Đô Thị Thiếu Soái

Chương 115: Thay đổi chủ nhân trong nháy mắt




Khi Tiêu Niệm Nhu tỉnh lại, lên lầu tìm chị Tiêu Tư Nhu lại phát hiện bọn họ đã không còn xem phim ở lầu ba, đang muốn hỏi Thiên Dưỡng Sinh thì gã vĩnh viền trầm mặc không nói. Tiêu Tư Nhu và Sở Thiên một trước một sau chậm rãi lên lầu, Tiêu Tư Nhu đi đường nhẹ hơn vài phần so với ngày xưa, nhìn thấy em gái, mặt bỗng nhiên đỏ lên, dường như đã làm chuyện gì đuối lý, lần đầu tiên không có bá đạo làm chị, nói:
- Em gái, em tỉnh, em đã tỉnh rồi?
Giọng nói hơi bối rối xen lẫn chút bất an.
Tiêu Niệm Nhu duỗi người, cảm thấy hôm nay chị gái hơi kỳ quái, lúc nào lại ôn tồn đối với em gái cô chứ, vì vậy nói:
- Chị, sao đột nhiên đối với em tốt như vậy? Thật đúng là không quen bộ dạng chị như vậy đâu.
Bỗng nhiên, dường như Tiêu Niệm Nhu phát hiện cái gì, kỳ quái hỏi:
- Chị, sao mặt của chị đỏ như vậy? Chị uống rượu à?
Tiêu Tư Nhu cả kinh trong lòng, sờ mặt lẩm bẩm nói:
- Vậy sao? Vậy sao? Có thể là…
Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Tư Nhu vốn ăn nói khéo léo lại không tìm ra lý do trả lời em gái, mặt càng thêm đỏ bừng, giống như táo đỏ chín mọng.
- Vừa rồi cho chó ngao Tây Tạng ở hậu hoa viên ăn, bị chúng làm sợ.
Sở Thiên mở miệng giải vây giúp Tiêu Tư Nhu, lý do đầy đủ có lực, dường như hoàn toàn không liên quan tới hắn.
- Đúng, đúng, đúng.
Tiêu Tư Nhu cảm thấy lý do này rất phù hợp, nói:
- Lúc cho đồ ăn, bị Đại Hổ, Tiểu Hổ hù.
Ánh mắt cô oán giận liếc Sở Thiên, oan gia, còn không phải anh làm chuyện tốt, anh tạo nghiệt. Chẳng qua lời này tuyệt đối không thể nói ra, nếu không không chỉ cô bị cha trách phạt, chỉ sợ Sở Thiên cũng bị ném vào sông Hoàng Phổ cho cá ăn. Mặc dù cô ăn mặc cởi mở, nhưng thực chất bên trong Bát Gia vẫn rất truyền thống. Tiêu Tư Nhu nghĩ tới chuyện trên núi giả vừa rồi, lần đầu tiên mây mưa trong đời, trong lòng không chỉ có khẩn trương, còn có ngọt ngào, cũng có vài phần hưng phấn.
Tiêu Niệm Nhu bừng tỉnh, dường như hiểu rất rõ, mang theo vẻ sợ hãi gật đầu nói:
- Thì ra là thế, đã nói với chị, chị cho chúng ăn nhiều đồ ăn, cũng không hàng phục được chúng. Đại Hổ Tiểu Hổ chỉ nhận cha làm chủ nhân.
Tiêu Tư Nhu nghe lời em gái, gật đầu, trong lòng lại nghĩ, ai nói vậy, Sở Thiên đã hàng phục Đại Hổ, Tiểu Hổ, mà chị lại hàng phục Sở Thiên, nghĩ tới đây, Tiêu Tư Nhu không tự chủ được lộ ra nụ cười, cười như một đóa hoa.
Trong lúc nói chuyện, xe của Bát Gia đã lái tới, vì vậy mọi người xuống lầu gặp Bát Gia.
