Đô Thị Thần Nhân

Chương 157




Cho đến khi vô số tiếng bi thảm thê lương truyền đến tai Mã Tiểu Minh mới đình chỉ di động, truyền vào trong mắt một cảnh làm cho hắn rét run người.

Lúc này trên mặt đất đã phủ kín thịt nát vương vãi, mặt đất bị máu tươi tẩm nhiễm đầm đìa, trong không khí mùi máu nồng nặc.

Mã Tiểu Minh can đảm hơn người, cũng bị màn trước mắt này làm run rẩy tại đương trường.

Nơi này có hơn trăm binh lính đặc chủng toàn bộ đều được võ trang, Mã Tiểu Minh tưởng tượng không ra Lưu Vũ Phi dùng thủ pháp gì, trong nháy mắt đem bọn họ băm thây vạn đoạn.

" Oa " Mã Tiểu Minh rốt cuộc ẩn nhẫn không được, tựa vào góc tường nôn ẹo ngay cả tên khoa trưởng cũng bị ném xuống đất.

Từ bên ngoài hai tên đặc công đi cùng Mã Tiểu Minh mới bước vào sân lập tức cùng nhau ói ra.

Trên mặt đất vương vãi từng khối thịt nát làm cho những người này trải qua huấn luyện đặc công không có cách nào chịu được.

Bởi vì thân phận cũng là kẻ giết người chỉ là họ biết cái cơ bản, thủ pháp giết người bọn họ cũng gặp qua không ít, nhưng vẫn không thể chịu đựng được nhân gian luyện ngục trước mắt.

Cho đến khi ba người nôn hết, Lưu Vũ Phi không nhanh không chậm nói: " một chút như vậy các ngươi không thể chịu đựng được, vậy mà các ngươi cũng tự xưng là tinh anh, nôn xong rồi thì nhanh chóng rời đi, viện binh chính phủ Mĩ lập tức tới, ta cũng không muốn một chút việc nhỏ lãng phí thời gian ".

Nhìn vẻ mặt Lưu Vũ Phi như không có gì xảy ra, ba người Mã Tiểu Minh xem như hoàn toàn khôi phục, cảnh tượng như vậy chỉ là một màn nhỏ, bọn họ không dám tưởng tượng theo như lời Lưu Vũ Phi tràng diện phải như thế nào mới lớn.

Bảo hai đồng bạn khiên Trịnh khoa trưởng ra ngoài, Mã Tiểu Minh sửa sang quần áo một chút đi tới bên cạnh Lưu Vũ Phi, cung kính nói: " Mã Tiểu Minh trước tiên tạ ơn tiên sinh, tại hạ mới vừa rồi thất lễ, may mắn được tiên sinh kịp thời lại đây nếu không buổi tối nay chúng ta thật sự là phải chết, lần này tiên sinh đến Mĩ không biết có chuyện gì muốn làm? nếu cần đến ta cứ việc nói, kì thật ta công việc bề bộn cũng không dám khoác lác có khả năng giúp được, những việc vặt hoặc là một ít liên quan đến tình báo... ta còn có khả năng giúp được một chút ".

" Được rồi hôm nay có thể giúp ngươi cũng chỉ là ngẫu nhiên, không phải chê cười ngươi ta muốn làm chuyện, bằng ngươi căn bàn không thể giúp được cái gì ngay tình báo cũng cũng vậy, xem bộ dáng ngươi phiền toái cũng không nhỏ, ta hiện tại có một chút thời gian thuận tiện giúp các ngươi một phen ".

Mã Tiểu Minh trong lòng vui vẻ, có Lưu Vũ Phi hỗ trợ hắn không quá lo lắng nhiệm vụ không có cách hoàn thành, mất một phút đồng hồ đem nội dung ngắn gọn nói cho Lưu Vũ Phi. Nguồn tại http://Truyện FULL

Sau khi nghe xong Lưu Vũ Phi vẫn chưa phát biểu cách nhìn, thản nhiên nói: " Chúng ta cũng đi thôi, sợ rằng nếu chậm trễ chính phủ Mĩ sẽ phong tỏa hết các đường phụ cận, rời đi trước hãy nói tiếp ". Ở bên trong xe, trừ Mã Tiểu Minh đã khôi phục bình thường, ba người khác vẻ mặt đều là quái lạ nhìn Lưu Vũ Phi ánh mắt lộ ra sợ hãi và tò mò.

