Đô Thị Thiếu Soái

Chương 147: Lễ tang nhiều sóng gió (1+2)




Lễ tang của Diệp Tam Tiếu đương nhiên rất linh đình, dù sao cũng là nhân vật lừng lẫy một cõi trời ở bến Thượng Hải, cho nên các nhân vật có chút tiếng tăm ở bến Thượng Hải đều tham gia. Đặng Siêu của Thiên Lang giáo, Quan Đông Đao của Bá Đao hội, Hoàng Thiên Hùng từ Thiên Hùng bang, còn có đám người mặc đồ đen Bát Gia đến từ Thanh bang nữa, đã ngồi ở đại sảnh tang lễ từ lâu, chờ đợi những vị khách khác. Chị Lệ cũng dùng thân phận con gái nuôi đứng đó để đón khách, trên mặt đương nhiên là giàn dụa bao nhiêu là nước mắt không biết từ đâu ra.
Di ảnh của Diệp Tam Tiếu bày ở chính giữa linh đường, xung quanh đứng đầy tinh nhuệ của bang Phủ Đầu đến từ các đường khẩu, toàn thân từ trên xuống một sắc màu đen tây phục, áo sơ mi trắng, vẻ mặt trang nghiêm. Bên cạnh còn có vài vị hòa thượng đang lẩm nhẩm niệm kinh, cố gắng cầu siêu cho Diệp Tam Tiếu. Rất nhiều lão đại đang ngồi trong lòng nhịn không được mà bật cười, nếu như Diệp Tam Tiếu có thể siêu độ, vậy thì người trên thế giới này sau khi chết đi đều có thể lên thiên đường gặp Thượng đế rồi. Tuy nhiên đang ở lễ tang, mọi người vẫn không dám cười lộ ra, chỉ là thần sắc đều có vẻ vài phần quái dị.
Bên ngoài linh đường của Diệp Tam Tiếu có mười mấy tên cảnh sát. Bọn hắn theo lệ đăng kí chứng minh thư của khách đến viếng xong, kiểm tra tất cả những đồ vật có thể gọi là binh khí, sau đó bắt đầu nhàn nhã hút thuốc, nói chuyện. Cục trưởng mới lên thay Lý Cục trưởng đã sớm nói chuyện với các lão đại của những bang phái này rồi, lễ tang của Diệp Tam Tiếu cố gắng không gây chuyện ồn ào, để cho bản thân có thể thuận lợi an vị. Các vị lão đại các hắc bang cũng không có ý định gây chuyện gì, đương nhiên sẽ nể mặt y lần này, cho nên ngay cả tham gia lễ truy điệu cũng chỉ mang theo vài tên thân tín.
- Bang chủ Tương bang Trường Tôn Cẩn Thành, cùn con gái Trường Tôn Tử Quân đến.
Người quản lý linh đường hô.
Đám Phủ Đầu bang lập tức kinh động hẳn lên, chen chúc động nghịt tiến lên trước, trong mắt bọn chúng, Tương bang chính là độc thủ lớn nhất giấu mặt phía sau hại chết Diệp Tam Tiếu. Chính là Tương bang và Cam Trường Sơn trong ngoài phối hợp, ám sát Diệp Tam Tiếu. Thêm nữa, sau khi chị Lệ tuyên cáo tạm ngừng chiến, vẫn không quan tâm đến quy tắc, tập kích Phủ Đầu bang ở khắp nơi, cho nên nghe tin Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân đến, lửa giận của bọn chúng lập tức dâng lên, thậm chí muốn cầm ghế lên sống mái một trận.
Một vài môn sinh của Diệp Tam Tiếu quát:
- Trường Tôn Cẩn Thành, lão thất phu nhà ông, hại chết Diệp bang chủ chúng ta, còn dám tới mèo khóc chuột, giả vờ từ bi.
