Đô Thị Thiếu Soái

Chương 51: Lý Tử Phong




Đêm nay cũng như bao đêm khác trước đây, chè chén say sưa chết đi, sống lại. Có người ngưỡng mộ trời cao lóng lánh, cũng có người (đâm đầu) vào đau khổ, chúng sinh muôn hình vạn trạng. Khi Sở Thiên cùng bọn Hải Tử chặt đầu gà, đốt giấy vàng kết nghĩa anh em thì cả đêm Lý Tử Phong lại trằn trọc khó ngủ.
Đêm nay mí mắt Lý Tử Phong cứ nháy mãi, trong lòng phiền não không sao hiểu nổi. Buổi tối nhìn thấy món cá chua Đông Hồ mà mình thích cũng chẳng muốn ăn. Ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra, nhưng lại không thể đoán được đó là gì, tuyệt vọng hết mức. Y chỉ còn biết tắm sớm chút rồi đi ngủ. Không giống như trước đây, không đánh hai ván cờ tướng, uống hai ly rượu Sake, nghe một vài bài hát thì trong lòng dường như đã bỏ lỡ điều gì đó.
Lý Tử Phong vừa nằm ngủ không được bao lâu, đã bị tiếng điện thoại đánh thức, mang hết lửa giận trong lòng cầm điện thoại lên, đang muốn nổi trận lôi đình nhưng lại nghe âm thanh chỉ còn chút sức lực từ trong điện thoại truyền đến:
- Ngưu Côn bị người ta đánh gãy cả tay lẫn chân, sau đó còn bị bắt đi rồi.
Lòng Lý Tử Phong trầm xuống, nhưng vẫn giữ trấn tĩnh:
- Là ai làm?
Đầu dây điện thoại bên kia lạnh nhạt đáp:
- Do ai làm thì tạm thời còn chưa biết, điều tôi biết là, do Lâm Ngọc Thanh nhận vụ này.
Sau đó liền cúp máy, dường như không muốn nói thêm một chữ nào nữa.
Lý Tử Phong nghe tiếng "tút, tút, tút" trong điện thoại, nhưng lại quên không đặt điện thoại xuống. Trong đêm khuya của mùa đông giá rét nhưng mồ hôi lạnh trên đầu cứ như vậy mà rơi xuống. Nếu như Ngưu Côn bị thương và bị bắt chỉ làm cho tâm trạng của ông ta hơi trầm xuống, thì ba chữ "Lâm Ngọc Thanh" như sấm sét giữa trời quang. Ông ta lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Những người trước đó ông ta còn có thể dựa vào năng lực và mối quan hệ của mình để giải quyết; nhưng cái Lâm Ngọc Thanh muốn lại là mạng của mình. Tới bây giờ ông ta vẫn không thể hiểu được Ngưu Côn đã rơi vào bẫy như thế nào? Tối nay lẽ ra bọn họ nên đối phó với bang phái khác mới phải, hơn nữa còn có Trương Đồn trưởng làm chỗ dựa cho họ, sao có thể bị đánh gãy cả chân tay đây? Lâm Ngọc Thanh sao lại xuất hiện ở đó còn bắt hết cả bọn Ngưu Côn? Không lẽ tất cả là do Lâm Ngọc Thanh đã sắp đặt sẵn? Sao ông ta không nhận được bắt kì tin tức nào? Lâm Ngọc Thanh điều động người từ đâu đến? Trừ phi là trung ương với tỉnh liên thủ với nhau?
Lý Tử Phong cảm thấy rất đau đầu, những câu hỏi khó giải thích đó cứ thế thâm nhập vào đầu ông ta. Ông ta không thể nào ngủ tiếp được nữa, bận bịu gọi điện thoại sai người đi thám thính tình hình.
Lý Kiếm nửa đêm dậy uống nước, nhìn thấy Lý Tử Phong uể oài ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách. Lý Kiếm tuy không phải là người tử têa, nhưng nhiều năm nay dưới sự ân cần dạy bảo của Lý Tử Phong, cũng có chút bản lĩnh trong việc quan sát qua lời nói và nét mặt. Nhìn thấy bộ mặt trước kia luôn hăm hở, khí thế tràn đầy giờ thành ra như thế này của bố mình, gã nghĩ thầm ắt phải có chuyện gì đó nên tiến lại gần hỏi:
- Cha, có chuyện gì à? Sao lại phiền não vậy?
Lý Tử Phong bình thường không muốn nói với con trai mình mấy chuyện này. Cho dù đời mình có khốn nạn như thế nào đi nữa cũng hi vọng con trai mình trong sạch. Nhưng bây giờ trong lúc tâm trí hỗn loạn có ai đó để nói chuyện thì có thể giảm bớt những suy nghĩ vẩn vơ. Ông ta châm một điếu thuốc, ho vài tiếng rồi nói:
- Ngưu Côn bị bắt rồi.