Tài xế Tiểu Tam nghe hai đồng bạn miêu tả một chút, nhưng cũng không là toàn bộ bởi vậy nhìn Lưu Vũ Phi ánh mắt tò mò hơn là sợ hãi.

Một đường ổn định chạy sau mười phút, ở phía sau Lưu Vũ Phi đột nhiên nói: " Lái xe cẩn thận, đối phương đã đem ngã tư phía trước phong tỏa, Tiểu Minh, phụ trách tiếp ứng các ngươi có phải là một chiếc thuyền nhỏ màu lam? Đợi bến tàu cách đây ba mươi km?" Mã Tiểu minh có chút kì quái, Lưu Vũ Phi làm sao biết điều này, mới vừa rồi hắn không có nói với Lưu Vũ Phi a.

Lưu Vũ Phi cười thần bí: " Xem ra tối nay các ngươi muốn rời đây thất bại, bến tàu đã bị phong tỏa hơn nữa thuyền của các người đã bị giám thị chu đáo, ta khuyên các nguơi tìm biện pháp khác đi".

Nghe nói chính phủ Mĩ đã phong tỏa đoạn đường phía trước,đem bến tàu phong tỏa bốn người có điểm không tin. Bởi vì Lưu Vũ Phi dọc theo đường đi đều cùng bọn họ ở một chỗ, cũng thấy có người truyền tống tình bào.

Nhìn ánh mắt hồ nghi của bọn họ, Lưu Vũ Phi vẫn chưa giải thích nhiều hơn chỉ bằng câu tục ngữ: Sự thật không cần chứng minh, Lưu Vũ Phi cũng không có tâm tư giải thích nhiều hơn, chỉ cần xe đi tới phía trước một chút bọn họ mới biết những lời vừa rồi không phải lời nói suông.

Mã Tiểu Minh gọi điện xong, sắc mặt cũng theo đó trầm xuống ngẩng đầu nói: " Tiểu Tam, đến phía trước lập tức đổi đường "Hiện tại Tiểu Minh đã hoàn toàn tin tưởng Lưu Vũ Phi,vừa rồi hắn mới gọi điện hỏi tình huống bến tàu, cùng với lời Lưu Vũ Phi hoàn toàn phù hợp. Bởi vì đang đi chính là giao các đường khác nhau, hơn nữa hiện tại là đêm khuya trên đường xe qua lại số lượng rất ít.

Tài xế xe Tiểu Tam, đột nhiên quay xe trở lại, vừa vặn Tiểu Minh nhìn thấy phía trước có hơn hai mươi xe hơi chặn trước, trong lòng không khỏi kêu may mắn.

Nhưng vẫn trễ một chút, bọn họ đồng thời phát hiện cảnh sát, thì cảnh sát cũng phát hiện chiếc xe hơi này có dị thường.

Vì vậy cảnh báo vang khắp trời đêm, ước chừng bảy tám xe cảnh sát gắt gao chạy lại, còi xe không ngừng kêu bắt Mã Tiểu Minh dừng xe lại. Cái này chẳng những Mã Tiểu Minh, ngay cả ba đặc công cũng đoán già đoán non, bọn họ đều phỏng đoán Lưu Vũ Phi có phải hay không biết tiên tri.

Lưu Vũ Phi rất lợi hại ngay chút nghi vấn đó đều vô dụng, Mã Tiểu Minh bản thân hắn cũng đã trải qua, giống như thành tựu của hắn bây giờ đều một tay Lưu Vũ Phi mà nên, nhưng là sự việc lúc này.... Mã Tiểu Minh sẽ không có khả năng tưởng tượng, đồng thời cũng làm cho hắn hồ đồ. Nghĩ không thấu huyền ảo trong đó, Mã Tiểu Minh đành buông tha.

" Tiểu Tam tăng tốc độ " Mã Tiểu Minh thúc dục nói: " Thời gian cho chúng ta không nhiều lắm, cắt cái đuôi phía sau, sẽ tìm nơi hẻo lánh thẩm vấn cái tên tạp chủng này ".