Còn một vài tên khác hô:
- Trường Tôn Cẩn Thành, tên vô sỉ nhà, sau khi tuyên cáo đình chiến, vẫn đến đánh lén chúng ta, đồ vô sỉ vô nghĩa.
Trường Tôn Tử Quân mặt không đổi sắc, đối đáp lại những lời ác ngôn này thay cho cha, nói:
- Các vị, tôi hiểu tâm tình của các vị, nhưng chúng tôi có thể thề, Diệp bang chủ tuyệt đối không phải chúng tôi làm hại, là có kẻ xấu muốn giá họa cho chúng tôi, khiến cho hai bang phái chúng ta phát sinh xung đột, để cho hắn ngư ông đắc lợi. Cho chúng tôi ít thời gian, nhất định điều tra ra chân tướng, cho các vị một câu trả lời.
Đám Phủ Đầu bang thấy Trường Tôn Tử Quân là con gái, nói chuyện lại thỏa đáng như vậy, trong nhất thời, hỏa khí mặc dù vẫn còn, nhưng đã không còn ngang ngược nữa.
Trường Tôn Cẩn Thành thở dài, nói:
- Trường Tôn Cẩn Thành hôm nay chỉ là muốn tới thắp cho Diệp bang chủ nén hương.
Chị Lệ lập tức đứng dậy, uy nghiêm quát đám Phủ Đầu bang:
- Lui ra! Các anh muốn các vị lão đại chê cười hay sao? Hôm nay là tang lễ của Diệp bang chủ, tất cả ân oán tạm thời không đề cập tới.
Sau đó hướng về Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân nhẹ nhàng gật đầu:
- Trường Tôn bang chủ đã có lòng, xin mời qua bên này để thắp hương.
Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân cùng nhau đi vào, các lão đại của các bang hội khác đều âm thầm tán thưởng sự khéo léo trang nhã của chị Lệ, xử sự chu toàn, Phủ Đầu bang dưới sự dẫn dắt của cô ta, rất có triển vọng.
Nhạc buồn nhẹ nhàng cất lên, Trường Tôn Cẩn Thành dẫn Trường Tôn Tử Quân đến trước mặt Diệp Tam Tiếu lạy ba cái, sau đó thắp ba nén hương, quay lại nói khách sáo với chị Lệ một câu:
- Hãy nén đau thương.
Rồi lão đi tới chỗ ngồi của khách ở bên cạnh ngồi xuống.
- Thiếu soái Sở Thiên, Hải Tử, Quang Tử từ Soái Quân đến.
Người quản lý linh đường lại hô.
Tất cả mọi người hơi sững sờ. Ngoại trừ Thiên Lang giáo, Bá Đao hội, Thiên Hùng bang, Thanh bang, Tương bang, Phủ Đầu bang là biết rõ bọn người Sở Thiên ra, các tiểu bang phái khác đều hoàn toàn không biết Soái Quân là bang phái được thành lập từ lúc nào, cái tên nghe ra cũng rất có danh khí. Thủ lĩnh Sở Thiên tuổi còn rất trẻ, khoảng trên dưới mười tám tuổi, khiến cho bọn họ lắc mạnh đầu. Hải Tử và Quang Tử trước kia cũng là nhân vật có tiếng trên giang hồ, sau khi rời khỏi Tương bang sao lại trở nên không có tiền đồ như vậy, đi theo một tên tiểu tử lăn lộn giang hồ.
Chị Lệ hiển nhiên cũng hơi sững sốt, cô ta cũng từng nghe từ miệng Trường Tôn Tử Quân và bang chúng Phủ Đầu bang nói về nhân vật Sở Thiên này rồi, cũng biết Tương bang và Phủ Đầu bang đã từng hiệp nghị diệt trừ sạch sẽ Soái Quân. Chỉ là về sau này xảy ra một loạt biến cố, sự chú ý của mọi người không đặt vào Sở Thiên nữa, huống hồ chị Lệ và Trường Tôn Tử Quân đều cho rằng, hơn trăm người này của Sở Thiên không có gì đáng ngại, việc cấp bách là tạm dừng sự công kích của Phủ Đầu bang vào Tương bang, cũng như khống chế hoàn toàn Phủ Đầu bang.
