Đô Thị Thiếu Soái

Chương 128: Còn có ta!




Diệp Tam Tiếu biết rõ Bát gia đã nói là sẽ làm, mặc dù là Thanh bang không đáng để lo, nhưng nếu như liều mạng làm tới, vẫn rất bất lợi. Trước hết cứ tỏ ra yếu thế với Bát gia, dù sao thì đến lúc xuống núi, người của các bang kể cả Bát gia đoán chừng không biết còn mấy người có thể sống sót nhìn thấy mặt trời ngày mai, nên y liền giả bộ nghiêm nghị nói:
- Hỏa Vân, anh quả thật là to gan, còn dám ra tay với cả con gái của Bát gia, thật sự là chán sống rồi. Ta nếu biết anh đã làm những việc vô liêm sỉ như thế, không chỉ là sẽ không thuê ngươi đến giúp đỡ Thanh bang, mà còn sớm đã đem búa chém anh thành hai khúc rồi, khai mau, là do ai sai khiến anh làm như vậy?
Hỏa ca đương nhiên không ngờ được là Diệp Tam Tiếu bán gã đi như vậy, trong lòng vô cùng oán hận. Nếu như nói là do Diệp Tam Tiếu sai khiến, chắc chắn Diệp Tam Tiếu sẽ không để cho mình sống sót đến ngày mai, nếu như nói là do tự mình gây nên, Sở Thiên cùng với Bát gia, còn có cả Thanh bang cũng sẽ không để cho mình sống thêm một phút giây nào nữa, trong nội tâm Hỏa ca vô cùng mâu thuẫn.
Diệp Tam Tiếu biết rõ Hỏa ca đang đấu tranh tư tưởng, không muốn bản thân mình sẽ bị lộ, ngầm hướng về người thân tín đang đứng bên cạnh đưa mắt liếc qua một cái, thủ hạ liền hiểu ý, cây búa trong tay hơi giơ lên một chút, đang chuẩn bị nhanh chóng chém tới.
"Ầm, ầm, ầm" mấy tiếng vang lên, mấy tay chân thân tín của Diệp Tam Tiếu lập tức ngã vật ra.
Mấy thủ hạ thân tín của Diệp Tam Tiếu vừa ngã xuống, búa cầm trong tay cũng văng ra ngoài, mặt mũi tràn đầy đau đớn. Tất cả mọi người đều kinh ngạc không biết đã phát sinh ra biến cố gì. Mấy người hợp tác cùng với Hỏa ca từ phía sau vọt ra, quay người lại đối diện với người của bang Phủ Đầu, cảnh giới cho Hỏa ca chầm chậm tiến đến gần, khảm đao trên tay Kiệt Tử vô cùng sắc bén, tia sáng lóe lên cũng làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Kiệt Tử không thèm quay đầu lại mà nói với Hỏa ca:
- Hỏa ca, vừa rồi Diệp Tam Tiếu muốn phái thủ hạ giết anh, may mắn là ta phát hiện ra sớm, đem bọn họ đá ra ngoài, nếu không thì hậu quả đã khó có thể tưởng tượng được rồi.
Hỏa ca nghe xong lời nói của Kiệt Tử, biết rõ ràng là vừa rồi Diệp Tam Tiếu muốn giết người giệt khẩu đối với mình, trợn tròn đôi mắt, tức giận nói:
- Diệp Tam Tiếu, ông quả thật là hèn hạ vô sỉ, ta nhận tiền của ông, đương nhiên là phải làm việc cho ông rồi. Ông sai chị Lệ trả cho chúng ta mỗi người mười vạn, muốn chúng ta làm nhục hai đứa con gái của Bát gia, còn muốn chúng ta cố tình làm rơi lại phù hiệu của Tương bang, vu oan giá họa cho Tương bang, ta nhất thời hám tiền, mới đi làm cái loại việc này cho đồ vô sỉ nhà ông. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Thiên nghe thấy chị Lệ cũng không hề có phản ứng gì quá lớn, nhưng lão đại của các bang phái khác thì có phần hơi khiếp sợ. Lệ là con gái nuôi của Diệp Tam Tiếu, ỷ rằng có một chút nhan sắc, thay mặt cho Diệp Tam Tiếu giao tiếp với cả hai bên hắc bạch, lợi dụng danh tiếng của Diệp Tam Tiếu đã hạ gục không biết bao nhiêu thanh niên ngoan cố tấn công, là trợ trủ đắc lực của Diệp Tam Tiếu. Các vị lão đại đều cũng đã gặp qua, bây giờ nghe Hỏa ca nhắc đến chị Lệ thì bất giác đã tin tưởng lời nói của Hỏa ca rồi … có thể khiến cho chị Lệ ra mặt chỉ có thể là Diệp Tam Tiếu thôi.