" Tiểu Minh không cần phiền toái như vậy, các ngươi xuống xe trực tiếp đem bọn họ giải quyết được không, bọn họ giống như chuột trong móng vuốt mèo thôi?, ta xem công lực của ngươi tương đối không tồi, đối phó với nhân vật bình thường này hẳn là có thừa ", Thấy Mã Tiểu Minh còn chưa đáp ứng, Lưu Vũ Phi biết hắn hiểu sai, liền nói tiếp: " Tiểu Minh yên tâm đi, ta không phải bảo ngươi giết sạch bọn họ, chỉ cần làm loạn xe bọn họ là được, lúc đó bọn họ có tăng viện đặc nhiệm đến, do ta ra tay đem bọn họ đuổi đi là được ".

Lưu Vũ Phi hiện ghét nhất chính là loại người yếu đuối này, nếu là đối địch giết sạch không được sao, có cần phải phiền toái như vậy sao.

Không nghĩ như Lưu Vũ Phi, mã Tiểu Minh xác thực không muốn đại khai sát giới, hắn tính khi nhiệm vụ hoàn thành cũng sẽ về nước không cần thiết phiền toái, lúc trước Lưu Vũ Phi giết hơn trăm lính đặc nhiệm, Mã Tiểu Minh cũng không biết báo cáo cấp trên như thế nào.

Nghe Lưu Vũ Phi giải thích Mã Tiểu Minh cũng yên lòng: " Tiểu Tam dừng xe, ta lưu bọn họ lại ". Ba ngươi khác nghe Mã Tiểu Minh nói xong, không khỏi hít một hơi, bọn họ mặc dù biết Mã Tiểu Minh lợi hại, nhưng là dựa vào một người hủy đi xe cộ đối phương, cái này có điểm rất không thực tế?.

Bất quá Mã Tiểu Minh là người lãnh đạo trực tiếp bọn họ, Mã Tiểu Minh quyết định bất cứ cái gì bọn họ thiết yếu phải chấp hành không hơn không kém, đang muốn mở miệng khuyên vài câu, trong khoảng thời gain ngắn lại không biết như thế nào nói. Trong ánh mắt bọn họ rất dị thường, Mã Tiểu Minh dứt khoát bước ra xe hơi, quay đầu lại cấp cho đồng bạn ánh mắt mọi sự không cần lo.

Mã Tiểu Minh tin tưởng thực lực chính mình, cũng tin tưởng Lưu Vũ Phi, bằng mấy cảnh sát bình thường thật đùng không so với hắn.

Cảnh sát Mĩ gắt gao theo sau, thấy xe chạy trốn phía trước đột nhiên dừng lại, từ bên trong một gã nam tử tay cầm thanh kiếm cổ đi ra.

Quan chỉ huy Lạc Đặc vì an toàn nên dừng xe lại, hồ nghi nhìn nam tử Trung Quốc ngạo nghễ phía trước, đoán ra mục đích của Mã Tiểu Minh tất cả cảnh sát chỉa súng vào Mã Tiểu Minh, Lạc Đặc hét lớn: " Chúng ta là cảnh sát New York, lập tức hạ vũ khí trong tay đầu hàng, nếu không chúng ta chiếu theo luật, sẽ nổ súng ".

Tiếng anh đương nhiên không khó với Mã Tiểu Minh, hướng bọn họ không thèm lắc đầu, cười nhạo nói: " Nước Mĩ lão có can đảm cùng ta đấu một phen, có giống như trong điện ảnh Hollywood không, cảnh sát không phải mỗi người đều vô địch sao? hy vọng các ngươi cũng lợi hại như vậy, đừng để ta thất vọng nga ".

Lạc Đặc nghe nói như thế không khỏi tức giận máu xông lên não, điện ảnh Trung Quốc các ngươi há có thể so sánh, nếu mỗi cảnh đều có năng lực như vậy trên đời này thật đúng là không có tội phạm sống.

Lặc Đặc cũng không muốn thuộc hạ đọ sức với đặc công tinh nhuệ Trung Quốc, càng huống chi giờ phút này nắm ưu thế tuyệt đối.