Chị Lệ trong nội tâm tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghiêm túc và trang trọng gật đầu chào Sở Thiên nói:
- Thiếu soái có tình.
Sở Thiên nhìn thấy trên mặt chị Lệ có nước mắt, trong lòng thầm nghĩ, ả đàn bà này thật sự không thể xem nhẹ, rõ ràng trong lòng vui mừng muốn chết, trên mặt lại nặn ra được nước mắt, chẳng trách có thể ở bên cạnh Diệp Tam Tiếu che giấu lâu như vậy mà không bị tên gian xảo Diệp Tam Tiếu phát hiện.
Trường Tôn Tử Quân nhìn thấy bọn Sở Thiên, trong lòng không hiểu sao có một hồi hoang mang, cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy, vội vàng mở điện thoại, âm thầm gửi tin nhắn cho tất cả các đại đường chủ đề cao cảnh giác, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hôm nay Trường Tôn Tử Quân và Trường Tôn Cẩn Thành tới tham dự lễ tang của Diệp Tam Tiếu cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định đến. Tuy bọn chúng biết chị Lệ đã khống chế Phủ Đầu bang, nhưng oán hận giữa Tương bang và Phủ Đầu bang chất chứa từ trước đến nay quá sâu nặng, khó đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống mà chị Lệ không khống chế được, vậy thì chẳng khác nào dê chui vào miệng cọp, bị người của Phủ Đầu bang bao vây. Còn nếu không tham gia, lại khó tránh khỏi có cảm giác thấp thỏm không yên, về sau này sẽ bất lợi cho việc chị Lệ dẫn dắt Phủ Đầu bang quy thuận Tương bang. Cho nên Trường Tôn Tử Quân đã làm hai sự chuẩn bị, cùng lúc tới tham gia, ở xung quanh mai phục hơn hai trăm tinh nhuệ của Tương bang.
Rất nhiều đệ tử Phủ Đầu bang lúc ở Thủy Tạ Hoa Đô đã được chứng kiến sự gan dạ và thân thủ của Sở Thiên, tuy Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh đêm đó chém giết làm tổn thương hơn hai trăm huynh đệ Phủ Đầu bang, khiến cho bang nguyên khí đại thương, nhưng mọi người đều biết đó là trận chiến sinh tử tồn vong, sống chết cũng không oán hận. Hơn nữa Sở Thiên trong lúc nguy nan, động thân ra tay, vì tình nghĩa huynh đệ, không để ý đến tính mạng mà giải vây cho bọn Hải Tử và hơn trăm người huynh đệ dòng chính, một hán tử gan dạ như thế, quả thực khiến cho người khác kính nể. Nên khi nhìn thấy bọn Sở Thiên cùng Quang Tử, Hải Tử đến, cũng không có lời nói gì ác ý, ngược lại còn có vẻ kính nể và sợ hãi.
Sở Thiên dẫn bọn Hải Tử, Quang Tử đứng trước di ảnh của Diệp Tam Tiếu, nhìn nụ cười sâu không lường được của Diệp Tam Tiếu, lại còn có câu đối "Lưu phương bách thế, di ái thiên thu; âm dung uyển tại, hạo khí thường tồn" thì đều âm thầm lắc đầu, nếu như Diệp Tam Tiếu cũng lưu danh muôn đời, vậy thì ai ai cũng có thể ghi vào sách sử, vĩnh viễn lưu truyền rồi.
- Một lạy, hai lạy, ba lạy.
Người quản lý linh đường lại hô lên, có thể hôn nay đã hô quá nhiều lần, khẽ ngáp một cái.