Sở Thiên thấy bọn Hỏa ca đã thừa nhận rằng Diệp Tam Tiếu phái bọn chúng tới ra tay với hai đứa con gái của Bát gia trên xe lửa, ngay lập tức cũng không hề đi theo chân bọn họ tính sổ, mà nói:
- Hỏa ca, các anh đi đi, hy vọng là lần sau sẽ không gặp nhau nữa.
Hỏa ca vừa nghe Sở Thiên tạm thời sẽ không gây phiền phức cho mình, trong nội tâm vô cùng mừng rỡ, vội vàng nhìn qua Bát gia cùng với Diệp Tam Tiếu mấy lần, dẫn theo đám người Kiệt Tử rời khỏi Thủy Tạ Hoa Đô.
Sở Thiên lập tức nở một nụ cười áy náy xin lỗi Bát gia:
- Cha nuôi, con tự ý quyết định thả cho bọn họ ra đi, hy vọng cha thứ lỗi.
Bát gia hiểu rằng đêm nay Sở Thiên không muốn chuốc thêm thù oán quá nhiều, chỉ muốn chuyên tâm đối phó với Diệp Tam Tiếu, vì thế nên gật đầu, tỏ ý thông cảm nói:
- Bọn đạo chích này không đáng để lo, ngược lại người cần quan tâm là kẻ chủ mưu, mưu đồ độc địa.
Ánh mắt của Bát gia lập tức khôi phục lại vẻ sắc bén như cũ, lạnh lùng nói với Diệp Tam Tiếu:
- Diệp Tam Tiếu, kể từ giờ phút này trở đi, Thanh bang cùng với bang Phủ Đầu thề không đội trời chung, kẻ thù của bang Phủ Đầu chính là đồng minh với Thanh bang, Thanh bang chúng ta cùng với Tương bang cũng sẽ đồng sinh đồng tử.
Sau khi Bát gia vừa dứt lời, đệ tử của Thanh bang đều đồng loạt rút vũ khí ra, vây quanh bảo vệ người của Tương bang.
Đệ tử của Bát gia Thanh bang tuy thế lực không mạnh, nhưng ở trong đêm tối sóng gầm gió rít như thế này, người của Tương bang đều giống như đã được tiêm thêm một liều thuốc kích thích, hy vọng sống lần nữa lại được khơi dậy.
Đặng giáo chủ của Thiên Lang giáo đã sớm truyên bố trung lập, vốn đang lo lắng là sau khi bang Phủ Đầu tiêu diệt xong Tương bang, sẽ tiếp tục tính sổ với Thiên Lang giáo. Hiện giờ thấy Bát gia quay ngược lại theo phe Tương bang, trong lòng an tâm vô cùng, vì thế liền hô vang lên lần nữa:
- Nam tử hán của Thiên Lang giáo, đêm nay chúng ta cũng không đối địch với Tam đương gia.
Bang chúng của Thiên Lang giáo nghe được lệnh của giáo chủ, lại thấy Sở Thiên là một nam nhi nhiệt huyết như thế, vì vậy nhanh chóng từ phía trước rút về phía sau lưng Đặng giáo chủ.
Sự lựa chọn của Bát gia cùng với Thiên Lang giáo, khiến cho Thiên Hùng bang cùng Phách Đao hội thầm thoái chí, nói không chừng tất cả mọi việc đều là do bang Phủ Đầu giở trò quỷ quyệt. Nếu như bản thân mình còn ngu ngốc cất lời muốn chém giết Tương bang, như vậy thì hình như là vô cùng không sáng suốt, không khác nào đã bị bang Phủ Đầu bán đi còn giúp chúng đếm tiền. Huống chi hiện tại Tương bang có Sở Thiên cùng với Bát gia cùng hơn sáu mươi người anh em Thanh bang đứng ra giúp đỡ, xương cốt đã trở nên cứng rắn, cũng khó lòng có thể gặm được.
Bang chủ Hoàng Thiên Hùng của Thiên Hùng bang suy nghĩ một lát, sau đó lời cũng thoát ra khỏi miệng:
- Diệp bang chủ, mọi chuyện bây giờ đã trở nên quá phức tạp. Thiên Hùng bang cần có lời giải thích hợp lý, nếu không có chứng cớ rõ ràng chứng minh việc trước đó Tương bang có đụng chạm đến Thiên Hùng bang chúng ta, Thiên Hùng bang chúng ta sẽ tạm thời rút lui khỏi việc tiêu diệt Tương bang đêm nay, giữ nguyên thế trung lập, mong rằng Diệp bang chủ thông cảm cho.