Lý Kiếm nhất thời không kịp phản ứng, theo thói quen buột miêng:
- Ai dám bắt bọn họ? Chán sống rồi hay sao? Hơn nữa, dù có bắt thì cũng phải thả chứ. Cục Công an còn không phải là nằm trong tay cha sao? Huống hồ Ngưu Côn đối với chúng ta không tệ lắm, rất chịu chi tiền.
Lý Tử Phong nghe Lý Kiếm nói "Ngưu Côn đối với chúng ta không tệ, rất chịu chi tiền" thì giống nhưng bị rắn cắn một miếng, nghiêm túc nói:
- Trước khi trời sáng, con phải lấy tất cả những thứ Ngưu Côn tặng đem đi hết cho cha, nhất định không được giữ trong nhà.
Lý Kiếm thấy vẻ nghiêm túc của cha mình, không hiểu liền hỏi:
- Bạc tốt sao lại phải đem đi? Giá trị lên tới cả trăm vạn đó.
Lý Tử Phong lắc lắc đầu, thở một hơi dài, đây không phải lúc hám tài:
- Những thứ đó nếu giữ trong nhà chính là thứ lấy mạng người, con có biết ai đã bắt hắn ta không? Là "Thiết diện Bao Công" Lâm Ngọc Thanh đã bắt Ngưu Côn.
Lý Kiếm kinh ngạc:
- Ngưu Côn bị Lâm Ngọc Thanh bắt? Con đã bảo hắn không được đối phó con gái lão rùi mà.
Thực ra ban đầu Lý Kiếm cũng không quá cẩn trọng, gã cho rằng Sở Thiên không quyền, không tiền, không cảnh, có thể tùy ý làm gì thì làm. Buổi chiều, Ngưu Côn nói đã bắt Lâm Ngọc Đình, trong lòng gã mới có chút kinh hãi, vội vàng dặn dò Ngưu Côn không được làm tổn thương Lâm Ngọc Đình. Tuy nhiên, vì gã chỉ chăm chăm trả thù Sở Thiên nên vẫn chưa tra ra thân phận của Lâm Ngọc Đình. Tưởng rằng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, không thể ngờ rằng cuối cùng Ngưu Côn đã bị Lâm Ngọc Thanh thần thông quảng đại bắt đi. Nhưng chuyện này không thể tự nhiên bố mình ôm hết vào thân. Điều này cũng là gã đã học được từ Lý Tử Phong, không bằng không cớ, trắng đen đều có thể không nhận.
Lý Tử Phong nghe lời của cậu con trai, lo lắng hỏi:
- Cái gì? Ngưu Côn bắt con gái của Lâm Ngọc Thanh? Hắn ta bắt con gái của Lâm Ngọc Thanh làm gì? Hắn đối đầu với Lâm Ngọc Thanh nửa đời người tham gia vào xã hội đen không phải muốn tìm cái chết rồi sao?
Lúc này Lý Kiếm mới thấy sự việc thực sự nghiêm trọng, thế là để sự việc bớt nghiêm trọng hắn tường thuật lại sự việc đúng sự thật:
- Ngưu Côn ban đầu muốn bắt Sở Thiên, đồng thời thông qua Sở Thiên tìm ra băng đảng kia. Có thể là do không bắt được Sở Thiên nên đã bắt người rất tốt với Sở Thiên là Lâm Ngọc Đình đi. Sau đó uy thiếp Sở Thiên nói ra tung tích của băng đảng đó. Ai mà biết Ngưu Côn bị Lâm Ngọc Thanh bắt đi cơ chứ?
Sau đó cuối cùng còn thêm một câu:
- Tưởng rằng Ngưu Côn sẽ an toàn thả Lâm Ngọc Đình, ngờ đâu lại thất bại.
Lý Tử Phong mặt đấy căm phẫn, giờ mới biết vấn đề ở chỗ nào. Đúng là một chiêu bất cẩn, thua luôn cả ván. Không nhịn được ông ta quát lớn:
- Hồ đồ, tất cả là một lũ hồ đồ, hắn động tới ai ta đều có thể bảo vệ đươc, nhưng lần này động tới con gái của Lâm Ngọc Thanh, Lâm Ngọc Thanh sao có thể không nổi giận chứ? Không những không giữ được mạng của chúng mà ngay cả ta cũng bị kéo vào. Một lũ vô dụng, đồ vô tích sự.
