Đô Thị Thiếu Soái

Chương 114: Anh hùng cũng thua




Sở Thiên chợt phát hiện 1 triệu này cũng không dễ kiếm như vậy, phải nói là phụ nữ thật sự khó hầu hạ.
Sau khi cơm nước giữa trưa xong xuôi, Bát Gia ra ngoài xử lý chuyện Thanh bang. Tiêu Niệm Nhu ngủ trong phòng ngủ lầu hai, Thiên Dưỡng Sinh cũng tới ngồi ở ghế salon cửa phòng Tiêu Niệm Nhu dưỡng thần. Tiêu Tư Nhu thì trốn ở tầng ba xem phim, Sở Thiên xem vài lần, vẫn là Đô thi thiếu soái xem lúc trên xe lửa, không nghĩ tới Tiêu Tư Nhu mê như vậy, còn in đĩa để xem. Sở Thiên nhìn đồng hồ, lại nhìn thời gian trên đĩa, biết toàn bộ buổi chiều đã hủy bởi bộ phim Đô thị thiếu soái này, trong lòng không khỏi mắng tác giả vài tiếng.
Mặc dù Tiêu Tư Nhu mới 18 tuổi, nhưng trổ mã vẫn tương đối động lòng người, bộ ngực kia tùy thời có thể mai táng hùng tâm tráng chí không ít đàn ông. Dường như Tiêu Tư Nhu cũng biết dáng người mình nóng bỏng, cho nên bình thường luôn mặc đồ ngắn, biểu hiện hết mị lực của mình, cũng không biết có bao nhiêu nam sinh ở trường học điên cuồng vì cô, làm ra các loại chuyện không thể tưởng tượng được vì cô, mà Tiêu Tư Như lại không có cảm tình gì đối với những hoa hoa công tử kia, thứ quá dễ chinh phục luôn không muốn quý trọng.
Mãi đến tối qua gặp Sở Thiên trên xe lửa, vốn cho rằng hắn cũng chỉ là đàn ông thông tục, không nghĩ tới tự mình nói hắn là ăn trộm, lúc ra tay đánh hắn, thanh niên thông tục này lập tức trở nên lạnh lùng lãnh khốc như vậy, hoàn không giống như những nam sinh mặc Tiêu Tư Nhu cô đánh chửi trong trường học. Giây phút đó, Tiêu Tư Nhu có một chút tâm động; về sau, khi Sở Thiên mang theo Thiên Dưỡng Sinh cứu hai chị em cô từ trong tay Hỏa ca, trong lòng cô cũng dần điên cuồn vì Sở Thiên, muốn chinh phục thanh niên đẹp trai mị lực này.
Tiêu Tư Nhu đã biết cha thuê Sở Thiên tới bảo vệ chị em các cô, trong lòng âm thầm vui mừng, như vậy liền có cơ hội ở chung với Sở thiên, thuận tiện phát huy kế hoạch chinh phục của mình. Tiêu Tư Nhu vỗ ghế sô pha, cười cười mang theo vài phần mị hoặc, nói:
- Tùy tiện ngồi, không cần lúc nào cũng đứng.
Từ đầu Sở Thiên không coi mình là vệ sĩ bình thường, sở dĩ đứng là vì Tiêu Tư Nhu nằm trên ghế sa lon, Sở Thiên sợ mình ngồi xuống, trông thấy nội dung bên trong bộ đồ ngắn Tiêu Tư Nhu mặc. Tuy rằng cô gái này đã bị kinh hãi trên xe lửa, nhưng dường như đã quên hết không còn gì. Nếu không phải Sở Thiên ở đây, đoán chừng ngay cả quần áo cô cũng không mặc, ai ,cái đùi sáng loáng thỉnh thoảng đan xem, Sở Thiên cảm thấy rõ ràng dục hỏa dâng lên từ phần bụng, vội vàng nhấp một ngụm trà đá ngăn chặn mình.
Sở Thiên dứt khoát nằm xuống, nhàn nhạt nói:
- Đại tiểu thư, tôi nghỉ ngơi một chút, cô từ từ xem TV của cô, có người muốn giết cô, gọi tôi một tiếng là được.
