ĐÔ THỊ CHI TỐI CƯỜNG TIÊN TÔN

Chương 2: Trọng Sinh Về Lớp 12 (2)




Chẳng lẽ đây là huyễn cảnh (*)?

(*) Cảnh tượng không có thật.

Nhưng xung quanh tất cả đều vô cùng chân thật, khiến cho Trần Mặc trực tiếp loại bỏ suy nghĩ này.

Giải thích duy nhất chính là Trần Mặc quả thật đã trọng sinh.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trần Mặc không có chán nản vì tu vi biến mất, trái lại còn có chút kích động.

"Kiếp trước tôi hoàn khố thành tính (*), ngay cả một trường đại học cũng không có thi đậu, là do mẹ Lý Tố Phương dùng tiền mới có thể miễn cưỡng đưa tôi vào một trường đại học hạng hai."

(*) Ý chỉ ăn chơi trác táng thành tính.

"Sau này khi tôi đang đi phúng điếu bà ngoại thì bị anh em họ trong dòng họ nhà mẹ đánh gần chết, thế mới biết được dũng cảm sau sỉ nhục, tức giận phấn đấu. Nhưng cuối cùng cũng bởi vì thiên phú và tuổi tác nên thành tựu có hạn."

"Sau khi cha mẹ qua đời, tôi tiếp nhận công ty của mẹ, lại bị Vạn gia âm mưu phá huỷ. Khiến tôi nhảy lầu tự sát, may mắn Đông Hoa tiên để đi ngang qua Trái Đất cứu, cũng dẫn tôi bước vào con đường tu tiên."

"Lòng tôi đã lạnh, không nghĩ vừa vặn phù hợp với tâm cảnh (*) của người tu tiên, khiến một đường tu vi càng mạnh, chỉ ngắn ngủi sáu trăm năm, liền bước vào Hoá Thần Kỳ tầng thứ ba của cảnh giới Hoá Thần, có thể Hoá Thận vạn thiên, dạo chơi trong vũ trụ."

(*) Cảnh giới trong tâm

"Sư phụ tôi - Đông Hoa tiên đế luyến tiếc tài năng của tôi, còn hứa cho con gái yêu thương nhất của mình - tiểu sư muội Lạc Ly làm đạo lữ của tôi, chúng tôi song túc song phi, trở thành đối thần tiên quyến lữ. Nhưng cuối cùng bởi vì tính tò mò của tiểu sư muội quá cao, tự thăm dò cấm địa, khiến cho hai người ngã xuống."

"Đúng rồi, tôi có thể trọng sinh, vậy thì tiểu sư muội có tu vi còn cao hơn tôi một cảnh giới có thể cũng trọng sinh ở Trái Đất hay không?"

Bỗng nhiên Trần Mặc kích động lên.

Nhưng, hắn lập tức tỉnh táo lại.

"Cho dù tiểu sư muội cũng trọng sinh ở Trái Đất, dựa vào thực lực bây giờ của tôi, cơ bản cũng không có cách nào tìm được, việc cấp bách trước mắt chính là phải nhanh chóng nâng cao thực lực, tìm tu vi về, nếu không đừng nói tìm kiếm tiểu sư muội, ngay cả tự vệ cũng là vấn đề."

Hắn không phải là cậu thiếu niên ếch ngồi đáy giếng, ngây thơ, vô tri năm đó, hắn biết tinh không vận tộc(*), tuỳ tiện tìm một người đại năng Nguyên Anh cũng có thể huỷ diệt tinh cầu.

(*) Vạn loài trong vũ trụ

Chỉ có thực lực, mới là gốc rễ của tất cả.

"Kiếp trước, tôi chính là một người không có thực lực, người tôi thầm thương An Khả Duyệt chẳng thèm ngó ngàng gì tới tôi. Vị hôn thê Yến Khuynh Thành từ bỏ hôn ước, người trong dòng họ nhà mẹ xem tôi là đứa con hoang, trong dòng họ nhà cha chỉ có ông nội Trần Quốc Lương là thương tôi, sống vô cùng uất ức."

