê trong tay.

Cô gái lại quỳ xuống túm ống tay áo tôi, lệ rơi đầy mặt, “Cô Lâm, cô là người tốt, xin cô hãy cho con tôi một con đường sống, tôi…” Chiêu này quả là độc, người trong cả quán cà phê đều bắt đầu chú ý đến nơi này, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đi tới.

Tôi đang định khuyên cô ta đừng có mang đứa trẻ ra chọc giận tôi, càng lôi ra sẽ chỉ càng khiến tôi thêm khó chịu với cô ta hơn mà thôi. Bỗng tôi nhanh mắt phát hiện ra bóng dáng Cao Tử Tư.

Anh ta không đi một mình mà đi cùng với một cô gái xinh đẹp khác. Tôi chậc chậc hai tiếng, cười nói với cô gái dưới đất, “Nhìn đi, ba của con cô đang ra ngoài cặp kè với người đẹp kia kìa!”

Thật quá máu chó mà, tôi đang ngồi đây đóng vai bà vợ cả độc ác với cô tiểu tam đáng thương, thế mà tên bạc tình kia lại đang ra ngoài tìm thêm tiểu tứ, không biết liệu có còn tiểu ngũ tiểu lục nào nữa không.

Rõ ràng là cô em tiểu tam cũng bất ngờ, cô ta ngẩn người quay lại nhìn, càng máu chó hơn nữa đó là tên bạc tình với tiểu tứ đang đi vào chính quán cà phê này. Anh ta đang trò chuyện vui vẻ với người đẹp, hoàn toàn chưa hay biết hậu cung nhà mình đã nổi lửa.

Tiểu tam đột nhiên thâm tình gọi một tiếng Tử Tư. Haizz, nghe mà thấy buồn nôn.

Bấy giờ tên bạc tình mới nhìn thấy chúng tôi, gương mặt còn đang treo ý cười nhanh chóng lạnh xuống, anh ta quay sang nói gì đó với người đẹp kia, người đẹp cười gật đầu, trước khi ra khỏi quán cà phê còn nở nụ cười đầy ẩn ý với tôi. Xem chừng là ra ngoài đợi Cao Tử Tư.

Anh ta đi nhanh tới, không hề nhìn cô em tiểu tam dưới đất mà chỉ lạnh lùng nói với tôi: “Lâm Lăng, sao em lại ở đây? Về đi.”

Tôi ngáp một cái, cười cười, “Tôi hả? Đương nhiên lát nữa tôi sẽ về. Chẳng qua cũng phải giúp cô đây tìm thấy ba của con cô ta cái đã, không thể để người ta thấy tôi lạnh lùng vô tình được.”

Anh ta cau mày kéo tôi đi làm ly cà phê trong tay tôi chao đảo, cứ thế đổ thẳng vào người cô em tiểu tam đang quỳ dưới đất. Cô ta kêu thảm một tiếng.

Tôi thấy hơi bất an nên đẩy Cao Tử Tư ra, đi tới đỡ cô ta, “Cô có sao không? Cô cũng thấy đấy, cần gì phải trông chờ vào kẻ bội bạc thế này. Nếu tôi là cô thì tôi thà nuôi con một mình.”

Cuối cùng cô ta không chịu nổi mấy lời trào phúng mỉa mai của tôi nữa, cô ta đẩy mạnh tôi, kích động nói, “Đủ rồi đấy, cô không cần đóng giả người tốt trước mặt tôi. Tôi biết tôi ti tiện, tôi yêu nhầm người đấy rồi sao?”

Tôi không kịp đề phòng nên bị đẩy va đầu vào một góc bàn, trước khi va chạm tôi còn liếc nhìn Cao Tử Tư. Mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy xông về phía tôi, tôi liền nghe thấy câu “Lăng Lăng” mà bản thân đã lâu lắm rồi không được nghe.