Sở Thiên cũng biết, ở Vân Thủy Sơn Cư đề phòng nghiêm ngặt này, căn bản không cần tới mình cẩn thận cái gì, sở dĩ cần tận lực bảo vệ hai chị em này như vậy, là muốn mình không cảm thấy quá áy náy vì cầm 1 triệu của Bát Gia.
Không biết vì sao, Sở Thiên tiến vào mộng đẹp, hắn hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt Tiêu Tư Nhu thỉnh thoảng liếc về phía hắn, sau đó lại xem TV. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tiêu Tư Nhu kỳ quái liếc Sở Thiên vài lần, thằng này nói ngủ là ngủ, hoàn toàn không có một chút bộ dạng vệ sĩ của người ta. Hiện giờ cô chợt phát hiện mình hoàn toàn có thể xác định là đã điên cuồng vì thằng này. Tuy rằng không biết gia thế của hắn như thế nào, nhưng tất cả hành động luôn khiến người ta dở khóc dở cười, nghĩ tới mình bị tiểu tử này nắm yếu hầu chống lên vách xe lửa; nghĩ đến đám người Hỏa ca bị tiểu tử này lừa gạt 3000 đồng mua mười lăm cái bánh bao, còn có cha dùng giá lớn 10.000 đồng/h thuê tiểu tử này bảo vệ hai chị em mình, trong lòng cô lần nữa dâng lên vui vẻ. Bản thân cô sinh ra lâu như vậy, không phải chưa từng gặp gỡ người càn rỡ, cũng không phải chưa từng thấy người bá đạo, nhưng càn rỡ và bá đạo đẹp trai phiêu dật như thế, Sở Thiên đúng thật là người đầu tiên, mặt khác Tiêu Tư Nhu không dám nói ra miệng chính là, cô thích Sở Thiên.
Lúc này TV đang phát một số hình ảnh thân mật, tuy Tiêu Tư Nhu chưa trải qua chuyện, nhưng lại xem qua không ít phim ảnh sách vở người trưởng thành, tâm trí sớm đã thành thục, lúc này chứng kiến hình ảnh thân mật trong TV, trong lòng không tự chủ được dâng lên một sự xúc động. Có thể hoàn cảnh của cô không khác TV bao nhiêu, trong TV đang nói về một cô gái thừa dịp chàng trai nghỉ trưa tại ghế sô pha, đi tới dụ dỗ hắn, động tác vô cùng nóng bỏng. Tiêu Tư Nhu muốn tắt TV, nhưng con mắt lại không rời được, một ý tưởng can đảm xông lên trong lòng.
Tiêu Tư Nhu ngồi dậy, lặng lẽ di động thân thể, tới gần Sở Thiên, lúc sắp tiếp cận Sở Thiên, Sở Thiên bỗng nhiên tỉnh, mở mắt thấy dĩ nhiên là cặp đùi tuyết trắng bóng loáng của Tiêu Tư Nhu, ánh mắt có thể thấy được Tiêu Tư Nhu thần sắc quái dị đi tới, cách mình mấy cm, lúc này Tiêu Tư Nhu hoàn toàn không phát hiện Sở Thiên đã tỉnh lại, đang từ từ cúi người muốn chạm vào bụng Sở Thiên, nháy mắt phía dưới Sở Thiên đã có phản ứng, Tiêu Tư Nhu hiển nhiên càng hoảng sợ, quay đầu xem Sở Thiên đã tỉnh hay chưa, Sở Thiên vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng xoay người đưa lưng về phía Tiêu Tư Nhu, đồng thời hít thở mạnh, tỏ vẻ mình sắp tỉnh lại.
Tiêu Tư Nhu cảm thấy Sở Thiên sắp tỉnh, vội vàng nhanh chân nhảy lên sô pha, mắt xem TV, trong lòng lại bất ổn, ngẫu nhiên cố ý liếc Sở Thiên. Sở Thiên duỗi người ngồi dậy, cầm tờ báo chí, ngăn trước chỗ phản ứng của mình, làm bộ vừa tỉnh lại nói:
- Ngủ một giấc thật là thoải mái.
Cũng đúng, vừa tỉnh dậy có thể nhìn thấy tình cảnh khiến mình chảy máu mũi, sao có thể không thoải mái.