Hơn nữa bộ Quốc Phòng ra lệnh cho bọn hắn chỉ là bám theo đám người Mã Tiểu Minh, mà không phải tiến hành vây bắt, nhưng cũng cho phép họ tùy thời nổ súng, như thế chứng minh mỗi người phía trước bọn họ không có khả năng tay không đối phó.

Lặc Đặc thấy Mã Tiểu Minh càng đi càng gần, trong lòng dậy lên sự bất an, quyết định hạ lệnh khai hỏa.

Bên trong xe Tiểu Tam cuối cùng kiến thức sự lợi hại của Mã Tiểu Minh, chỉ thấy vô số đạn san sát nhau đến, Mã Tiểu Minh không hốt hoảng chút nào, thân thể xẹt qua tạo thành vài đường vòng cung xinh đẹp, tất đả đạn đều bắn hụt.

Hai mắt chợt léo hàn quang, Mã Tiểu Minh kêu một tiếng thân thể đột nhiên như mũi tên thoát khỏi dây cung, hướng tới đội xe cảnh sát Mĩ phóng lại. Lên xuống vài cái, người đã tới phía trước xe hơi.

Lưỡi dao sắc bén vung quang mang léo lên, hướng tới chiếc xe trước mắt chém xuống.

"Chi dát " vang lên một tiếng chói tai, chiếc xe này bị chém thành hai nửa, đầu xe nhất thời sụp xuống.

Nhưng người không bị chết, hắn dọa vậy dẫn đến nhiều tác dụng.

Lặc Đặc thấy Mã Tiểu Minh nhẹ nhàng đem chiếc xe cắt thành hai nửa, một kích thật mạnh của Mã Tiểu Minh làm tất cả cảnh sát tại đương trường kinh ngạc, mỗi người đều tưởng tượng nếu như một kiếm vừa rồi không phải chém vào xe, mà rơi vào mình vậy thì hậu quả..... bọn họ thật không dám suy nghĩ tiếp.

Lạc Đặc lập tức kêu lui về phía sau, mấy chục cánh sát hướng Mã Tiểu Minh vừa nổ súng vừa lui.

Lạc Đặc thầm mắng: *** tạp chủng bộ quốc phòng, trách không được chỉ cần bám chặt mấy người này, chúng ta chỉ người bình thường như thế nào có khả năng so sánh với quái vật trước mắt, may mà bọn họ chỉ xuống có một người, nếu đám người đó cùng nhau nhảy lại đây, không biết chết bao nhiêu người, ******* sao đã lâu vậy người bộ quốc phòng còn chưa lại đây.

Đảo vài lần đã có bốn chiếc xe bị Mã Tiểu Minh chặt đứt bánh, nhưng là bên tai hắn tiếng súng vang lên cũng không ít.

Mã Tiểu Minh biết là như vậy kết thúc còn chưa đủ, còn muốn cho bọn họ thưởng thức đau khổ.

Con ngươi đột nhiên co lại, thân thể bay lên cao mấy trượng " Nga, thượng đế a! hắn là yêu nhân gì a " Tất cả cảnh sát hít vào một hơi, trợn mắn há hốc mồm nhìn Mã Tiểu Minh trong không trung. Bọn họ ngừng nổ súng, Mã Tiểu Minh nhưng là tha chết cho bọn họ, người giống như lưu tinh phi hành, bảo kiếm trong tay léo lên một đạo hàn quang, máu tươi phun ra.

Tám cảnh sát xui xẻo chỉ cảm thấy cánh tay cầm súng mát lạnh, tiếp theo một trận đau nhức truyền lên, tám người tám cánh tay, lại cùng bị lưỡi kiếm sắc bén tạo thành vết thương sâu thấy cả xương, tám người nhịn không được kêu to, máu tươi từ khe hở không ngừng phun ra.

Lạc Đặc phát lạnh trong lòng, một bên chỉ huy người khác đưa bọn họ đi cấp cứu, bên kia không ngừng gọi tăng viện.

Mã Tiểu Minh đối với chiêu thức vừa rồi của mình rất hài lòng, một chiêu thương tổn đồng thời tám người, mà ngay cả vết thương cũng cùng một vị trí, gây khó dễ như vậy làm cho hắn cảm thấy cao hứng

Qua mấy lần khai hỏa không có thể làm tồn tương Mã Tiểu Minh, lại thấy Mã Tiểu Minh dễ dàng đánh bị thương đồng thời tám người, tất cả cảnh sát đều lui lại, không còn dám nã đạn về hướng Mã Tiểu Minh, sợ Mã Tiểu Minh tiếp theo cấp cho mình kết quả như vậy, càng lo lắng không phải xẹt qua cánh tay mình mà là yết hầu.