Sắc mặt Bát Gia rất khó coi, hiển nhiên gặp chuyển gì. Chú Trung cẩn thận đi theo đằng sau bát Gia, Bát Gia nhìn thấy hai cô con gái, cố gắng nở nụ cười, gật đầu, sắc mặt cũng bình tĩnh lại, quay đầu nói với chú Trung:
- Giúp ta tranh thủ thời gian hẹn Diệp Tam Tiếu, ta muốn thương lượng một chút với hắn. Tương bang quả thật ngày càng càn rỡ rồi, hoàn toàn không để ý quy củ, một buổi chiều thiêu bốn bãi của ta, còn thiếu chút nữa lăng nhục con gái của ta, đây không phải coi Thanh bang ta không người sao?
Bát Gia hiển nhiên là nợ cũ nợ mới tính một lượt, hận ý đối với Tương bang tăng lên rất nhiều.
Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu nhìn thấy cha nổi giận bừng bừng, vội vàng đi tới, ở hai bên lôi kéo tay cha, một trước một sau vỗ lồng ngực Bát Gia, nói:
- Ba, đừng nóng giận, Tương bang đều là tiểu nhân vô sỉ, chúng ta liên hợp nhân sĩ hắc đạo Thượng Hải, đuổi Tương bang đi là được.
Chị em Tiêu gia không có ấn tượng gì đối với Tương bang, thế nhưng trải qua kinh hãi trên xe buýt, đã xếp Tương bang vào bang phái tam lưu.
Sở Thiên đứng đằng sau cười khổ, nếu như bọn họ biết mình dĩ nhiên là Tam đương gia trên danh nghĩa của Tương bang, không biết có cảm tưởng gì? Nhưng lúc này còn không thể biểu lộ thân phận của mình, hắn còn muốn thông qua Bát Gia hiểu rõ thêm một chút tình huống, hắn cảm thấy, dường như rất nhiều chuyện đều cất dấu một âm mưu.
Dưới sự an ủi của Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu, Bát Gia dần dần đánh tan nóng giận, suy nghĩ một hồi, nói với chú Trung:
- Đi, dùng danh nghĩa của ta, mời Diệp Tam Tiếu, còn có chủ sự mấy bang phái khác, đêm mai tới Vân Thủy Sơn Cư ăn cơm.
Chú Trung gật đầu, quay người đi làm.
Bát Gia quay đầu lại thấy Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh, bỗng nhiên hứng thú nói:
- Đi, chúng ta đi hậu hoa viên một chút.
Sở Thiên cùng Tiêu Tư Nhu lộp bộp trong lòng, lại đi hậu hoa viên? Hai người vừa từ chỗ đó mây mưa, hiện giờ trở lại, có thể xấu hổ hay không đây? Nhưng mà Bát Gia lên tiếng, chị em Tiêu gia cùng Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh chỉ có thể đi theo đằng sau Bát Gia, chậm rãi đi tới hậu hoa viên.
Trên đường Sở Thiên nghĩ tới một vấn đề, vì vậy mở miệng hỏi:
- Bát Gia, ngài vừa mới nói Diệp Tam Tiếu, tại sao lại có cái tên kỳ quái như vậy?
Bát Gia cười, hiển nhiên vấn đề này thường xuyên được hỏi, đáp:
- Diệp Tam Tiếu là danh xưng của chủ sự Phủ Đầu bang, về phần tên tuổi chân thật của hắn lại không có mấy người biết rõ, sở dĩ gọi Diệp Tam Tiếu là nói tính cách người này, cười một cái là thiện, cười hai cái là ác, cười ba cái lập tức giết.
Tiêu Niệm Nhu vẫn không hiểu, lắc đầu nói với Bát Gia:
- Ba, sao con nghe không hiểu?