Bọn Sở Thiên làm xong quy trình trong lúc nhạc buồn được phát lên, liên tục cúi đầu lạy ba cái với Diệp Tam Tiếu.
Người quản lý bỗng nhiên kêu lên một tiếng "ôi chao", quỳ một chân xuống, phá tan sự yên tĩnh của linh đường trang nghiêm. Tất cả mọi người đều hướng về phía y, người quản lý nội sự sờ sờ vào đầu gối đột nhiên đau nhức, chính mình cũng không biết tại sao lại quỳ xuống rồi hô lên, chẳng lẽ là do đứng lâu quá nên mệt rồi? Ngay sau đó thấy mọi người đang nhìn mình, xấu hổ nói:
- Người nhà tạ lễ.
Một vài đệ tử Phủ Đầu bang đã thầm suy nghĩ trong lòng, đợi lễ tang xong, đánh y một trận ra trò, nơi nghiêm túc như vậy mà để xảy ra sai sót.
Trên miệng Sở Thiên lướt qua một tia cười khó mà nhận biết được, đúng lúc vừa định quay người hành lễ với chị Lệ, bỗng nhiên hô lên:
- Mắt Diệp bang chủ chảy máu.
Lời vừa nói ra, chẳng khác nào quăng một quả bom nguyên tử, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người hướng về di ảnh của Diệp Tam Tiếu, quả nhiên rõ ràng nhìn thấy trong mắt trên di ảnh Diệp Tam Tiếu dần dần chảy ra hai hàng vệt máu, trong nội tâm đều vô cùng khiếp sợ. Tuy mọi người đều biết trên thế giới này không có ma quỷ, nhưng lăn lộn trên giang hồ vẫn ưa thích và coi trọng sự may mắn, bây giờ nhìn thấy di ảnh Diệp Tam Tiếu chảy máu, tất cả mọi người đều hoảng hốt, lo lắng bản thân mình nhìn thấy rồi, ra ngoài sẽ gặp xui. Có không ít người âm thầm hối hận vì tới tham gia lễ tang cái tên vương bát đản này mà làm gì, khi còn sống khiến người ta nơm nớp lo sợ, chết rồi cũng không để cho người khác được bình an. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chị Lệ nhìn thấy di ảnh Diệp Tam Tiếu đổ máu, trong lòng vốn dĩ rất hoảng hốt, lập tức phản ứng lại, nhào tới trước di ảnh của Diệp Tam Tiếu khóc lóc, cố nặn nước mắt, gào khóc thảm thiết:
- Diệp bang chủ, lão nhân gia người thật là chết uổng, bị tên phản đồ Cam Trường Sơn hại chết, người yên tâm, Phủ Đầu bang từ trên xuống dưới đã đem chém Cam Trường Sơn thành thịt vụn để báo thù cho người rồi. Người hãy an tâm mà đi. Con thề trước mặt người, con nhất định tuân theo ý nguyện của người, dẫn dắt năm trăm huynh đệ Phủ Đầu bang, chấn hưng lại sức mạnh của Phủ Đầu bang, sẽ không để cho lão nhân gia người thất vọng.
Trường Tôn Tử Quân nhìn thấy Diệp Tam Tiếu đổ huyết lệ, trong lòng biết là có người giở trò quỷ. Hơn nữa biết chắc là Sở Thiên làm, nhưng không có chứng cứ nên không tiện nói gì đó, ngay sau đó nghe thấy chị Lệ khóc lóc kể lể, trong lòng ngược lại trở nên càng vui mừng. Người chị họ này quả thật là phản ứng nhanh nhẹn, chẳng trách lúc trước chú chọn chị ta cài vào bên cạnh Diệp Tam Tiếu.
