Đô Thị Thiếu Soái

Chương 50: Kết nghĩa anh em




Lâm Ngọc Thanh tạm thời không xét hỏi ở văn phòng mà chuyển tới tầng ba nhà khách Duyên Giang. Cả tòa nhà được canh phòng cẩn mật. Sở Thiên không hiểu tại sao không thực hiện ở viện Kiểm sát hay cục Công an? Nhưng rồi hắn nhanh chóng hiểu ra nơi đây an toàn hơn, tránh được tai mắt của đối phương, hơn nữa dễ dàng cho việc quát tháo bày trò, hiệu suất làm việc cũng cao hơn nhiều.
Lấy lời khai xong, Lâm Ngọc Thanh chần chờ một chút:
- Sở Thiên, chú mấy ngày này sẽ phải bận rộn ở đây, ăn ở đều có thể ở chỗ này. Cháu có thể giúp chú chiếu cố Ngọc Đình giúp chú không? Có cháu bên cạnh con bé, chú cũng yên lòng.
Sở Thiên gật đầu, Lâm Ngọc Thanh quyết làm cho ra ngô ra khoai rồi; không có mấy ngày điều tra này, sợ rằng khó có được bản án hoàn hảo.Giờ này chắc hẳn bọn Lý Tử Phong như kiến bò trên chảo nóng, hoảng hốt không biết sẽ làm ra chuyện gì. Sở Thiên lo cho Lâm Ngọc Thanh liền lên tiếng nhắc nhở:
- Chú Thanh, vẫn câu nói kia, chó cùng đứt dậu.
Lâm Ngọc Đình cũng gật đầu, ân cần nhìn cha mình.
Lâm Ngọc Thanh cười cười:
- Không có việc gì, lần này cả trung ương tới tỉnh đều đã thành lập tổ chuyên án. Chú Thanh cũng nhận được nhiều tầng bảo vệ hơn, cho dù Lý Tử Phong có gan lớn hơn nữa cũng không dám ra tay với ta.
Lâm Ngọc Thanh nhẹ giọng:
- Kỳ thật chúng ta đã sớm âm thầm điều tra Lý Tử Phong, chẳng qua là một mực không tìm được chứng cớ có tính đột phá. Những người cung cấp tin đều mất tích thần bí, khiến công tác điều tra gặp nhiều khó khăn. Đêm nay vận khí không tồi, bắt được Trương Đồn trưởng, Ngưu Côn, còn có mười tên tù trọng phạm, chỉ cần lấy được lời khai của chúng, Lý Tử Phong không thể thoát khỏi quan hệ.
Sở Thiên suy tư một hồi rồi nói:
- Chú Thanh, chú sẽ gặp hai trở ngại lớn. Một là bọn họ tự mình chịu tội, hai là bọn họ có thể sẽ bị người diệt khẩu, dù muốn hay không cũng là như thế. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Ngọc Thanh vỗ vỗ vai Sở Thiên:
- Sở Thiên, cháu suy nghĩ rất chu đáo, chẳng qua là mấy điểm đó chú sớm đã có đối sách. Tình tiết vụ án bọn họ sẽ khó lòng khai ra, nhưng chú tuyệt đối có thể làm bọn họ mở miệng, phương pháp rất đơn giản: ngờ vực vô căn cứ.
Sở Thiên thông minh, dễ dàng suy đoán ra dụng ý của Lâm Ngọc Thanh, nghi ngờ vô căn cứ sẽ khiến bất luận tên tội phạm ngoan cố tới đâu cũng từng bước hỏng đi phòng tuyến tâm lý, tự thú nhận tội trạng cùng khai ra đồng lõa. Sở Thiên thầm than, gừng càng già càng cay, lão hồ ly giảo hoạt a....
Ra khỏi nhà khách Duyên Giang, Sở Thiên hít một ngụm lớn không khí ban đêm, chẳng ai biết mình ngày mai sẽ ra sao, cho nên mỗi ngày phải luôn quý trọng bản thân, hít thở không khí trong lành. Một lát sau, đám Hải Tử cũng đi ra, còn Thường ca do có thân phận đặc thù phải ở lại giúp đõ việc điều tra. Sở Thiên đã đem chuyện của Thường ca nói cho Lâm Ngọc Thanh, cũng nhờ Lâm Ngọc Thanh đưa số điện thoại mình cho gã để sau này có gì gã có thể tới tìm.
