Đô Thị Thiếu Soái

Chương 140: Xuất bang tự lập




Trường Tôn Cẩn Thành lúc này có chút khó xử. Hai người mà Sở Thiên nói đều là những nhân chứng rất đáng tin cậy, là bằng chứng trí mạng, đều là những người rất nổi tiếng ở Thượng Hải. Lúc này Lâm lão gia, Lâm Hùng Tuấn, Phương Đại Đồng đều tái mặt. Các vị nguyên lão và đường chủ của Hổ đường và Báo đường thấy Long đường lâm vào thế bí, không trả lời được, đều muốn nói đỡ mấy câu, nhưng cũng không biết nói gì.
Sở Thiên thấy mọi người không ai nói được gì thì nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, quay sang nói với Quang Tử:
- Anh Quang, phiền anh lập tức đi gọi điện cho Bát gia và Trương Ủy viên, bảo họ đưa người đến Thủy Tạ Hoa Đô, để cho Tôn lão bang chủ và Lâm lão gia hỏi kỹ, xem sự việc đêm đó là thật hay giả?
Quang Tử trong lòng thầm phấn khởi, bình thường đã thấy đám người này nhìn không vừa mắt, nhưng ngại Hải Tử nên không nói ra, giờ có cơ hội trừng trị đám người này, lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi gọi điện thoại.
Trường Tôn Cẩn Thành biết rõ, nếu như Bát gia và Trương Đại Hải đến Thủy Tạ Hoa Đô, sự việc sẽ không thể cứu vãn. Bọn người Lâm lão gia không thể khăng khăng con gái Bát gia và cháu gái Trương Đại Hải nói dối, chẳng lẽ thật sự phải chặt tay Lâm Hùng Tuấn sao? Đừng nói Lâm lão gia không đồng ý, cho dù đồng ý, mình cũng không nhẫn tâm. Dù sao lão huynh đệ vốn cũng muốn dẹp uy phong của Sở Thiên, đồng thời cảnh báo Hải Tử không được khống chế các đường gia, bây giờ lại bị Sở Thiên hạ bệ, đâm lao theo lao.
Thấy Quang Tử đi ra sảnh gọi điện, Lâm lão gia, Lâm Hùng Tuấn, Phương Đại Đồng đều toát mồ hôi.
Trường Tôn Cẩn Thành thấy Quang Tử đã cầm điện thoại lên, vội hét:
- Quang Tử, không cần, việc của Tương bang không cần để người khác nhúng tay vào, như vậy sẽ làm cho Tương bang bị người cười nhạo, chúng ta tự giải quyết là được.
Sở Thiên gật đầu với Quang Tử. Quang Tử hạ điện thoại xuống, thấy đám người Lâm lão gia đang lén lau mồ hôi, trong lòng không khỏi thích thú, không trị được thì dọa cũng thấy hả hê rồi.
Sở Thiên sớm đã đoán được rằng Trường Tôn Cẩn Thành sẽ làm như vậy, thừa thắng xông lên, nói:
- Không biết, hiện Trường Tôn lão bang chủ đã tin lời của Sở Thiên chưa?
Trường Tôn Cẩn Thành biết đây là câu hỏi khó trả lời, không thể nói tin, cũng không thể nói không tin, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói nhưng giọng không được vang dội như lúc mới bước vào nữa:
- Ta thấy bên trong có chút hiểu nhầm, nhất thời khó mà làm rõ, đêm nay không nói chuyện này nữa khi nào điều tra rõ ta sẽ định đoạt sau, tối nay chỉ ăn cơm, không nói chuyện của bang.
Đám người Lâm lão gia lập tức phụ họa, muốn cho qua chuyện này nói:
- Sau này hãy nói, sau này hãy nói.
Sở Thiên vỗ bàn "rầm" một cái, tất cả mọi người giật mình sợ hãi. Hắn lạnh lùng nói:
- Trường Tôn lão bang chủ, người là người công bằng chính trực, tôi hiện tại chỉ muốn xin người nói cho biết, lão bang chủ tin hay không tin Sở Thiên, rồi hãy nói đến việc định đoạn như thế nào.