Thật ra thì người vô tội nhất phải là tôi mới đúng, lần trước bị bệnh còn chưa khoẻ đâu, giờ không hiểu sao lại bị cô gái này giày vò. Va đầu đi, càng thảm càng tốt, tốt nhất là chết luôn đi cũng được.

Cái kết không được như tôi mong đợi, vẫn là Cao Tử Tư cậy ưu thế người cao chân dài, vào giây phút khẩn cấp đã che chở tôi.

Tôi ngã vào lòng anh ta, mùi hương quen thuộc xộc vào trong mũi khiến tôi khóc bù lu bù loa như một cô gái nhỏ chưa trải sự đời. Thật là quá đáng mà, tại sao có thể đối xử với tôi như vậy, biết rõ tôi rất ghét mấy chuyện kiểu này, tôi ghét tất cả những thứ của mình bị người khác dùng chung, một chút xíu thôi cũng không được, thế mà anh ta lại còn trắng trợn ngoại tình, đến con cũng có rồi.

Anh ta liên tục gọi tên tôi, “Lăng Lăng, Lăng Lăng…” Gọi đầy tình cảm khiến tôi khóc càng to hơn, anh ta đang cố tình bắt nạt tôi mà.

Sau cùng tôi không biết gì nữa, chờ khi tôi lấy lại tinh thần thì bản thân đã nằm trong phòng bệnh.

Tôi nhìn Cao Tử Tư đang ngồi bên cạnh giường gọt táo, động tác đẹp đẽ tao nhã, nhìn quả táo trong tay anh ta chẳng khác nào một món hàng thủ công mỹ nghệ. Trước đây lúc học Đại học cũng vậy, mỗi lần tôi bị bệnh, anh ta luôn gọt rất nhiều rất nhiều táo, dù một mình tôi không thể ăn hết. Anh ta nói, thấy tôi bị bệnh anh ta còn khó chịu hơn chính bản thân bị bệnh, nhưng lại không thể bị bệnh thay tôi nên chỉ có thể ở cạnh gọt táo cho tôi.

Anh ta nói, lúc mẹ anh ta bị bệnh, ba anh ta cũng ngồi cạnh gọt táo, mẹ anh ta không ăn hết liền chậm rãi nhìn quả táo dần oxy hoá. Khi ấy tôi còn ôm bụng cười, cười Cao Tử Tư và ba anh ta đều thật ngốc. Gọt táo thì có ích gì chứ, khi yêu thì không có táo cũng ngọt, đợi khi tình yêu cũng từ từ oxy hoá như quả táo rồi, mọi thứ sẽ chỉ còn lại sự mỉa mai.

Tôi lên tiếng ngăn cản anh ta, “Cao Tử Tư, đừng gọt nữa.” Anh ta ngước mắt nhìn tôi, trong mắt như bao phủ một tầng sương mù khiến tôi không thể nhìn thấu, nhưng lại vẫn say mê một cách lạ thường.

Anh ta lại cúi nhìn quả táo sắp gọt xong, hỏi tôi, “Lăng Lăng, em muốn ăn gì để anh đi mua.” Vừa nói vừa tiếp tục gọt táo.

“Đủ rồi, đừng gọt nữa, Cao Tử Tư anh đừng gọt nữa, tôi không muốn ăn táo, từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi thích ăn táo cả. Tôi không phải mẹ anh, tôi không thích ăn táo, anh nghe rõ chưa?” Tôi hất quả táo trong tay anh ta xuống đất, hất xong tôi bắt đầu hối hận.

Anh ta hơi khựng lại, bỏ con dao sang chiếc tủ đầu giường, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, “Vậy em thích ăn gì để anh đi mua.”

Đột nhiên tôi thấy tràn ngập bi ai, tình yêu kiểu này có cần phải tiếp tục duy trì hay không?

“Hay là anh cân nhắc một chút đi, chúng ta chia tay. Tôi không muốn lại bị anh bỏ mặc ở nhà một mình, làm bà thím già đợi anh nữa. Dù sao thì anh cũng luôn có rất nhiều người đẹp vây quanh, chia tay đi.”