Hải Tử trông thấy Sở Thiên, đi lên ôm lấy bả vai Sở Thiên, miệng ngậm điếu thuốc:
- Sở huynh đệ, thân thủ em tốt như vậy, sao lại không nói cho anh biết? Sớm biết như vậy, anhh cũng không cần lo lắng mà phải gấp gáp mang theo đám Quang Tử tới.
Sở Thiên cười cười:
- Anh Hải, em nhất thời có vận khí tốt mới bắn trúng viên đạn kia, không có các vị huynh đệ áp trận, trận chiến đêm nay lớn như thế sao mà thắng được. Trong lòng em mà có ý nhghĩ như thế chẳng phải là không biết trước sau, thật vất vả cho anh Hải, nhận được điện thoaị liền đã chạy tới.
Buổi chiều, Sở Thiên lúc đi ra khỏi quán rượu Vong Ưu, vốn là muốn đơn thương độc mã đi cứu Lâm Ngọc Đình. Thế nhưng là lại sợ vạn nhất có cái gì sơ suất, vậy thật có lỗi với chú Lâm và Ngọc Đình, suy đi tính lại, cảm thấy cần Hải Tử trợ giúp mới tương đối an toàn, vì vậy mới gọi cho Hải Tử. Khi gọi điện, Sở Thiên cũng không biết Hải Tử có chịu giúp đỡ hay không, không ngờ Hải Tử nghe xong, vô cùng căm phẫn, tùy Sở Thiên phân phó. Chỉ cần tên Ngưu Côn dám gọi điện thoại, Sở Thiên báo cho họ địa chỉ lập tức tới cam đoan Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình không có việc gì. Vậy nên, lúc hơn sáu giờ tối, Sở Thiên gọi điện thoại anh ta lập tức mang theo các huynh đệ có thân thủ tốt nhất, cường hãn nhất là bọn Quang Tử chạy như bay tới quán bar Phương Khối.
Hải Tử tính tình hào sảng không để ý tiểu tiết, nhưng lời Sở Thiên làm cho anh ta rất mát lòng, vì vậy cười cười:
- Sở huynh đệ, mọi người là anh hem, không cần khách khí, huống hồ chuyện này do anh gây nên, phải để anh kết thúc, làm sao có thể liên lụy đến em? Giang hồ chú ý nhất là chữ 'Nghĩa', huống chi trận này anh lập uy ai còn dám mạo phạm. Hiện tại, mới xong nửa trận, còn nửa trận tiếp nha?
Sở Thiên sững sờ:
- Còn muốn đánh nhau?
Đám Quang Tử cười rộ lên, Hải Tử nói:
- Là đi ăn khuya, đánh một trận, bụng đã réo lên rồi, thuận tiện các huynh đệ cùng nhau tán gẫu tăng thêm tình cảm.
Hải Tử nhắc tới, Sở Thiên cũng cảm thấy đói, vì vậy:
- Chúng ta đi thôi.
Trong phòng lớn nhất của quán Triều Nhật, trên bàn la liệt đồ ăn. Ba bát thịt vịt, cá chưng, hào chiên chứng, thịt ướp, thịt gà trắng thái, bún xào, hai đĩa rau, một tô cháo khoai lang , tám người ăn uống rất náo nhiệt.
Vừa ăn vừa nói chuyện, Sở Thiên rốt cục đại khái hiểu rõ lai lịch của Hải Tử. Hải Tử vốn bị đuổi khỏi bộ đội đặc chủng, tới Thượng Hải, lăn lộn rất nhanh từ một tên côn đồ, liều mạng chém giết sau không đầy hai năm trở thành một tiểu đầu mục trong một đại Hắc bang ở Thượng Hải. Sau đó, lão đại trong lúc đánh nhau bị người ta chém giết, Hải Tử thuận lý thành chương ngồi vị trí lão Đại, cũng bắt đầu chinh chiến Thượng Hải. Một năm trôi qua, bánh ngọt cơ bản chia xong, toàn bộ Thượng Hải có thể cùng anh ta đối kháng chỉ có bang Phủ Đầu, bởi vì mọi người có thế lực ngang nhau, rất khó thanh trừ nhau hoàn toàn, đành tạm thời hòa bình cùng nhau sống chung.
Hải Tử muốn mang một bộ phận tinh anh tới đây lập phân đà, dùng sách lược nông dân vây thành thị, chờ đợi thời cơ, sau đó trở lại Thượng Hải. Còn đám Quang Tử cũng xuất thân từ bộ đội binh sĩ, có hơn mười người. Người mới nhất cũng vừa xuất ngũ. Hải Tử biết liền lôi kéo vào bang hội cũng xây dựng nghiệp lớn.