Phản ứng của chị Lệ, còn có màn giả vờ khóc lóc kể lể, trong mắt những người không rõ sự tình thì rất có lực tác động. Bọn Sở Thiên đều thầm than ả đàn bà này quả nhiên không giống dân thường, đem ý nguyện khống chế Phủ Đầu bang của mình ra trong lúc khóc lóc kể lể mà huỵch toẹt ra, tạo cho mình một "thánh chỉ" danh chính ngôn thuận. Nếu bọn Sở Thiên không có mặt, có lẽ chị Lệ thực sự có thể mượn cớ này thực hiện nguyện vọng rồi. Đáng tiếc, tất cả mọi việc Sở Thiên đã an bài, sao có thể để cho chị Lệ chiếm tiện nghi được? Vừa rồi Sở Thiên bắn ra một mảnh đá, để cho người quản lý linh đường kêu lên "ôi chao" rồi quỳ xuống, thu hút sự chú ý của mọi người, liền sau đó từ trong tay bắn ra hai viên bi máu đã được đông lại, bám vào di ảnh của Diệp Tam Tiếu rồi chảy xuống, làm cho người khác nghĩ rằng Diệp Tam Tiếu thật sự chảy huyết lệ.
Sở Thiên mỉm cười, lập tức vẻ mặt trang nghiêm nói:
- Các vị, vừa rồi tôi bấm đốt ngón tay đoán thử, Diệp bang chủ sở dĩ chảy nước mắt, không phải là muốn chấn hưng Phủ Đầu bang mà là lo cho tiền đồ của Phủ Đầu bang.
Mọi người lại một lần nữa hơi sững sờ, tất cả đều nhìn Sở Thiên, tên tiểu tử này bỗng nói ra những lời này, nếu như không có bằng chứng chẳng phải là tự chuốc lấy phiền toái sao?
Chị Lệ lập tức dừng tiếng gào, đứng lên, mắt ngấn lệ, lạnh lùng nhìn Sở Thiên, ánh mắt ác ý một cách dị thường:
- Thiếu soái nói thì bản thân phải có tính toán, nói Diệp bang chủ lo lắng cho tiền đồ của Phủ Đầu bang, không biết là do đâu mà nói vậy? Chỉ mong là không phải lời nói hồ đồ, cố ý nguyền rủa Phủ Đầu bang, như vậy thì không tốt đâu, trên dưới Phủ Đầu bang sẽ không hài lòng.
Việc đầu tiên chị Lệ làm là chụp mũ cho Sở Thiên, di chuyển sự chú ý của bang chúng Phủ Đầu bang. Vốn cô ta có thể danh chính ngôn thuận mượn nguyện vọng "huyết lệ", nhưng giờ lại bị phá hủy, trong lòng đương nhiên tức giận.
Sở Thiên thở dài, nói:
- Trong lòng Sở Thiên, Diệp bang chủ tuyệt đối là một người khiến ta kính phục nhất.
Sở Thiên nói những lời này không phải là giả, sự giảo hoạt của Diệp Tam Tiếu hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Sở Thiên, khiến trong lòng hắn không khỏi thán phục. Sau đó Sở Thiên lại nói:
- Diệp bang chủ sở dĩ lưu huyết lệ, là vì lo lắng cho tiền đồ của Phủ Đầu bang, là vì lão nhân ra còn lo lắng cho con gái Diệp Tiếu Cần còn trẻ thơ, không cách nào cầm đầu Phủ Đầu bang bước qua giai đoạn khó khăn này.
Trong lòng Trường Tôn Tử Quân không hiểu sao cảm thấy lo lắng.
Lúc này mọi người mới nhớ tới Diệp Tam Tiếu có một người con gái, thế nhưng tại sao hiện giờ lkhông thấy xuất hiện ở Linh đường. Một đại đường chủ Phủ Đầu bang chần chờ một chút liền nói:
- Chẳng phải Diệp tiểu thư từ nhỏ đã sang Ý học tập hay sao? Không muốn trở lại để tang cho Diệp bang chủ sao?