Sở Thiên chắp tay vừa nói với bộ dạng cung kính, nói với Hải Tử:
- Đó là việc của bang chủ Tương bang, không dám làm phiền đến Trường Tôn lão bang chủ.
Sở Thiên cố tình nhấn mạnh chữ "lão", muốn nhắc cho Trường Tôn Cẩn Thành biết lão đã là bang chủ thoái vị.
Lời của Sở Thiên làm cho huyết áp của Trường Tôn Cẩn Thành tăng vọt, tức giận tím mặt, rõ ràng không coi lão là bang chủ Tương bang, xử lý việc này không phải là việc của lão. Trường Tôn Cẩn Thành không thích người khác hạ thấp tôn nghiêm của mình, luôn muốn khống chế mọi việc, nếu không cũng không thường xuyên chú ý đến Tương bang, thỉnh thoảng trở về khoa tay múa chân một phen như vậy. Hiện bị Sở Thiên trách móc, trong lòng vô cùng tức giận, giọng cao vút, không tự chủ được quát lớn:
- Tin thì sao? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn chặt tay Lâm đường chủ?
Trường Tôn Tử Quân cũng vỗ bàn, đôi mày lá liễu dựng lên, nói thay cha:
- Cậu là một người ngoài không biết từ đâu đến, sao dám bất kính với bang chủ, đây là ý gì?
Lâm lão gia và những người khác cũng liền vỗ bàn, không trực tiếp nói với Sở Thiên, mà quay sang hỏi Hải Tử:
- Bang chủ, hãy nhìn huynh đệ tốt của bang chủ đi, có phải là muốn làm lão bang chủ tức chết có phải không?
Hải Tử có chút lúng túng, anh ta đối với Trường Tôn Cẩn Thành trước nay hết mực tôn kính, nhưng anh ta đã đồng ý với Sở Thiên, tất cả nghe theo sự sắp xếp của Sở Thiên, lại có Quang Tử ở bên kèm chặt, nhất thời cũng không biết nói gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi, ra vẻ vô tội nói:
- Sở Thiên không có ý này, chỉ là Sở Thiên muốn lão bang chủ nói một lời chắc chắn thôi. hiện lão bang chủ đã quyết định rồi, người tin tưởng lời Sở Thiên, cho nên, Sở Thiên khẩn cầu bang chủ, thực hiện theo quy định của Tương bang chặt tay Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng. Về phần Tử Quân tiểu thư, cô nói tôi là người ngoài, thế chẳng khác nào tát vào mặt Trường Tôn bang chủ, vừa rồi lão bang chủ đâu có nói như vậy.
Sở Thiên nhấn một nút trên điện thoại, giọng của Trường Tôn Cẩn Thành phát ra vang dội uy nghiêm, lời lẽ đanh thép:
- Sở Thiên cậu đã là huynh đệ của Hải Tử, thì cũng là người của Tương bang, đã vào Tương bang thì phải tuân theo quy tắc của Tương bang.
Trường Tôn Cẩn Thành và đám người Lâm lão gia không khỏi giật mình. Sở Thiên này, mỗi bước đều tính toán kỹ càng như vậy, lời vừa nói ra đã ghi âm lại rồi, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội nuốt lời.
Sở Thiên tắt điện thoại, đứng lên, nghiêm túc nói với Hải Tử:
- Giờ xin bang chủ thức hiện bang quy của Tương bang, để răn đe người khác.
Quang Tử và mười hàng huynh đệ ngoài đại sảnh cùng đồng thanh nói:
- Xin bang chủ thực hiện bang quy, để răn đe kẻ khác.
Hải Tử thấy vẻ mặt kiên nghị của Sở Thiên, lại nhìn nét mặt của Trường Tôn Cẩn Thành cùng các vị nguyên lão và đường chủ, khẽ cắn môi, nói ra điều mà trước nay chưa từng nói:
- Quang Tử lấy đao, bổn bang chủ tự mình chấp pháp.
Nét mặt Trường Tôn Cẩn Thành cùng những người khác lập tức sầm lại. Lâm lão gia lại vỗ bàn, tức giận hét lên:
- Hải Tử, anh dám? Anh có bản lĩnh thì hãy giết lão già này trước đi, ta muốn xem xem anh đối đãi với nguyên lão công thần của Tương bang như thế nào?