Sở Thiên lúc này chợt hiểu ra, trách không được Lý Tử Phong cùng Ngưu Côn không tra ra được lai lịch, thì ra là hắc bang nhảy dù.
Quang Tử là một võ sĩ, nhân lúc có rượu hưng phấn nói:
- Sở huynh đệ, vừa nãy ra tay, huynh đệ ta thấy còn chưa đủ nghiền, có thể hay không làm lại nha.
Tất cả mọi người hy vọng nhìn Sở Thiên, mong muốn xem hắn làm một lần. Sở Thiên biết đây là chân hán tử, nếu từ chối thì là xem thường bọn họ, không biết làm sao, nghĩ mãi rồi tung người, tới chỗ trống trong phòng nói:
- Quang Tử, chỗ này không đủ rộng, chúng ta chỉ dùng tay phải so chiêu.
Quang Tử mừng rỡ, nhưng nhìn Sở Thiên thân thể không cường tráng, ra tay lưu lại ba phần thực lực, tay chém tới bả vai Sở Thiên. Sở Thiên không hề né tránh, dùng bả vai phá tan lực đạo của Quang Tử, sau đó, tay phải rất nhanh phản kích lại tay phải Quang Tử. Quang Tử cũng tương đối cường hãn, dốc hết sức lực, chuẩn bị cứng đối cứng va chạm cùng Sở Thiên .
Ai ngờ, tay mình cứng như sắt đánh vào tay Sơ Thiên lại như đánh vào bông gòn, kinh ngạc vô cùng. Sở Thiên tay phải đã như mảnh lá rụng bao lấy các đốt ngón tay của Quang Tử. Tay phải Quang Tử trong nháy mắt vô lực, còn chưa kịp phản ứng, ngón tay Sở Thiên đã nhẹ nhàng đặt lên xương sườn thứ ba kể từ vai trái của Quang Tử. Quang Tử toàn thân vô lực, mặt trắng bệch. Sở Thiên cười cười thu tay lại, mặt Quang Tử dần khôi phục, Quang Tử biết rõ, mình gặp phải cao thủ chân chính rồi, dù cho chính mình toàn lực ứng phó cũng không làm được gì.
Đám Hải Tử đều là người trong nghề, nhìn sắc mặt Quang Tử đã biết rõ Quang Tử thua.
Hải Tử nhìn đồng hồ trên tường, cười cười:
- Bốn mươi mốt giây.
Lúc bình thường, đám Hải Tử sẽ giễu cợt Quang Tử, dùng thời gian lâu như vậy mới đánh bại đối thủ, nhưng bây giờ Quang Tử bị Sở Thiên bốn mươi mốt giây đánh bại, bị một học sinh cấp 3 đánh bại, đám Hải Tử ngoài mặt mỉm cười, trong lòng khiếp sợ vạn phần. Quang Tử là một trong những người mạnh nhất trong đám bọn họ, bây giờ lại bị Sở Thiên dễ dàng đánh bại như cắt đậu phụ, khó có thể hình dung nổi.
Sở Thiên đi vào trong, cười cười:
- Quang Tử, anh lại nhường rồi.
Quang Tử lắc đầu, thành thật:
- Dù là ta đem còn dư lại ba phần công lực sử đi ra, vẫn như cũ không phải là đối thủ của ngươi, Sở huynh đệ, ngươi mới đúng cao thủ chân chính a....
Trên mặt Lâm Ngọc Đình hiện ra vài phần đắc ý, giống như chính cô đánh bại Quang Tử, nên mở miệng nói:
- Đúng thế, ban đầu ở chùa Thiên Pháp, Thiếu soái còn đánh bại cái gì mà Sơn Bản Nghĩa Thanh của Nhật Bản. Ngay cả phương trượng, trụ trì đều bội phục.
Lâm Ngọc Đình tự cho Sở Thiên thành bạn trai của mình, hận không thể đem hết sự tích quang vinh của Sở Thiên nói ra. Sở Thiên mặc dù đánh bại rất nhiều lưu manh, nhưng Lâm Ngọc Đình nghĩ tới nghĩ lui tự hiểu những tên đó không đủ để khoe khoang tại đây, chỉ có một trận đánh ở chùa Thiên Pháp có danh tiếng có nhân chứng, lại là trận đấu đỉnh cao nên mới nói ra.