Lần trước cũng may có bạn thân gọi điện mà tôi không nghe máy, cậu ấy cảm thấy kỳ lạ nên mới gọi cho Cao Tử Tư, sau đó mới biết sự tình. Bạn thân của tôi mở cửa bằng chìa khoá dự phòng để dưới chậu cây, xông vào vác tôi đến phòng khám dưới lầu mới khiến tôi không bị sốt đến ngu người.

Chờ Cao Tử Tư về đến nơi thì đã là sáng ngày hôm sau rồi. Tôi thấy trên cổ áo anh ta còn có dấu son của người phụ nữ khác, trái tim liền lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, đúng thật là mỉa mai, tôi thì nằm nhà chờ chết, anh ta thì ở ngoài trăng hoa.

Anh ta vừa tiến lại gần, tôi liền tát cho anh ta một cái, chỉ tiếc là lúc ấy cả người tôi không có sức lực gì nên cái tát đó chẳng khác nào gãi ngứa cho anh ta. Tiếp theo tôi bỏ lại một câu, “Chúng ta chia tay đi.”

Cao Tử Tư nhếch môi, vươn tay muốn nắm lấy bàn tay vừa hất quả táo của tôi, tôi khẽ tránh đi, không để cho anh ta nắm được, “Lăng Lăng, đừng giận dỗi nữa có được không?”

Tôi hừ lạnh, “Giận dỗi? Anh mở to mắt ra mà nhìn tôi đi, tôi giống như đang giận dỗi lắm à? Tôi nói chúng ta chia tay, anh đừng có vờ như không nghe thấy.”

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi thật lâu.

Tôi hoa mắt thì phải, sao lại có thể nhìn thấy một tia yếu ớt từ trong mắt anh ta chứ?

“Lăng Lăng, chúng ta đi đăng ký nhé, ngay chiều nay.”

Tôi ngẩn người, nếu là trước kia, khi nghe câu này không biết tôi sẽ mừng rỡ đến mức nào, nhưng hiện tại thì sao? Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi đến cùng cực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể dẫn đến cục diện như bây giờ?

Tôi quay mặt sang chỗ khác, chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi không đi, anh vốn rất hiểu tôi mà, phụ nữ bên ngoài của anh đều đã tìm đến tận cửa, anh nghĩ tôi thật sự chịu nổi sao?”

Giọng anh ta vẫn lạnh lùng như vậy, vẫn bình tĩnh đến vậy, vẫn mê người như xưa, “Đứa bé kia không phải của anh. Tuy lần đó anh say rượu, nhưng anh vẫn biết anh chưa làm gì.”

“Không phải của anh?” Tôi hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn anh ta, “Không phải của anh thì sao? Tôi biết không phải của anh, kỹ thuật diễn xuất của cô gái kia quá tệ, nhưng thế thì sao? Không phải mỗi khi say rượu anh đều ngã vào ngực các cô gái khác à? Chưa làm gì? Ha ha, tức là người khác mới làm gì với anh nhỉ.”

“Cao Tử Tư, anh vẫn luôn rất ưu tú, ban đầu cũng là tôi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi, cần gì phải hành hạ lẫn nhau nữa, chi bằng tôi buông tay để anh theo đuổi tương lai tốt hơn.” Tôi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út bàn tay trái, cắn môi tháo ra, ánh mắt đầy chua xót, “Trả anh.” Nói xong thì đưa nhẫn cho anh ta.

Anh ta không nhận chiếc nhẫn đó, “Lăng Lăng, chúng ta kết hôn, được không? Em đừng giận dỗi với anh nữa mà, anh biết lần này anh sai rồi, nhưng em tha thứ cho anh có được không?” Bàn tay đặt trên giường bệnh của anh ta khẽ run, “Mấy hôm nay bệnh của mẹ anh trở nặng, mẹ anh rất muốn nhìn thấy anh làm chú rể.”