Tiêu Tư Nhu thấy Sở Thiên không hề biết hành động vừa rồi của mình, trong lòng thở phào một cái, bỗng nhiên một ý tưởng đùa dai sinh ra, chứng kiến Sở Thiên ngồi đối diện mình, Tiêu Tư Nhu cầm một chiếc gối, khuôn mặt lộ ra nụ cười sáng lạn mê người, nói:
- Anh cảm thấy tôi xinh đẹp hay không?
Sở Thiên đang uống nước nghe được câu hỏi can đảm của Tiêu Tư Nhu, nước trong miệng thiếu chút nữa phun ra, trong lòng âm thầm cười khổ, cô gái này cũng quá to gan rồi, hiển nhiên muốn dụ dỗ mình; may mắn năm ngày không dài, nếu không mình chắc chắn chết.
Sở Thiên nuốt nước xuống, lắc đầu nói:
- Chuyện tình cảm cần có thời gian.
Tiêu Tư Nhu thấy khuôn mặt Sở Thiên không có biểu lộ đặc thù gì, trong lòng hơi buồn bực, chẳng lẽ mình thật sự không có mị lực? Nụ cười khiến vô số đàn ông thấy chết không sờn lại không chút hiệu quả nào trước mặt Sở Thiên? Tiêu Tư Nhu không tin có đàn ông chống đỡ được sắc đẹp của mình, trong lòng hạ quyết tâm muốn câu dẫn Sở Thiên tới tay trong mấy ngày này.
Lòng Tiêu Tư Nhu hiện giờ đã ở trên người Sở Thiên, tất nhiên không còn tâm tình xem TV, vì vậy đứng lên duỗi người, nói:
- Theo tôi ra ngoài dắt chó đi dạo.
Sở Thiên âm thầm thở phào một tiếng, cuối cùng có thể rời khỏi phòng khách nặng nề và xấu hổ này, vì vậy cũng đứng lên, hấp tấp đi theo đằng sau Tiêu Tư Nhu, không biết vì cái gì, đầu óc luôn nghĩ tới hình ảnh lúc mới tỉnh lại.
Lúc đi qua lầu hai, Sở Thiên trông thấy Thiên Dưỡng Sinh đang hạnh phúc nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có thể thầm than mệnh mình khổ, chọn Tiêu Tư Nhu để bảo vệ.
Sở Thiên vừa đi vừa nghe Tiêu Tư Nhu lải nhải. Bát Gia nuôi dưỡng hai con chó ngao Tây Tạng, hung mãnh khác thường. Ngoại trừ bát Gia, ai cũng không nhận, Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu nuôi nấng chúng trọn vẹn hai tháng, kết quả ngoại trừ không tiếp tục công kích hai chị em cô ra, mặt khác cũng không có gì khác nhau, muốn mang chúng ra ngoài đi chơi, lại phát hiện hai con chó ngao Tây Tạng căn bản không thèm nhìn cô, tức giận đến nỗi Tiêu Tư Nhu hoàn toàn buông tha hầu hạ chúng, mà Tiêu Tư Nhu thì vĩnh viễn không có thái độ nhận thua, thề son sắt tuyên bố, nhất định phải trở thành một chủ nhân trong mắt hai con chó ngao Tây Tạng. Bởi vì hai con chó ngao Tây Tạng này vô cùng hung mãnh, người hầu và thủ hạ của Bát Gia ngoại trừ buổi sáng tới đây cho ăn ra, bình thường cũng không dám bước vào hậu hoa viên biệt thự, sợ không cẩn thận bị hai con chó ngao Tây Tạng xé thành hai nửa.