Nói xong tay phải nhẹ nhàng vung lên, bang chúng của Thiên Hùng bang liền thu hồi binh khí, mang theo toàn bộ người bị thương rút lui đến bên cạnh Hoàng Thiên Hùng, mắt chăm chú nhìn lên tình hình đang diễn ra trong sân.
Quan Đông Đao của Phách Đao hội cũng lập tức nói thẳng:
- Diệp bang chủ, Phách Đao hội cũng sẽ giống như vậy. Phách Đao chúng ta muốn nhanh chóng biết được hậu viện có bị bí mật tấn công hay không, cho tới khi chưa biếtrõ ràng chân tướng của sự việc trước đây, Phách Đao hội cũng sẽ duy trì thế trung lập.
Người của Phách Đao hội cũng lập tức quay lại vị trí đứng bên cạnh Quan Đông Đao, không phải đối địch cùng với Sở Thiên nữa, bọn họ không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát.
Mấy bang phái lần lượt đứng trung lập, hiện giờ bên cạnh Diệp Tam Tiếu trừ những người bị thương của bang Phủ Đầu, chỉ còn lại khoảng hơn hai trăm tinh nhuệ. Giờ phút này Tương bang được sự trợ giúp của hơn sáu mươi đệ tử Thanh bang của Bát gia, thực lực cũng không còn cách xa bao nhiêu. Huống chi còn có còn có vị cao thủ Sở Thiên này, trong lòng Diệp Tam Tiếu không thể không lo lắng, đổ máu một hồi, còn chưa phân rõ được thắng thua, huống chi nếu tiếp tục đổ máu, bang Phủ Đầu chắc chắn sẽ tổn thương lớn về nguyên khí. Nếu như vậy thì chỉ có các bang phái khác được hưởng lợi, khiến cho bọn chúng có thể an toàn mà bảo trì được lực lượng.
Diệp Tam Tiếu tuy là lực lượng không đủ, nhưng cũng không thể để cho bọn Sở Thiên có thể dễ dàng thoát khỏi như vậy, huống gì phải lấy lại được vài phần mặt mũi, gượng cười lên vài tiếng nói rằng:
- Tuy là tất cả các vị bang chủ không quan tâm đến hiệp nghị mà rút lui, nhưng Diệp Tam Tiếu không phải là kẻ tham sống sợ chết, càng không phải là kẻ không tuân thủ lời hứa.
Sau đó quay người lại đối diện với Sở Thiên nói:
- Tam đương gia thật sự cho rằng dùng máu của chính bản thân mình thì có thể ngăn cản hơn hai trăm người của bang Phủ Đầu chúng ta thay nhau tấn công?
Diệp Tam Tiếu vô cùng nham hiểm, mang hẹn ước "từng người đối chiến" ra để kìm hãm Sở Thiên, lại khiến cho Bát gia cùng với hơn sáu mươi đệ tử Thanh bang mất đi ảnh hưởng. Bất kể bang Phủ Đầu có thay nhau lên đối chiên thật hay không, bang Phủ Đầu một bên vừa có thể tạo được áp lực cho Sở Thiên, một bên lại vừa có thể kiếm cớ rút lui cho mình. Sở Thiên hiển nhiên là phát hiện ra được âm mưu nham hiểm của Diệp Tam Tiếu, tên này quả thức là vô cùng giảo hoạt, nói chuyện vô cùng cẩn thận
- Còn có ta.
Một âm thanh lạnh lẽo từ cửa ra vào truyền đến, giống như là tiếng gọi của sứ giả địa ngục, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh và sợ hãi.
Người của các bang nhìn về phía cửa ra vào, thấy là một người trẻ tuổi nét mặt không có chút biểu tình gì, cầm một thanh đao ướt đẫm máu tươi, đang đi chầm chậm đến bên cạnh Sở Thiên, trên người có vết máu, nhưng lại chẳng thấy có vết thương nào.
Sở Thiên mỉm cười, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng, xem ra là Thiên Dưỡng Sinh đã hoàn thành tốt mọi việc. Nếu quả thật như vậy, sau này bản thân mình cũng tránh khỏi phải lo lắng, Sở Thiên gật đầu, ánh mắt mang theo vẻ biết ơn nói:
- Mọi việc đã xong rồi sao?