Tôi cười khổ lắc đầu, “Anh luôn thế này, hoá ra anh muốn kết hôn với tôi chỉ vì mẹ anh. Nhờ anh giúp tôi nói với dì lời xin lỗi, tôi không xứng làm dâu nhà anh.”

Hốc mắt Cao Tử Tư rất sâu, ánh mắt tỏ ra đặc biệt sâu thẳm, y như lúc này, trong mắt anh ta lắng đọng rất nhiều cảm xúc mà tôi không tài nào hiểu được. Nhưng đồng thời cũng quyến rũ đến đau lòng.

Tôi biết tôi yêu người đàn ông trước mắt này biết bao nhiêu, nhưng khi tình yêu trở thành một gánh nặng, tôi sẽ sẵn sàng tự tay cởi bỏ.

“Lăng Lăng.” Anh ta nắm lấy tay tôi, định một lần nữa đeo nhẫn vào.

Tôi liều mạng không cho anh ta đeo, có lẽ sợ làm tôi bị thương nên giằng co hồi lâu mà anh ta cũng không đeo lại được. Cuối cùng anh ta từ bỏ. Sau đó nhìn tôi thật lâu, nỗi đau thương trong đôi mắt kia suýt nữa đã khiến tôi cho rằng người đàn ông này vẫn còn thích tôi, vẫn yêu tôi say đắm.

Nhưng tôi cũng biết đây là điều không thể, anh ta chỉ không quen với việc bị tôi cắt đứt quan hệ mà thôi.

3.

Có đôi khi sau khi kích động sẽ cảm thấy hối hận, nhưng mọi người đều biết trên thế gian này không có loại thuốc nào cứu vớt hối hận cả.

Sau lần từ biệt tại phòng bệnh, đã rất lâu rồi tôi chưa gặp lại Cao Tử Tư.

Bệnh của tôi đã khỏi từ lâu, tôi cũng từ thành phố về quê. Về đến nhà mới phát hiện ba mẹ đã già đi rất nhiều.

Cũng may là bọn họ không hỏi gì đến Cao Tử Tư, không hỏi đến cậu trai từng làm con gái họ phản nghịch, cãi lời ba mẹ để đi theo mình.

Sau đó là buổi tụ tập của bạn học cấp 2, cấp 3, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vậy. Các cuộc trò chuyện đều xoay quanh việc mình lại nhận công trình gì, hoặc là bạn trai mình bận rộn ra sao vân vân và mây mây, đáng tiếc hồi cấp 2, cấp 3 tôi chẳng có mối quan hệ mập mờ nào, nếu không sẽ lại là một loạt mấy tình tiết máu chó, đại loại như sau khi chia tay bạn trai lâu năm thì gặp cơ hội mới, mới phát hiện người cũ không đi thì người mới không đến.

Khi thật sự cắt đứt liên lạc với anh ta, trái tim tôi trở nên trống rỗng. Mỗi lần nhớ tới anh ta đều thấy khó chịu, khó chịu đến mức đêm không ngủ được, không ngủ được liền nằm trên giường ngẩn người. Có khi ngẩn người cả một đêm liền.

Đang ngủ rồi khóc đến tỉnh lại cũng là chuyện thường xảy ra, ba mẹ thấy tôi như vậy cũng không nhịn được mà hỏi có phải tôi và anh ta cãi nhau hay không, nói bọn họ không phản đối nữa, chỉ cần tôi vui vẻ là được rồi.

Lần nào tôi cũng cười lắc đầu nói không sao.

Thật ra thì tôi đã sớm hối hận rồi, nhưng như thế thì có tác dụng không? Anh ta sẽ không trở lại nữa.

Mãi về sau tôi mới biết, sau khi tôi đi chưa đầy hai ngày, bệnh của mẹ Cao Tử Tư đột ngột chuyển nặng phải vào viện, bởi vì quá đau đớn nên buổi tối ngày hôm sau bà đã tự mình rút ống thở. Ba anh ta bị đả kích quá lớn, liên tục mấy ngày liền không ăn không uống, đến mức cũng phải vào viện.