Sở Thiên sờ mũi, nhạt nhạt trả lời thay Bát Gia:
- Ý của Bát Gia, người này cười một tiếng với cô có thể là thiện ý, cười hai tiếng với cô cho thấy hắn có ý đồ với cô, nếu như hắn cười ba tiếng với cô, chính là hắn sẽ động sát cơ đối với cô. Bát Gia, không biết, tôi lý giải như vậy có đúng hay không?
Bát Gia nhìn Sở Thiên vài lần, khen ngợi gật đầu, người trẻ tuổi này quả nhiên thông minh hơn người, không chỉ trong khi nhấc tay có lạnh nhạt nho nhã trời sinh, nói chuyện cũng cẩn thận, có trật tự, phân tích đúng chỗ.
Chị em Bát Gia luôn sống trong sự yêu thương của Bát Gia, nhận thức đối với xã hội đơn giản vẫn là thiện và ác, nghe được Sở Thiên giải thích tên "Diệp Tam Tiếu" như vậy, trong lòng nảy sinh vài phần hàn ý đối với người chưa từng gặp này, cả hai đồng thanh nói:
- Vậy Diệp Tam Tiếu chẳng phải là người xấu sao? Ba, ba hợp tác với loại người này phải cẩn thận đó, đừng để báo hổ lột da.
Bát Gia cùng Sở Thiên đều hơi sững sờ, quan hệ lợi ích phức tạp trên giang hồ không ảnh hưởng hai chị em Tiêu gia chút nào, hợp tác mạo hiểm với Diệp Tam Tiếu lại bị chị em Tiêu gia đơn giản chỉ điểm bỏ qua, nghe con gái nói, trong lòng Bát Gia lập tức cảnh giác hơn đối với Diệp Tam Tiếu.
Sau một lát, năm người đi tới nơi nuôi nhốt chó Ngao. Sở Thiên cùng Tiêu Tư Nhu không tự chủ được nhìn hòn non bộ thêm vài lần, sợ lưu lại dấu vết gì, may mà không còn lại gì. Bát Gia vỗ tay như thường, muốn chó ngao Tây Tạng tới thân mật, ai ngờ hôm nay chó ngao Tây Tạng nhìn Bát Gia vài lần, không thèm để ý tới. Bát Gia hơi kỳ quái, bình thường chó ngao nhìn thấy mình sẽ đi qua tỏ vẻ thân thiện, tại sao hôm nay lại là bộ dáng này. Bát Gia vỗ tay lần nữa, chó ngao Tây Tạng hiển nhiên bị tiếng vỗ tay ồn ào của Bát Gia hù, ngẩng đầu gầm gừ một tiếng. Bát Gia nhìn thấy ánh mắt tràn đầy địch ý của chó ngao Tây Tạng, không tự chủ được lui nửa bước.
Sở Thiên xấu hổ cười, đi nhanh ra từ sau lưng Bát Gia, ho khan một tiếng. Hai con chó ngao nhìn thấy Sở Thiên, vội vàng vẫy đuôi đi tới lấy lòng, còn trước mắt bao nhiêu người, thè lưỡi ra liếm tay Sở Thiên. Bát Gia cùng Tiêu Niệm Nhu đều kinh ngạc nhìn Sở Thiên, không biết tiểu tử này thuần phục hai con chó ngao Tây Tạng từ lúc nào, khiến chúng nó thay đổi chủ nhân trong nháy mắt. Trên mặt Tiêu Tư Nhu hiện giờ không che dấu được kiêu ngạo, dường như là cô thuần phục Đại Hổ, Tiểu Hổ vậy.