Trường Tôn Cẩn Thành khôi phục vẻ uy nghiêm, nhìn chằm chằm vào Hải Tử, thở dài một tiếng, dùng ân tình mà tấn công:
- Hải Tử, theo ta thấy, mọi người đều là huynh đệ Tương bang cùng vào sinh ra tử, hà tất phải động dao động kiếm? Bọn Lâm đường chủ cũng không làm náo động chuyện gì lớn, càng không gây ra họa, huống chi cũng bị Sở Thiên giáo huấn một phen, anh nể mặt ta, chuyện này coi như đến đây chấm dứt.
Hải Tử hơi do dự, dường như bị lời nói của Trường Tôn Cẩn Thành làm lay động, lúc này Sở Thiên một cước đá đổ ghế của mình, lạnh lùng nói:
- Trường Tôn lão bang chủ nói tất cả là đều là huynh đệ Tương bang cùng vào sinh ra tử, lời này nghe thật là nực cười.
Hắn hét lớn một tiếng:
- Lã Vi Long, tới đây.
Một người đằng sau Quang Tử vọt ra, Sở Thiên bước đến, nói:
- Lã Vĩ Long, cởi áo.
Lã Vi Long dĩ nhiên nghe lời Sở Thiên "xoẹt, roạt" dưới lớp quần áo bị xé, có thể thấy sáu vết chém vẫn còn mới. Sở Thiên vỗ vai Lã Vĩ Long nói:
- Những hảo huynh đệ vào sinh ra tử, xin hỏi các vị đường chủ, vào cái đêm hơn ba trăm huynh đệ Tương bang phải chiến đấu với Diệp Tam Tiếu và sự liên minh giữa các bang phái ở Thủy Tạ Hoa Đô, các anh ở đâu?
Không ai dám mở miệng nói lời nói, nhìn vết đao trên người La Vĩ Long, đều có thể tưởng tượng tình hình đêm đó vô cùng thê thảm, mà chỉ có mấy người Hải Tử và Quang Tử ngăn cản sự tấn công của hơn tám trăm người.
Sở Thiên chỉ vào vết đao trên người La Vĩ Long nói:
- Khi người anh em với vị trí nhỏ này trong Tương bang bị chém sáu vết đao, đổ máu ở Thủy Tạ Hoa Đô, các anh ở đâu? Có biết Hải Tử và Quang Tử đang chỉ huy hơn trăm anh em chiến đấu không?
Lập tức hắn lại lớn tiếng quát hỏi:
- La Vĩ Long, tại sao biết bản thân bị thương mà vẫn cố chết chiến đấu?
La Vĩ Long vỗ ngực, cảm xúc đột nhiên tăng vọt:
- La Vĩ Long là đàn ông, nguyện vì huynh đệ chiến đấu cho đến khi chết.
Sở Thiên lại hô:
- Lưu Văn Thanh.
Một người nữa lại xuất hiện ở cửa đại sảnh, đến bên cạnh Sở Thiên, không đợi Sở Thiên nói, liền "roạt, xoẹt" xé rách quần áo, dưới lớp quần áo bị rách để lộ ra nhiều vết đao chém còn mới, thậm chí còn có vết máu.
Sở Thiên quát:
- Lưu Văn Thanh, tại sao anh lại nguyện dùng thân thể của mình chịu đao thay cho huynh đệ?
Ánh mắt Lưu Văn Thanh rực cháy, nói:
- Hảo huynh đệ phải cùng sống cùng chết, sao lại có thể tham sống sợ chết.
Giờ khắc này, rất nhiều huynh đệ trong Tương bang đã rơi lệ. Bọn họ giờ thậm chí còn thấy áy náy vì đã không sát cánh cùng huynh đệ chiến đấu ở Thủy Tạ Hoa Đô hôm đó.
Tất cả các đường chủ đều cảm thấy mềm nhũn, ngay cả các vị nguyên lão kia cũng không biết phải làm sao, không biết phải nói gì.
Sở Thiên dường như vẫn muốn dừng lại, hô tiếp:
- Hải ca, Quang ca.