Tôi nghĩ, chắc chắn anh ta phải hận tôi lắm vì tôi đã quá đáng biết bao. Mẹ anh ta đối xử với tôi rất tốt, thời Đại học anh ta dắt tôi về nhà ăn cơm, vẻ dịu dàng cởi mở của mẹ anh ta khi ấy đã in sâu vào lòng tôi, dì ấy thật sự coi tôi như con gái ruột, nhưng tôi lại không đến gặp mặt dì lần cuối.

Lúc nghe được tin dì ấy qua đời, tôi đã tự tát cho mình một cái, “Lâm Lăng, mày làm tốt thật đấy.”

Bây giờ tôi làm gì có mặt mũi nào đi tìm Cao Tử Tư, nhưng tôi lại ngoài ý muốn mà nhận được một cuộc điện thoại.

“Cô Lâm, cô làm ơn hãy đến thăm Tử Tư đi.” Tôi dám khẳng định tôi không hề quen biết giọng nói này.

“Cô là ai?” Tôi cầm điện thoại, trong lòng thoáng hiện lên nỗi bất an.

“Lần trước tôi đã gặp cô Lâm ở quán cà phê. Cô Lâm, cô có thể đi gặp Tử Tư không? Đã mấy ngày rồi anh ấy không đi làm, tôi không tìm được anh ấy, anh ấy cũng không đến chỗ bác trai.” Giọng người phụ nữ này mang theo nỗi lo lắng, nhưng lại khiến tôi cảm thấy hơi chói tai.

Tôi nhìn bàn tay trái trống trơn của mình, “Tôi nghĩ tôi không giúp được cô đâu, tôi cũng đã lâu không liên lạc với anh ta.”

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi mới nói, “Lâm Lăng, cô thật sự rất nhẫn tâm. Không phải Tử Tư chỉ say rượu có một lần thôi sao? Thế mà cô cũng gây sự rồi chia tay với anh ấy cho được? Bây giờ thì vui chưa, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“…”

“Lâm Lăng, cô quá đáng lắm cô có biết không?”

“Tôi nghĩ tôi không cần phải giải thích chuyện của mình với cô.”

Đột nhiên giọng đối phương như vỡ oà, “Cô không biết đâu, tôi đã cố gắng biết bao nhiêu mà vẫn không thể khiến anh ấy đón nhận, anh ấy còn cười nói với tôi rằng đã tìm được người mà đời này anh ấy thích nhất. Chắc cô cũng thấy dấu son trên cổ áo của anh ấy nhỉ, lần đó là tôi cố ý, tôi nói với anh ấy rằng nếu cô thật sự quan tâm anh ấy thì nhất định sẽ ghen, anh ấy còn thấy thật khó hiểu.”

Tôi bỗng thấy trái tim mình đau nhói, thật bi kịch biết bao.

“Cô Lâm, tôi van xin cô có được không, xin cô hãy đi tìm anh ấy đi.”

Đúng là quá buồn cười mà, trong khoảng thời gian này có tận hai người cầu xin tôi, vì cùng một người đàn ông.

Tôi cúp điện thoại, mờ mịt nhìn tay mình, mấy vết nứt nẻ do giặt quần áo vẫn còn chưa khỏi hẳn, dường như nó đang cười nhạo tôi, cười nhạo tất thảy, rốt cuộc tôi nên làm gì đây?

Tôi biết tất cả mọi chuyện đều không phải do tiểu tam tiểu tứ gì cả, mà chỉ do tình cảm của tôi và anh ta xuất hiện vết nứt mà thôi. Theo thời gian, vết nứt kia càng ngày càng lớn, đã khiến tôi không thể chịu đựng được nữa.

Cơn gió càng lớn, tình cảm giữa tôi và anh ta cũng theo đó mà lung lay.