Đám Hải Tử cùng Quang Tử càng thêm kinh ngạc, tuy bọn họ không biết Sơn Bản Nghĩa Thanh là cái gì, nhưng có thể khiến phương trượng, trụ trì chùa Thiên Pháp đều thán phục, đủ chứng minh Sở Thiên thực lực hùng hậu, không giống phàm nhân, cộng thêm biểu hiện hôm nay của Sở Thiên, Hải Tử tâm rất rõ, đây chính là cái gọi là anh hùng không đợi tuổi.
Hải Tử đột nhiên nói:
- Sở huynh đệ là thanh niên tài tuấn như thế, anh sao có thể buông tha cơ hội kết giao? Sở huynh đệ, nếu như em ngươi không chê anh Hải, anh Hải muốn cùng em kết nghĩa, đồng sinh cộng tử, cùng hưởng vinh hoa, phú quý.
Quang Tử cũng vội vàng nói:
- Cả tôi nữa.
Bên cạnh, Lâm Ngọc Đình vỗ tay:
- Tốt, tốt, như vậy chúng ta sẽ không sợ bị người khi dễ.
Hải Tử cố tình trêu chọc Lâm Ngọc Đình, trêu ghẹo:
- Hay là cô Lâm cũng cùng chúng ta kết bái, như thế nào?
Lâm Ngọc Đình chu môi, nhìn Sở Thiên:
- Ai thèm.
Hải Tử cười hắc hắc, nhìn Ngọc Đình, lại nhìn Sở Thiên:
- Ra thế, kết bái dĩ nhiên không danh chính ngôn thuận xuất giá rồi.
Lâm Ngọc Đình mặt mũi tràn đầy tức giận, nói với Hải Tử:
- Anh Hải, anh khi dễ người, không để ý tới anh nữa.
Lâm Ngọc Đình nũng nịu như đứa trẻ, khiến đám Hải Tử đều không nhịn được cười.
Sở Thiên bất đắc dĩ nhìn Lâm Ngọc Đình, lại nhìn Hải Tử cùng Quang Tử, hiểu sự chân thành của bọn họ, vì vậy cười cười:
- Hai bậc đàn anh ưu ái như thế, em sao có thể cự tuyệt?
Hải Tử sờ đầu, vô cùng hưng phấn, hô:
- Phục vụ, mang một con gà tới đây.
Quang Tử bồi thêm một câu:
- Gà còn sống.
Ông chủ quán Triều Nhật nghe đám Hải Tử muốn gà sống, muốn giấy vàng, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn, lắc lư thân hình mập mạp vào trong phòng, chắp tay cuống quýt xin lỗi:
- Xin lỗi xin lỗi.
Lão mãi sau mới hiểu ra là khách chỉ là muốn uống máu ăn thề kết thành huynh đệ. Ông chủ là người Triều Châu, rất hiểu chuyện này, dứt khoát vung tay lên, mang theo Sở Thiên cùng đám Hải Tử đi ra hậu viện. Đại sảnh hậu viện có tượng Quan Nhị ca (Quan Công) khôi ngô, uy vũ mờ ảo trong hương khói, chủ quán cười hắc hắc:
- Đó là nơi kết bái tốt nhất.
Vừa nói xong, phục vụ mang theo gà trống cùng mấy cái bát tới, bọn họ rất quen thuộc với chuyện này.
Đám Hải Tử cảm ơn chủ quán. Sau đó cùng dâng hương, hướng Thần Minh trước mặt lập thệ, quỳ lạy chặt bỏ đầu gà, nhỏ máu vào bát rượu cùng uống Đồng tâm rượu, tức uống máu ăn thề, trong huyết mạch có máu của nhau, thân như tay chân. Hải Tử nhiều tuổi nhất làm Đại ca, Quang Tử thứ hai làm Nhị ca còn Sở Thiên là Tam đệ. Sở Thiên học theo Hải Tử cùng Quang Tử làm xong các thủ tục, Hải Tử đứng dậy, vỗ vai Sở Thiên:
- Tam đệ, từ nay em ở trong bang là lão Tam, nhưng huynh đệ là thiên tài trăm năm có một không thể để em theo con đường này mà hủy hết tiền đồ. Nhưng không sao, anh Hải cùng anh Quang chiến thêm vài năm, chờ lúc em tốt nghiệp đại học nhờ tài của em dẫn dắt anh em về chính đạo, rời khỏi giang hồ hiểm ác.