Hai người khẽ giật mình, lập tức dùng sức xé rách quần áo. Mỗi người trên thân đều có hơn mười vết thương, đập vào mắt mà thấy kinh hãi, khiến người ta cảm thấy bọn họ đã cùng sống chết với các huynh đệ như thế nào.
Sở Thiên từ từ bước đến trước mặt Trường Tôn Cẩn Thành nói:
- Trường Tôn lão bang chủ, những huynh đệ Tương bang cùng vào sinh ra tử mà người nói chỉ có thể giống như La Vĩ Long, Lưu Văn Thanh những nam nhi gan dạ, chứ không phải là những kẻ lấn nam bá nữ như Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng. Nếu như bọn họ đã ở Thủy Tạ Hoa Đô cùng bọn ta chiến đấu, cùng chúng tôi sống chết, đổ máu, thì khi bọn họ phạm lỗi, tôi quyết sẽ thỉnh cầu bang chủ thi đao trên người mình, chịu tội thay bọn họ.
Nét mặt Trường Tôn Cẩn Thành thay đổi liên tục. Ai cũng biết Sở Thiên nói đúng, nhưng lão thực không muốn chém đứt tay Lâm Hùng Tuấn. Lão biết rõ, nếu như chặt tay Lâm Hùng Tuấn thì uy tín của Hải Tử trong Tương bang sẽ lập tức tăng cao. Về sau tất cả sẽ thuận theo Hải Tử và anh ta sẽ dễ dàng khống chế toàn bộ Tương bang. Đây là điều mà Trường Tôn Cẩn Thành không muốn thấy. Lúc trước lão nhường chức bang chủ cho Hải Tử, chẳng qua là nhất thời chán ghét cảnh giang hồ chém giết, muốn lui về hưởng phúc, lại cấp cho Hải Tử chút lợi lộc, để Hải Tử lãnh đạo Tương bang mở rộng địa bàn ở Thượng Hải. Khi Hải Tử chiếm được một nửa địa bàn Thượng Hải, thì bản thân lão cũng đã hưởng phúc xong, không an phận rút khỏi giang hồ, lại muốn trở lại nắm quyền. Lúc này, các vị nguyên lão đến trước mặt lão nói xấu Hải Tử. Lão cho rằng thời điềm thuận lợi đã đến, lấy cái cớ đó đứng sau khống chế Tương bang.
Lâm lão gia thấy Trường Tôn Cẩn Thành không nói gì, còn tưởng lão bị Sở Thiên làm lung lay rồi, vội mở miệng tìm ấy cái cớ hôm đó không có mặt ở Thủy Tạ Hoa Đô nói:
- Không phải hôm đó Long đường không muốn đến Thủy Tạ Hoa Đô cùng các huynh đệ liều mạng, mà là ta không nhận được điện thoại cầu viện của bang chủ, cho nên không biết gì, nếu biết, lão già này nhất định đích thân đến giải vây cho bang chủ.
Sở Thiên hừ một tiếng, mỉm cười, ý nhị nói:
- Không nhận được điện thoại cầu cứu của bang chủ sao?
Tất cả nguyên lão và đường chủ của Long - Hổ- Báo đường đều lắc đầu.
Sở Thiên hét lớn một tiếng, nói:
- Nói láo, đêm đó, bang chủ tự mình gọi điện đến các đường gia, là do các người cố ý không tiếp thì có, sao lại có thể nói là không có điện thoại cầu cứu?
Lâm Hùng Tuấn sững sờ, thốt lên:
- Tiểu tử, cậu nói láo, điện thoại ở Thủy Tạ Hoa Đô bị bọn người của bang Phủ Đầu cắt đứt, bang chủ sao có thể gọi điện cho bọn ta?