Sắc mặt chị Lệ âm tình bất định, nhưng nghĩ tới việc Diệp Tiếu Cần đã làm mồi cho cá biển, chết không có đối chứng, vì vậy trấn định hơn trước, nói:
- Đúng vậy, em gái nuôi của tôi không hợp tính cách với cha nuôi, cho nên tự mình sang Ý học tập, ngay cả tôi cũng vài năm rồi chưa gặp cô ấy. Vài hôm trước tôi từng gọi điện, mời cô ấy trở lại tham gia tang lễ, nhưng cô ấy sống chết cũng không chịu trở lại, bảo sắp có một cuộc thi. Xem ra cô ấy không để ý tới tình cảm cha con, kỳ thật cũng cần gì chứ?
Chị Lệ lộ ra ngữ khí bất lực, rồi lại hạ thấp nhân cách Diệp Tiếu Cần, đúng là vô cùng âm hiểm.
Sở Thiên mỉm cười, nói to với mọi người trong đại sảnh:
- Kỳ thực không phải Diệp tiểu thư không chịu quang minh chính đại trở lại, mà là do sợ kẻ xấu làm hại, vì vậy mới lén lút trở về.
Mọi người lại một lần nữa chấn động trong lòng. Bát gia cũng những người của Thiên Lang giáo sớm đã được lĩnh giáo tác phong lời không khiến người khác kinh ngạc thì chết không cam lòng của Sở Thiên nên vẫn thản nhiên như không. Nhưng chị Lệ và Trường Tôn Tử Quân thì bộp chộp trong lòng, chẳng lẽ Diệp Tiếu Cần rơi xuống biển nhưng không chết, giờ đã trở về?
Chị Lệ gượng cười, mang theo vẻ cảm động nói:
- Em gái ở nơi đây, mau gọi cô ấy ra để ta nhìn!
Sau lưng Sở Thiên bỗng xuất hiện một thiếu nữ đeo kính râm, thần sắc mang vài phần thê lương, bi ai, nói:
- Chị tốt, rốt cục em đã trở về!
Sau đó liếc nhìn di ảnh Diệp Tam Tiếu, nói:
- Cha, con gái bất hiếu, không thể gặp cha lần cuối!
Sau đó nước mắt chảy ra như mưa.
Bởi Diệp Tiếu Cần từ nhỏ lớn lên ở Ý, không mấy ai trông thấy khuôn mặt thật của cô. Vì vậy thiếu nữ này xuất hiện khiến cho rất nhiều lão đại và bang chúng Phủ đầu bang có chút giật mình. Thiếu nữ này là con gái Diệp Tam Tiếu? Trường Tôn Tử Quân trong thời gian ngắn cũng không biết rõ thật giả, trong lòng hoài nghi.
Trong lòng Sở Thiên thầm nghĩ diễn viên này đúng là chuyên nghiệp, xem ra phải thưởng thêm ngàn mới được. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Sở Thiên mở miệng, rèn sắt khi còn nóng:
- Diệp tiểu thư xin bớt đau buồn. Soái Quân xin thề trong vòng nửa năm Diệp tiểu thư cầm đầu Phủ Đầu bang, Soái Quân tuyệt đối không đối địch với cô.
Thiên Lang giáo Đặng Siêu cũng mỉm cười nói:
- Diệp tiểu thư xin bớt đau buồn, trong vòng nửa năm, Thiên Lang giáo cũng tuyệt đối không đối địch với cô.
Theo sau đó, Thiên Hùng bang và Bá Đao hội cũng đua nhau tỏ thái độ.
Bát gia cũng thở dài một hơi:
- Thanh bang chưa bao giờ bắt nạt phụ nữ và trẻ em!
Bát gia nói rõ thái độ, các tiểu bang tiểu hội khác cũng lập tức làm theo.