Nếu như là tôi của mấy năm trước, tôi đã sớm đánh tan tác cái đám oanh oanh yến yến kia rồi, sẽ cho bọn họ biết không dễ gì mà cướp được người đàn ông của tôi.

Nghĩ đến đây, tôi vội chạy nhanh về phòng, qua quýt thu dọn đồ đạc rồi xông ra ngoài. Bất kể ra sao tôi cũng nên đi tìm anh ta, dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể vứt bỏ anh ta ở đó.

Khi quay lại thành phố mà bản thân đã ngây ngốc suốt 7 năm trời, tôi lại cảm thấy như mình chưa bao giờ rời đi.

Cao Tử Tư sẽ đi đâu? Dựa theo tính tình của anh ta. Trong đầu tôi thoáng hiện lên mấy đoạn ngắn, tôi vội vàng bắt một chiếc taxi, nói với tài xế: “Phiền anh đưa tôi đến khu nhà mà chính phủ sắp phá bỏ kia.”

Tôi không biết chỗ đó gọi là gì, nhưng tôi nhớ có một hôm nửa đêm anh ta về nhà liền ôm tôi lẩm bẩm, tôi đã quá quen với việc bị anh ta đánh thức, cất giọng ngái ngủ hỏi: “Sao vậy?”

Anh ta vùi đầu vào cổ tôi, giọng nói khàn khàn: “Lâm Lăng, làm sao bây giờ? Nhà cũ của anh sắp bị phá bỏ rồi.”

“Phá bỏ thì phá bỏ, chẳng có gì to tát.” Tôi ngáp một cái.

Cả người anh ta cứng đờ, “Căn nhà đó rất quan trọng với anh, đó là nơi anh sinh ra và lớn lên. Năm 12 tuổi nhà anh chuyển nhà, nhưng anh vẫn thường xuyên chạy về nơi đó. Sau này việc học hành bận rộn nên ít khi quay về. Lâm Lăng, anh không muốn nó bị phá bỏ.”

Tôi sờ đầu anh ta, đáp qua loa lấy lệ, “Yên tâm, không sao đâu, sẽ không có chuyện gì.”

Nghe xong, anh ta từ từ buông tôi ra, nằm xuống nửa giường bên kia không nói gì nữa. Khi ấy tôi thật sự quá buồn ngủ, không hề nghĩ gì mà tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau thức dậy, anh ta lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, tôi còn tưởng đó là giấc mơ của tôi.

Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn anh ta đang ở nơi đó.

Xe taxi đi rất lâu mới dừng lại, tôi hơi chần chừ nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu thật sự tìm được anh ta, tôi nên đối mặt với anh ta thế nào đây? Còn nếu không tìm được, vậy tiếp theo tôi nên đi đâu?

Thấy tôi mãi vẫn không xuống xe, tài xế quay lại nói, “Cô gái à, không phải chỗ này sao?”

Tôi cười lắc đầu: “Tôi cũng không biết có phải chỗ này hay không, cảm ơn bác tài.” Tôi trả tiền cho tài xế rồi mở cửa xuống xe.

Ngước nhìn dãy nhà bị chính phủ phá dỡ ngổn ngang, tôi thấy hơi may mắn vì hôm nay mình không đi giày cao gót.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi vào.

Gần như tất cả những căn nhà chưa bị phá dỡ đều bị viết một chữ “PHÁ” thật to, tôi không biết nhà cũ của Cao Tử Tư là căn nhà nào nên chỉ có thể tìm từng nhà một. Đến trước cửa mỗi căn nhà tôi đều thử gọi tên anh ta, chỉ là không có ai đáp lời.

Tôi bất chợt liếc thấy một ngôi nhà, căn nhà kia hơi khác với xung quanh, trước cửa nhà có một cái cây, trên cây treo một chiếc đèn sừng dê, dưới ánh mặt trời, chiếc đèn còn toả ra ánh sáng vàng mờ ảo.