Sở Thiên chậm rãi bước đến, chăm chú nhìn Lâm Hùng Tuấn, thản nhiên nói:
- Thì ra Lâm đường chủ nắm rất rõ tình hình lúc đó ở Thủy Tạ Hoa Đô, ngay cả đường dây điện thoại bị cắt đứt cũng biết, xem ra không phải như Lâm lão gia nói cái gì cũng không biết.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Hùng Tuấn, đồng thời cũng ngầm kinh ngạc. Sở Thiên quả là không đơn giản, trí tuệ quả là vượt qua dự đoán của tất cả mọi người. Lâm Hùng Tuấn lúc này mới phát giác mình nói lỡ, hận không thể đấm một chưởng vào miệng mình, và bóp chết tên giảo hoạt Sở Thiên. Lâm lão gia cũng cực kỳ tức giận nhưng cũng không thể làm gì.
Trường Tôn Cẩn Thành là người đã từng làm bang chủ, biết rõ không thể đấu lại Sở Thiên tuổi vẫn còn trẻ này, dứt khoát nói:
- Hải Tử, nói thẳng ra đi, cậu muốn làm gì.
Hải Tử hiện đã chin chắn hơn, cũng có khí phách hơn, bình tĩnh nói:
- Quang Tử, lấy đao, thực hiện bang quy.
Lâm lão gia vỗ bàn một cái, vung tay lên, nói:
- Hải Từ, anh thực sự muốn thực hiện bang quy? Trừ khi anh giết hết huynh đệ của Long đường trước đã.
Nghe xong lời của Lâm lão gia, một vài huynh đệ của Long đường lập tức rút binh khí ra.
Thủ hạ của Triệu gia và Hàn gia cũng đưa tay rút binh khí, ba nhà luôn cùng cây liền cành, cùng lùi cùng tiến.
Giọng điệu của Hải Tử bỗng trở lên lạnh lùng, chăm chú nhìn Lâm lão gia nói:
- Lâm lão gia, chẳng lẽ ông cũng muốn chống lại bang quy?
Lâm lão Tử hung hăng hừ một tiếng, nói:
- Nếu Tương bang muốn thức hiện bang quy, thì hơn hai trăm huynh đệ của Long đường lập tức rời khỏi Tương bang, không cần chịu sự không chế của Tương bang. Lâm đường chủ cũng không cần phải bị chặt tay.
Triệu lão gia và Hàn lão gia cũng đồng thanh nói:
- Ba nhà ta cùng tiến cùng lui, Long gia rút khỏi Tương bang, thì hơn bốn trăm huynh đệ của Hổ đường và Báo đường cũng sẽ rút khỏi Tương bang.
Trường Tôn Cẩn Thành đương nhiên sẽ không để các huynh đệ đã từng cùng mình vào sinh ra tử, sát cánh bao nhiêu năm rời khỏi Tương bang, suy nghĩ hồi lâu, nói ra lời làm Hải Tử thất vọng tràn trề:
- Tương bang là Trường Tôn Cẩn Thành ta lãnh đạo các huynh đệ liều mạng sáng lập ra, bởi vậy, lời của ta mới là quyết định. Long, Hổ, Báo ba đường không thể rút khỏi Tương bang, nếu phải rút thì là Hải Tử.
Hải Tử ngây người, Quang Tử cũng choáng váng, Sở Thiên suy đoán quả nhiên không sai, thời khắc mấu chốt chắc chắn sẽ vứt bỏ Hải Tử mà giành lại chức vị bang chủ.
Hải Tử nhìn Trường Tôn bang chủ mà trước giờ vẫn kính trọng, nghe thấy lão nói muốn mình phải rút khỏi Tương bang, uất ức nói:
- Trường Tôn lão bang chủ? Người muốn Hải Tử rút khỏi Tương bang?
Đám người Lâm lão gia trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, lên tiếng nói:
- Đúng vậy, Hải Tử không có năng lực lãnh đạo, chúng ta quyết định nghênh đón Trường Tôn bang chủ trở về một lần nữa.
Trường Tôn Cẩn Thành gật đầu, nhìn Hải Tử, liếc mắt nói:
- Đúng, Hải Tử, cậu hãy rút khỏi Tương bang, ta không thể vì cậu mà để Long, Hổ, Báo ba nhà rút khỏi Tương bang.