Mã Tiểu Minh nhiều lần trỏ ngón giữa về phía Lạc Đặc: " Ha ha ha, hôm nay cùng các ngươi chơi đến đây, nếu còn dám đuổi theo đừng tránh ta ra tay vô tình ". lời vừa nói giống như thị uy, lần nữa dùng sức chặt đứt bánh xe.

Lạc Đặc miệng khẽ run, muốn nói vài câu nhưng lại phát hiện mình căn bản không phát ra tiếng, cuối cùng không thể không buông tha.

" Mã Tiểu Minh, ngươi còn chưa muốn đi, ngay cả mấy người bình thường đó ngươi muốn bao lâu, nếu bọn họ không còn cách nào bám theo, chúng ta rời đi trước đừng quên đang còn nhiệm vụ" Mã Tiểu Minh còn muốn uy phong thêm, đột nhiên từ phía sau truyền đến thanh âm Lưu Vũ Phi không nhẫn nạn nữa.

Nhớ tới tình huống hiện tại của mình, Mã Tiểu Minh thầm mắng một câu, thu hồi bảo kiếm đang định trở về.

Thì truyền đến một tiếng trực thăng cảnh sát, Lạc Đặc nghe thanh rất quen thuộc, thấy Mã Tiểu Minh phải đi lập tức quát: " Chúng ta là ai, há có thể cùng phần tử phạm tội thỏa hiệp, hôm ngay có chúng ta ở đây ngươi đừng mơ tưởng chạy trốn, mọi người khai hỏa bắn hạ phần tử phạm tội.

" Vừa nói vừa nổ súng, cảnh sát khác cũng chỉ có thể nổ súng bắn, thân ảnh liền đổi vị trí để tránh đạn, Mã Tiểu Minh cười khổ một tiếng, đối phương thật sự là có viện binh tới, cái này lại phải tốt thời gian.

Máy bay trực thăng trong nhánh mắt đã tới, chưa kịp hạ xuống từ trên trực thanh trực tiếp nhảy xuống tám nam tử.

Trong tay bọn họ cầm đại kiếm, bọn họ mang đến cho Lưu Vũ Phi hơi thở nguy hiểm.

Thu hồi tâm tình xem thường lại, Mã Tiểu Minh vẻ mặt nghiêm trọng. Trong xe, Lưu Vũ Phi nhìn lướt qua, buồn cười nói: " Mã Tiểu Minh lần này gặp phiền toái với tám võ sĩ thánh đường, không nghĩ ra chính phủ Mĩ mặt mũi lớn vậy, ngay cả võ sĩ giáo đình cũng có thể mời đến, ân xem ra giáo đình rất trâu, hắc hắc " Tiếng cười hết sức âm hiểm, mấy người Tiểu Tam nghe xong cả người đều nổi da gà.

Chỉ là Lưu Vũ Phi nói vài câu nghe đều không hiểu, cái gì võ sĩ thánh đường, bọn họ rất lợi hại sao? Thật sự có thể làm hại Mã Tiểu Minh hay không? Mới vừa rồi tư thế anh hùng của Mã Tiểu Minh khắc sâu vào trong tâm bọn họ, một kiếm làm tám người bị thương, chém xe hơi tựa như chém đậu hũ, Tiểu Tam đối với Mã Tiểu Minh rất là tin tưởng. Tám võ sĩ thánh đường vừa đến, chỉ vào Mã Tiểu Minh hỏi Lạc Đặc: " Hắn chính là nhiệm vụ lần này của chúng ta sao?". Lạc Đặc khẽ đầu.

Một gã thánh đường lớn tiếng nói: " Tốt lắm, nếu chúng ta tới nơi này liền do chúng ta tiếp nhận, các ngươi toàn bộ rời đi, tránh bị chúng ta ngộ thương, cảnh sát các ngươi ngoài việc bắt trộm vặt, còn làm được cái gì chứ? ".