"Nhìn thấy chị Ôn Tình yêu thương tôi, vì bảo vệ tôi, khuất phục uỷ thân cho tử địch (*) của tôi - Vạn Văn Hữu, tôi chỉ có thể uống đến mức bất tỉnh nhân sự trong đám cưới của chị ấy."

(*) Kẻ địch không chết không ngừng

"Nhìn thấy cha mẹ đều mất, tôi lại không có năng lực, nhìn thấy công ty tiếp nhận từ trong tay mẹ bị Vạn gia từng bước từng bước đánh sập, tôi chỉ có thể mất hết niềm tin, tìm đến cái chết."

"Nhưng mà, trời cao lại cho tôi trọng sinh, mà lại trọng sinh vào năm lớp mười hai - năm bước ngoặc lớn nhất."

"Một khi như vậy, tôi nhất định phải bù đắp tất cả những tiếc nuối, bảo vệ những người thân, bạn bè thương tôi, yêu tôi. Những kẻ xỉ nhục, xem thường tôi, các người tuyệt đối sẽ không nghĩ đến Trần Mặc tôi vậy mà lại trọng sinh đi..."

Ánh sáng trong mắt Trần Mặc càng ngày càng sáng rõ, giống như là ánh mặt trời toả sáng, chiếu rọi khắp mặt đất!

"Cha, mẹ, chị Ôn Tình, đời này con tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào bắt nạt mọi người! Vạn gia, Lý gia, bọn mày hãy chờ đó, Trần Mặc tạo trở về rồi!"

Trong phòng học, ánh mắt Trần Mặc càng ngày càng kiên định, ý chí dũng cảm tiến về phía trước phát ra từ trên người hắn, khiến tinh thần cả người hắn đều thay đổi!

Vương Lệ giật mình nhìn Trần Mặc trước mắt, đột nhiên cô cảm thấy Trần Mặc giống như biến thành một người khác, nhưng cụ thể khác biệt ở chỗ nào thì cô không biết được, nhưng mà cô chưa quên Trần Mặc còn chưa trả lời cô.

"Trần Mặc, cậu xem lời nói của giáo viên như không khí sao?"

"Nếu như cậu muốn tiếp tục thi, liền đàng hoàng một chút cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khi!"

Trần Mặc nhìn Vương Lệ, cười nhạt một tiếng, nói: "Không cần!"

Nói xong, dưới tình huống hai vị giáo viên và tất cả bạn học đều trợn mắt há miệng, nhanh chân bước ra khỏi phòng học.

Thi đương nhiên quan trọng, nhưng hắn đã trọng sinh, sau này cuộc thi này chẳng qua là chuyện nhỏ như hạt vừng tiện tay nhặt ra, bây giờ hắn muốn làm, là mau chóng khôi phục tu vi.

Nếu như nhớ không nhầm, dựa theo trí nhớ kiếp trước của hắn, ngày mai hắn phải đi theo mẹ về Yên Kinh tham gia tang lễ của bà.

Tang lễ này, cho dù trải qua sáu trăm năm, ký ức trong đầu Trần Mặc vẫn còn rất mới mẻ, bởi vì trong tang lễ này, hắn sẽ gặp phải một lần đả kích nhất trong cuộc đời, cũng là một trong những nguyên nhân hắn tức giận phấn đầu ở đời trước.

Nhìn bóng dáng Trần Mặc tiêu sải rời đi, Vương Lệ cực kỳ tức giận: "Quả thật là gỗ mục không điêu khắc được!"

An Khả Duyệt nhẹ nhàng lắc đầu, thất vọng trong mắt càng sâu thêm.

Trịnh Nguyên Hạo tràn đầy khinh thường, trong lòng gạch bỏ tên Trần Mặc trong danh sách đối thủ của hắn. Một kẻ ngay cả thi cũng từ bỏ, không xứng làm đối thủ của Trịnh Nguyên Hạo hắn.