Vốn dĩ Lâm Ngọc Thanh sớm vẫn đang âm thầm điều tra ta, cũng may ta bảo lũ đàn em thu dọn sạch sẽ, không để lại bất kì chúng cứ nào cho hắn hay bất cứ ai biết. Ngưu Côn đã rơi vào tay hắn, mười mấy cái nhà giam trọng phạm dưới tay Ngưu Côn đều đã đánh số rồi, tùy tiện tra sẽ biết. Con nghĩ đi, trọng phạm mấy chục phòng gian ở bên ngoài tiêu diêu, sống vui vẻ, thay người bán mạng, nếu như không có người của chính quyền hỗ trợ, con hay bắt kỳ ai liệu có thể tin được? Không còn gì nghi ngờ nữa, lần này Ngưu Côn nhất định phải chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mặt Lý Tử Phong âm trầm.
Lý Kiếm suy nghĩ một hồi, thử hỏi dò:
- Cha, với quan hệ của cha, có thể hỏi thăm khắp nơi hoặc có thể ép vụ án này xuống, rồi cứu Ngưu Côn ra?
Lý Kiếm vẫn là không nỡ bỏ bạc trắng, vàng thật mà hàng năm Ngưu Côn vẫn dâng tặng.
Lý Tử Phong lắc đầu kiên định. Với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn ở chốn quan trường của ông ta, trong lúc này ra mặt cầu xin cho vụ án này rất dễ trở thành mục tiêu tiếp theo của Lâm Ngọc Thanh. Vì vậy những viên quan biến chất chỉ biết làm tỏ ta bàng quan, mong Lâm Ngọc Thanh nhanh chóng kết thúc vụ án, rồi một mực đưa Ngưu Côn vào chỗ chết. Để tránh kéo thêm rắc rối, chuốc họa vào thân. Bảo họ đi cầu xin căn bản là không thể, họ không giậu đổ bìm leo đã là tốt lắm rồi.
- Nếu không thì, dứt khoát ám sát Lâm Ngọc Thanh hoặc gây ra một cái chết ngoài ý muốn.
Lý Kiếm nghiêm túc đưa ra những chủ ý quỷ quái:
- Như vậy, cha chỉ thăm dò thêm chút quan hệ, vụ án của Ngưu Côn không chừng sẽ giải quyết được.
Lý Tử Phong hừ một tiếng nói:
- Chuyện đơn giản như vậy thì đã tốt, Lâm Ngọc Thanh là Viện trưởng Viện kiểm sát liêm khiết được trung ương, tỉnh, thành phố ủng hộ, ai động vào hắn thì đúng là tìm cái chết. Trong cái xã hội loạn lạc này, nếu hắn xảy ra chuyện gì, thì sự chú ý của toàn quốc sẽ dồn vào thành phố này. Manh mối toàn bộ sẽ chỉ hướng vào vụ án bây giờ. Trung ương với tỉnh, thành sẽ dồn hết sức điều tra. Một khi trung ương và tỉnh thực sự cùng bắt tay vào, vậy ta chỉ có chết càng nhanh hơn mà thôi. Cho dù may mắn, không điều tra đến ta, ta thân là Cục trưởng cục Công ăn, nếu vụ án xảy ra, thì dù thế nào cũng dính phải tội danh không có năng lực giữ vững trị an. Cái mũ ô sa trên đầu cũng không giữ nổi. Phải biết rằng quan trường là nơi ăn tươi nuốt sống người ta, bất kì lúc nào đều sẽ có người muốn lấy mạng mình
Lý Kiếm nghe xong, cân nhắc giữa lợi và hại, thấy lời cha có lý. Rồi bối rối, lo lắng nói:
- Cha, bậy là chúng ta bó tay không còn cách nào khác, chỉ đành ngồi chờ chết sao?
Sau khi Lý Tử Phong biết rõ nguyên nhân, lại giải tỏa được cơn giận, trong lòng thấy tốt hơn nhiều, chớp mắt một cái liền nghĩ ra kế sách:
- Việc cấp bách phải làm bấy giờ là phải tìm ra địa chỉ văn phòng làm việc của Lâm Ngọc Thanh, sau đó sai người chuyển lời đến Ngưu Côn cùng Trương Đồn trưởng, kêu họ biết ăn nói một chút, rồi sau đó tìm một cơ hội thích hợp. Để họ vĩnh viễn không nói ra được nữa.
Nét mặt Lý Tử Phong lộ ra một nụ cười nhan hiểm.
Lý Kiếm tự nhiên biết thủ đoạn của cha mình, cũng không thèm để ý, tùy tiện nghĩ tới một vấn đề:
- Vậy mấy chục phạm nhân thì sao đây?
Lý Tử Phong cười một tiếng:
- Mấy chục phạm nhân đó không quen biết ta, có liên quan gì tới ta chứ? Chỉ là ngày mai Phó giám đốc trại giam Lưu Đại Dũng sẽ phải bị tan nạn xe cộ bỏ mạng trước.
Lý Kiếm gật đầu.