Sở Thiên cười xin lỗi nói:
- Bát Gia, thật sự xin lỗi, buổi chiều đại tiểu thư dẫn tôi tới nơi nuôi dưỡng chó ngao, không cẩn thận ngã vào bên trong. Đại Hổ cùng Tiểu Hổ thiên tính bảo vệ đồ ăn, cho là có kẻ thù bên ngoài giành đồ ăn, cho nên đều nhào tới cắn đại tiểu thư, tình thế cấp bách, tôi ra tay cứu đại tiểu thư, thuận tiện hàng phục Đại Hổ cùng Tiểu Hổ, thật sự xin lỗi Bát Gia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bát Gia biết rõ Đại Hổ và Tiểu Hổ hung hãn, tất nhiên tưởng tượng được tình huống nguy cấp lúc ấy, nghĩ tới con gái thiếu chút nữa bị chúng xé xác, không khỏi trách cứ nhìn qua Tiêu Tư Nhu vài lần, lại thấy bộ dạng xấu hổ của Sở Thiên, lão dứt khoát cười cởi mở, nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu đã cứu con gái tôi, tôi cảm ơn cậu còn chưa kịp, sao lại trách cậu? Hơn nữa cậu có thể khiến Đại Hổ và Tiểu Hổ thay đổi chủ nhân trong nháy mắt, đó là bản lĩnh của cậu, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên…
Bát Gia lại có thêm thiện cảm đối với Sở Thiên, có thể khiến hai con chó ngao Tây Tạng trung thành với mình thay đổi chủ nhân trong nửa ngày ngắn ngủn, người không có bổn sự sao có thể làm được? Lúc này Bát Gia thật sự nổi lên lòng yêu tài đối với Sở Thiên, muốn thu vào môn hạ, rót thêm chút máu mới cho Thanh bang.
Đêm dài người vắng, thư phòng Bát Gia, Bát Gia đứng đối mặt với chữ "Tĩnh" trên vách tường. Chú Trung đứng bên cạnh, Bát Gia thở dài nói:
- Đã rõ ràng lai lịch hai tên tiểu tử kia chưa?
Chú Trung lắc đầu nói:
- Không tra được, hoàn toàn không biết hai tên tiểu tử này xuất phát từ nơi nào.
Bát Gia gật đầu, dường như đã biết rõ sẽ là loại kết quả này, nhàn nhạt nói:
- Ta muốn thu tiểu tử kia làm nghĩa tử.
Bát Gia nói đương nhiên là Sở Thiên.
Chú Trung hơi kinh sợ, cẩn thận nói:
- Có quá nhanh hay không? Dù sao tiểu tử này lai lịch không rõ, nếu không trước hết hãy để làm đệ tử Thanh bang, sau đó lập nhiều công lao, Bát Gia mượn cơ hội thu hắn làm nghĩa tử, như vậy mới có thể tâm phục khẩu phục.
Bát Gia lắc đầu, thần sắc thâm sâu khó lường, nói:
- Anh nói hắn sẽ làm đề tử Thanh bang sao? Dùng đảm lược và thân thủ của hắn, đi Phủ Đầu bang hoặc Tương bang đều là vị trí Đường chủ, sao có thể hạ mình làm đệ tử Thanh bang?
Chú Trung biết rõ Bát Gia nói có đạo lý, nhưng trong lòng cảm thấy vội vàng như vậy vẫn hơi mạo hiểm.
Dường như Bát Gia nhìn ra nỗi lo lắng của chú Trung, cười nói:
- Yên tâm, ta còn chưa già mà hồ đồ, anh nói thằng nhóc mười tám tuổi này sẽ có bối cảnh quá mức phức tạp sao? Hơn nữa khuôn mặt như tấm lòng, ta thấy hắn nho nhã phiêu dật, trong cử chỉ có ngạo khí, loại người này tuyệt đối sẽ không hung ác ngoan độc; chủ yếu chính là, ta muốn thu hắn làm nghĩa tử, sau đó để hắn danh chính ngôn thuận tham gia yến hội đêm mai gây mâu thuẫn với Tương bang, là ngựa chết hay là lừa chết, rất dễ dàng biết rõ.
Dường như chú Trung bừng tỉnh đại ngộ, Bát Gia đúng là Bát Gia, suy tính luôn đan xen.
Bát Gia nhìn Chú Trung rời khỏi thư phòng, lầm bầm nói:
- Thời gian của ta không nhiều lắm, làm sao có thể không mạo hiểm?