Tôi đi tới nhìn lên tầng căn nhà kia, trực giác nói với tôi rằng anh ta đang ở đó. Vì vậy tôi cắn răng, bắt đầu leo cầu thang, vừa leo vừa gọi tên anh ta.

Lúc leo đến tầng năm, tôi nghe được một tiếng động nhỏ trên tầng sáu, tôi không nghĩ ngợi gì mà leo lên.

Khi bóng dáng anh ta thật sự xuất hiện trước mắt, tôi lại đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Anh ta gầy xọm đi, một người bình thường luôn đóng bộ âu phục giày da, hiện tại quần áo nhăn nhúm, vô cùng chật vật.

Anh ta đứng trên cầu thang nhìn tôi, hai người chúng tôi cách nhau mười bậc thang.

“Trở về thôi.” Cuối cùng tôi chọn mở miệng trước.

Anh ta rũ mắt, lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, “Trở về? Về đâu?”

Tôi cố nặn ra một nụ cười, “Đương nhiên là về nhà, Tử Tư, chúng ta về thôi, bác trai còn đang đợi anh.”

“Vậy còn em? Em có trở về không?”

Tôi yên lặng một lúc lâu mới trả lời, “Em sẽ về quê, em nghĩ em cũng cần tìm một chàng trai thật thà an phận để kết hôn, rồi sinh một đứa con tinh nghịch.” Tôi nói tiếp, “Tử Tư, em đã nghĩ rất lâu, chúng ta cứ vậy mà từ biệt đi.”

Anh ta chợt bật cười thành tiếng, cười đến chảy cả nước mắt. Tôi không thể nhìn nổi mà quay mặt đi.

“Lâm Lăng, anh không tin.” Anh ta vừa cười vừa gằn từng chữ một, “Anh không tin lời em nói.”

Tôi ngây người tại chỗ, nhìn anh ta từ từ đi xuống, cho đến tận khi đứng trước mặt tôi, anh ta bỗng duỗi tay vò rối tóc tôi, nở nụ cười sáng rực như lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ.

“Lăng Lăng, tạm biệt.” Dứt lời liền không hề lưu luyến bước qua mặt tôi mà bước đi.

Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.

4.

Cuối cùng tôi cũng phải học cách tự yêu lấy bản thân mình.

Quả nhiên giá cả của hai thành phố chênh lệch rất nhiều, thế mà tôi lại có thể dùng chút tiền tiết kiệm ít ỏi của mình thuê được một cửa hàng. Bởi vì có bạn học cấp 3 làm trang trí nên tôi cũng được chiết khấu phần nào.

Tôi may mắn mở được một hiệu sách nhỏ. Mỗi ngày đều có rất nhiều học sinh cấp 3 tới mua sách, có người đi theo nhóm, cũng có người đi một mình. Tôi chỉ cần đợi qua giờ cao điểm ngồi xếp đống sách bị vứt lộn xộn về lại chỗ cũ là được.

Đương nhiên khi nhận được thiệp cưới của anh ta thì lại là chuyện khác. Ngày hôm đó tôi đóng cửa hàng từ sớm, đi siêu thị mua về rất nhiều bia rồi lén trèo lên mái nhà, mỉm cười cụng ly với những vì sao trên trời.

Thời buổi này chẳng có ai là không thể quên được ai cả, tôi vẫn nên tự sống tốt cuộc sống của mình thì hơn.

Sau khi uống hết một lon, tôi rất không có đạo đức mà ném vỏ lon ra ngoài. Còn gào lên để phát tiết: “Cao Tử Tư, đồ khốn kiếp nhà anh.”

Cái gì mà yêu đến không thể quên được, cái gì mà tình nhớ cả đời chứ.

Cứ vậy đi, yêu bản thân mình cũng là yêu, dù sao cũng là con đường mà mình tự chọn, cứ vậy mà tạm biệt đi.

Hết.