Sở Thiên bước vào hậu hoa viên, liền thấy được ba ngọn núi giả dựng ở góc chết hoa viên, đi tới đằng sau hòn non bộ mới phát hiện bên trong có chuồng, đằng sau nuốt nhốt hai con chó ngao Tây Tạng màu tro, khoảng 60kg, dài ước chừng 1m3, cao 70cm, đầu lớn và vuông, trán rộng, mắt đen vàng, miệng ngắn mà thô, khóe miệng hơi ngắn, môi mũi cụt rộng, lưỡi lớn môi dày, cổ thô có lực, cổ dưới rủ xuống, hình thể khỏe mạnh. Nghe được Sở Thiên cùng Tiêu Tư Nhu bước vào hậu hoa viên, dường như cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm, chúng nhanh nhẹn vểnh tai, con mắt tinh tường nhìn Sở Thiên cùng Tiêu Tư Nhu chậm rãi đi tới. Sở Thiên biết, loại chó ngao Tây Tạng này lực lớn như hổ, đủ khiến một con báo gấm hoặc ba con chó sói bại trận, hung ngoan mạnh mẽ, thắng được tên hay chó thần, cũng là loài chó duy nhất trên thế giới dám đối đấu một mình với mãnh thú; rất đáng ngưỡng mộ. Bảo vệ lãnh địa, bảo vệ đồ ăn, giỏi về tấn công, có địch ý mãnh liệt đối với người xa lạ, nhưng đối với chủ nhân trong mắt lại thân mật đến cực điểm, nhẫn nhục chịu khó.
Sở Thiên nhìn xem hai con chó ngao Tây Tạng này, biết rõ cả đời chúng chỉ nhận thức một chủ nhân trong mắt, hai chị em Tiêu Tư Nhu cũng muốn dùng đồ ăn thay đổi ý chí của chúng, thật sự không thể làm được. Nhưng Sở Thiên không nói ra trước mặt Tiêu Tư Như, tránh cho tâm tình cô gái này không tốt, sau đó lại trở về xem bộ phim Đô thị thiếu soái nhàm chán, vậy thì thật sự không bằng ở chỗ này nhìn xem hai con chó ngao Tây Tạng hung hãn kia.
Tiêu Tư Nhu cố gắng bò lên hòn non bộ, sắc đỏ chớp động giữa hai đùi luôn khiến Sở Thiên ghé mắt. Tiêu Tư Nhu vẫy hai tay, để Sở Thien đưa thúc ăn của chó cho cô. Sở Thiên cầm thức ăn trong tay, không dám đưa lên cho cô, bởi vì váy ngắn không thể ngắn hơn kia thật sự không che đậy được cái gì, chỉ kích thích Sở Thiên. Sở Thiên suy nghĩ một chút, tung người một chút, vững vàng đứng cạnh Tiêu Tư Nhu. Tiêu Tư Nhu kinh ngạc nhìn hòn non bộ mình bò lên mất nửa ngày bị Sở Thiên nhẹ nhàng nhảy lên, thiện cảm đối với Sở Thiên lại tăng lên mãnh liệt.
Tiêu Tư Nhu tiếp nhận đồ ăn, không yên lòng phủ xuống, bỗng nhiên trượt chân, ngã về phía hai con chó ngao Tây Tạng đang ăn uống. Chó ngao Tây Tạng đang ăn, thấy có người ngã về phía chúng, tưởng rằng địch nhân đến giành đồ ăn, thiên tính bảo vệ đồ ăn lập tức lộ ra rõ ràng, một trước một sau rống giận nhào về phía Tiêu Tư Nhu, sắc mặt Tiêu Tư Nhu trở nên trái nhợt, hàm răng sắc bén của chó ngao Tây Tạng có thể thấy được rõ ràng.
Tiêu Tư Nhu dứt khoát nhắm mắt lại, ngay cả cứu mạng cũng quên hô, bỗng nhiên cảm thấy thân hình bị người kéo khẽ, thân thể Tiêu Tư Nhu lại bị mang lên hòn non bộ, thân thể Sở Thiên tung người nhào đến chó ngao Tây Tạng, Tiêu Tư Nhu mở to mắt, phát hiện mình không có việc gì, đang lúc mừng rỡ, liền thấy Sở Thiên tung người phóng qua trên đầu hai con chó ngao Tây Tạng, lọt vào bên trong.