Tám thánh đường võ sĩ cùng nhau cười ngông cuồng, làm cho người ta thầm nghĩ muốn đè bọn họ đánh một trận.

Bị thánh đường bỡn cợt nột cách tồi tệ, Lạc Đặc lòng có bất mãn cũng chỉ có thể nén xuống, cảnh sát còn lại thầm mắng võ sĩ thành đường.

Lạc Đặc hạ lệnh mọi người lui lại, người ta đã không cần hắn, hắn cũng không muối đợi tám người này đi xuống, mang theo tám người bị thương lên xe, gào thét rời đi.

Chờ cảnh sát rời đi, Khoa Khắc một trong các võ sĩ cầm đại kiếm lên khẽ, nhướng lông mày: " Các vị đại ca, đối phương có một người chúng ta có tám người, người trong xe giao cho các ngươi, người này để ta thu thập như thế nào ta cũng vừa mới ra khỏi thánh đường, ngay cả chút cơ hội chẳng lẽ các vị cũng không cho ta sao? nhìn ta chỉ cần ba giây đem hắn quật ngã xuống đất ".

Bảy người khác liếc nhau khẽ gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề gì. Đám người này nhìn qua chưa hề thấy qua, thánh đường võ sĩ thừa nhận giáo đình là lợi hại nhất, ngoài ra tính ngưỡng bọn họ là thần linh, không còn bất luận kẻ nào có thể lọt vào trong mắt bọn họ, bởi vậy mạnh miệng ngay cả hiểu biết cơ bản không có: " Hắc hắc hắc, tiểu tử ngươi tự mình đầu hàng đi? hay vẫn đợi ta đánh ngã ngươi mới đầu hàng, nói thiệt cho ngươi biết, sự lợi hại của chúng ta không phải ngươi có khả năng tưởng tượng " Khoa Khắc dõng dạc nói ra.

Mã Tiểu Minh không thèm nhìn hắn, lạnh lùng nói: " Nếu muốn bắt ta thì phải xuất ra bản lãnh thật sự, khoác lác thì đáng gì".

" Người Trung Quốc vô tri, đối với người khác có lẽ rất mạnh, nhưng hết lần này đến lần khác đều thua chúng ta, chúng ta là võ sĩ thánh đường vô địch, gặp phải ta ngươi coi như gặp xui xẻo! ha ha ha ". Mã Tiểu Minh không hề mở miệng, từ khi công lực tiến nhanh hắn vẫn chưa từng bị người khinh thị như thế. Chậm rãi rút kiếm, hai bên đều chọn vị trí, ngưng thần đối mặt nhau. Mã Tiểu Minh tâm niệm nhanh nhẹn chuyển, dùng biện pháp như thế nào hữu hiệu nhất, để mình thu thắng lợi nhanh nhất.

Khoa Khắc cầm chính là trọng kiếm hơn nữa rất nặng, trong kiếm đạo có nói kiếm nhẹ thì nhanh.

Điệu bộ hai người đều không chê vào đâu được, tinh thần định lực cơ hồ ngang nhau.

Đối mặt nhau, Khoa Khắc chậm rãi thu hồi ý khinh thường vừa rồi, Mã Tiểu Minh cho hắn một loại cảm giác rất cường đại.

Song phương tựa hồ đều cứng nhắc, ngay cả hai mắt đều không chớp động một chút, không biết qua bao lâu, Mã Tiểu Minh đột nhiên nhớ mình không có nhiều thời gian như vậy, tốc chiến tốc thắng là trên hết.

Ngay trong lúc hắn suy nghĩ, tinh thần thoáng chút phân tâm. Cao thủ lúc này quyết đầu dù một tia phân tâm cũng có thể bị đối thủ nắm bắt.

Nắm được chút sơ hở đó, trong lòng Khoa Khắc vui vẻ, đại kiếm giương lên đầu kiếm ảnh nhanh chóng áp đến.

Mã Tiểu Minh hừ nhẹ một tiếng, hai tay cùng khởi kiếm thức, toàn lực phong bế lại "cheng "một tiếng, trọng kiếm chiếm tiện nghi, hơn nữa kích thứ nhất Khoa Khắc lại chủ động công, đã đem Mã Tiểu Minh đẩy lui lại.