Chị Lệ đương nhiên biết rõ người trước mặt là giả, mấy hôm trước cô ta mới gặp Diệp Tiếu Cần, chính tay đẩy Diệp Tiếu Cần xuống biển, hiện giờ không biết thi thể đang ở đâu rồi, làm sao có thể nhảy ra một tiểu thư Diệp gia sống sờ sờ trước mặt. Lúc này thấy dưới sự kích động của Sở Thiên, mọi người đua nhau thừa nhận địa vị của Diệp Tiếu Cần, trong lòng chị Lệ lo lắng, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt tức giận, nói:
- Thiếu soái đúng là biết nói đùa, người này sao có thể là em nuôi ta? Tuy số tuổi cô ta tương tự, hình dáng của khá giống nhưng lại không phải là em nuôi ta? Không biết Thiếu soái tìm đâu ra một người giả dạng Diệp Tiếu Cần? Hành động này là có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng từ trên xuống dưới Phủ Đầu bang đều là đồ vô dụng?
Dưới sự kích động của chị Lệ, bang chúng Phủ Đầu bang lộ vẻ tức giận đối với Sở Thiên.
Sở Thiên dường như sớm đã ngờ được chị Lệ sẽ nói vậy, không chút hoang mang trả lời:
- Nói đùa? Sở Thiên ta chưa biết nói đùa bao giờ. Chị Lệ nhiều năm chưa gặp Diệp Tiếu Cần, nên nhớ thiếu nữ mười tám thay đổi rất nhiều, cô dựa vào cái gì mà nói đây là Diệp Tiếu Cần giả mạo?
Tất cả mọi người hơi sững sờ, chị Lệ cũng sững sờ. Vừa rồi để tiện cho về sau, cô ta đã nói nhiều năm chưa gặp lại Diệp Tiếu Cần, bây giờ lại thành vũ khí cho Sở Thiên chống lại, trong thời gian ngắn không biết trả lời thế nào, chỉ thấp giọng nói:
- Ta là chị của cô ấy, đương nhiên biết ai là thật, ai là giả.
Sở Thiên thừa dịp truy kích, tiến thêm một bước:
- Nếu chị Lệ khẳng định người đứng cạnh Sở Thiên là giả, vậy phiền chị Lệ gọi điện sang Ý cho Diệp tiểu thư. Chỉ cần nghe được giọng Diệp tiểu thư, tôi sẽ tự tát vào mặt mình trước mặt mọi người. Nếu chị Lệ không gọi được cú điện thoại này, vậy không có tư cách nói người bên cạnh tôi là giả mạo. Nếu cô vẫn khăng khăng khẳng định đây là Diệp tiểu thư giả, vậy tôi cũng hoài nghi cô đang có rắp tâm, chẳng lẽ là cô muốn mình khống chế Phủ Đầu bang?
Sở Thiên nói lời này vô cùng lợi hại, khiến chị Lệ hoảng loạn. Người đã chết, giờ gọi điện thoại cho ai? Một tên đại đường chủ tiến tới gần, nói:
- Chị Lệ, cô hãy gọi điện thoại cho tiểu thư, cho Soái Quân không còn lời gì để nói, tránh cho bọn họ vu hãm cô!
Chị Lệ bực bội, không tự chủ được quát:
- Câm cái miệng, biết cái đếch gì mà nói!
Sau đó chị ta khôi phục thần sắc bình tĩnh, dù sao cũng đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, chớp mắt nói:
- Hôm trước tôi từng gọi cho cô ấy, cô ấy nói muốn chuyên tâm ôn thi, chỉ sợ là cũng sẽ không nhấc máy, nói không chừng là đang thi. Cho nên đề nghị của Thiếu soái cũng không tiện lắm.
Lúc này, trong lòng các bang phái khác cũng đã xuất hiện hoài nghi. Lời nói và hành động của chị Lệ rất kỳ quặc, chỉ một cuộc điện thoại đơn giản, tại sao lại nổi giận và kiếm cớ từ chối?