Hai con chó ngao Tây Tạng phẫn nộ, còn chưa tìm kẻ xâm phạm đồ ăn tính sổ, lãnh địa lại bị xâm phạm, càng rống giận nhào tới Sở Thiên. Tiêu Tư Nhu trên núi giả sợ tới mức đổ mồ hôi. Sở Thiên thấy hai con chó ngao tới trước mắt, thân thể uốn éo, chen vào giữa hai con chó, hai tay đánh vào phần lưng. Chó ngao Tây Tạng chịu đau xót, xoay người nhào thẳng trước ngực Sở Thiên giống như tia chớp, tốc độ mãnh liệt, vượt qua dự kiến của Sở Thiên. Sở Thiên chỉ có thể nâng tay chống đỡ tại chỗ, lợi dụng ưu thế chân dài, liên tục đá vào yết hầu hai con chó ngao. Chó ngao Tây Tạng chịu đau lui về phía sau, Sở Thiên tung người tiến lên, xoay người lên cổ chó ngao. Chó ngao Tây Tạng không có răng nạnh nhọn, không cách nào có hiệu quả đối với Sở Thiên, chỉ có thể gầm nhẹ muốn tránh thoát. Chẳng qua khí lực Sở Thiên kinh người, hai con chó ngao Tây Tạng không nhúc nhích được một chút, sau một lát, gầm nhẹ chậm rãi biến mất, chậm rãi thu hồi thần sắc tức giân, trở nên mềm mại khác thường, chỉ thấy từ quang trong mắt, đuôi vung vẩy, hiển nhiên đã thần phục Sở Thiên.
Sở Thiên thấy thế, chậm rãi buông ra, hai con chó ngao Tây Tạng không phát uy nữa, xoay người lại thè lưỡi liếm chân Sở Thiên. Sở Thiên cười cười, lau mồ hôi trên mặt. Hù chết mình rồi, xem ra hai con chó ngao Tây Tạng đã không nhận Bát gia, chỉ nhận mình rồi, không biết sau khi biết được Bát Gia sẽ nghĩ cái gì, nhưng mình cũng không có cách nào, ra tay thần phục hai con chó ngao Tây Tạng này là vì cứu con gái bảo bối của lão.
Tâm hồn thiếu nữ của Tiêu Tư Nhu đã hoàn toàn đặt lên người Sở Thiên đẹp trai mê người. Chó ngao Tây Tạng bản thân cô mấy tháng hầu hạ không thuận theo cô, chỉ trong chốc lát ngắn ngủn thần phục dưới chân Sở Thiên. Ngoài cảm khái trong lòng ra, Tiêu Tư Nhu lập tức nghĩ đến một câu "nữ nhân dựa vào chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới", Tiêu Tư Nhu quyết định chinh phục Sở Thiên, vậy thì gián tiếp chinh phục chó ngao Tây Tạng cùng thế giới.
Sở Thiên vỗ đầu hai con chó ngao, sau đó tung người lên hòn non bộ. Tiêu Tư Nhu sợ Sở Thiên đứng không vững, liền vươn tay ra đón hắn. Sở Thiên không nghĩ ra là, đang tung người lên đột nhiên xuất hiện cánh tay, dưới kinh hãi chợt tránh sang bên, ai biết vừa vặn tiến vào trong lòng Tiêu Tư Nhu. Hai người chưa từng tiếp xúc thân mật khoảng cách gần như vậy, Sở Thiên phát hiện phía dưới của mình lại đang phản ứng, sắp chống lên váy ngắn của Tiêu Tư Nhu rồi. Sở Thiên vội vàng lui về phía sau, Tiêu Tư Nhu tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, cánh tay vòng lấy, ôm eo Sở Thiên, dùng sức kéo về phía người mình. Sở Thiên cảm thấy rõ ràng mình không ngừng hô hấp dồn dập, tiếp tục như vậy, sớm muộn không phải biện pháp.
Sở Thiên thầm nghĩ, lần này câu dẫn thật sự quá lớn mật, biểu hiện rõ ràng.
Sở Thiên vẫn còn đang suy nghĩ, Tiêu Tư Nhu đã cười cười, phong tình vạn chủng nói:
- Đến đây đi, em thích anh, thật sự thích anh.
Sở Thiên không phải chính nhân quân tử, cũng khó ngăn cản mị hoặc của Tiêu Tư Nhu, dưới thế công ôn nhu cùng lời nói nhỏ nhẹ của cô, dần dần đánh mất mình.
Anh hùng thủy chung khó qua ải mỹ nhân, huống chi mình cũng không phải anh hùng.
- Ừ.
Sở Thiên trầm thấp hừ một câu:
- Nhớ kỹ, tôi là bị câu dẫn đấy.
Mây trắng đang từ từ trôi qua trên bầu trời, giúp hai người cản ánh nắng mặt trời.