Sở Thiên đi tới, vỗ vỗ vai Hải Tử, sau đó không chút khách khí nói với Trường Tôn Cẩn Thành:
- Trường Tôn bang chủ, ông muốn Hải Tử rút khỏi Tương bang, thực là nói nhảm. Hải Tử là bang chủ đương nhiệm, chỉ có anh ấy mới có quyền quyết định. Nhưng anh ấy trọng cái ơn tri ngộ lão nhân gia, không tiện mở miệng. Tôi thay mặt huynh ấy đồng ý với ông. Anh Hải, anh Quang, còn có tôi, cùng hơn trăm huynh đệ rút khỏi Tương bang, không cần một mảnh đất nào của Tương bang, không cần một người nào của các đường gia, trong một tháng không đối đầu với Tương bang, Trường Tôn Cẩn Thành, bọn ta đã đủ ý tứ chưa?
Trong lòng Trường Tôn Cẩn Thành vô cung vui mừng, một là Hải Tử chịu rút lui, hai là cái gì cũng không cần, chỉ mang theo những người thân tín bên mình, rời khỏi sự che chở của Tương bang, tránh xa sự tôn kính của các đường gia. Hơn trăm người này không biết có thể tồn tại trong bao lâu, ở Thượng Hải nhiều nhất lắm là làm một bang phái nhị lưu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chiếm đoạt, sẽ không có kết cục tốt.
Trường Tôn Cẩn Thành thgầm nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài lại ra vẻ rộng lượng nói:
- Nếu như Hải Tử cứ như vậy mà rời khỏi bang, ta cũng không phải là người tuyệt tình tuyệt nghĩa, toà nhà này sẽ để cho cậu.
Hải đã khôi phục ánh mắt kiên nghị, anh ta nhớ tới lời Sở Thiên, dựa vào thực lực ba huynh đệ, lúc nào cũng có thể giành địa bàn ở Thượng Hải, vì vậy thản nhiên nói:
- Ý của Sở Thiên, cũng chính là ý của Hải Tử.
Đám người Lâm lão Tử tươi cười, nhất tề vái một lạy, nói:
- Chúc mừng Trường Tôn bang chủ trở lại giữ chức vụ bang chủ của Tương bang, dẫn dắt Tương bang ngày càng lớn mạnh.
Trường Tôn Cẩn Thành nở nụ cười sáng lạn, Lâm Hùng Tuấn cười đắc ý, khiêu khích nhìn bọn Sở Thiên.
Ba người nhìn nhau, mỉm cười.
Lát sau, Trường Tôn Cẩn Thành vui mừng bước ra, Hải Tử nhớ đến ân tình với lão nên tiễn bọn họ ra cửa, nhìn chiếc xe dần dần biến mất. Hải Tử thở dài, quay đầu nhìn hơn trăm huynh đệ ở lại, cười khổ lắc đầu nói:
- Không ngờ, Hải Tử ta vào sinh ra tử bao nhiêu năm, còn lại vẫn chỉ là các huynh đệ đầy nghĩa khí.
Quang Tử thì thực tế hơn, sờ đầu nói:
- Sớm biết như vậy đã yêu cầu chút tiền rồi, tay trắng rời bang, đám người Tương bang kia, ngay cả những chiếc xe tốt ở đây cũng lái đi, chỉ còn mấy chiếc xe cũ, thật sự trắng tay, chỉ e ngay đến bữa cơm cũng là vấn đề.
Sở Thiên mỉm cười, móc trong túi quần một tờ chi phiếu dúm dó, nói:
- Hai anh không cần lo lắng, chỗ này có 1 triệu, đủ cho chúng ta dùng trong một khoảng thời gian.
Đây là chi phí vệ sĩ Bát gia ngày trước đưa cho Sở Thiên, không ngờ lúc đó "tham tài" hôm nay lại có tác dụng lớn như vậy.
Hai người bước đến, nghĩ rằng hắn chỉ muốn động viên mình, cầm lấy xem, thấy chữ kí Bát gia, lập tức yên tâm, Hải Tử vẫn còn chút băn khoăn, nói:
- Một triệu này mua 7- 8 xe bánh mì, tích chút thuốc, đồ ăn, e là chỉ có thể đến cuối tuần, sau đó tính sao?
Mắt Sở Thiên sang lên, bình thản nói:
- Dùng đến lúc Diệp Tam Tiếu mất mạng.