Đô Thị Truy Mỹ Ký

Chương 6: Vay tiền




Buổi tối, Trương Tuấn mời tất cả mọi người trong khu trọ đến phòng mình để làm một bữa lẩu gặp mặt. Có một số hộ gia đình từ chối không tham gia, đến cũng chỉ là những tên sinh viên ham vui, còn có một số người đã đi làm.

Trương Tuấn kinh ngạc phát hiện, chỉ có hai tên đực rựa, một bộ mọt sách, còn lại tất cả đều là nữ nhân.

"Chào mọi người, mình mới chuyển đến, rất vui làm quen, mong mọi người có gì giúp đỡ.."

Trương Tuấn thuần thục trôi chảy giới thiệu bản thân, hắn cũng không ngờ hắn lại không e sợ người lạ như lúc trước. Có lẽ bản thân biến hóa, có được hậu thuẫn mạnh mẽ kỳ lạ, nên sự tự tin của hắn cũng vô hình tăng cao.

Giọng điệu ngoan ngoãn và gương mặt đẹp trai sáng láng của Trương Tuấn khiến cho người khác rất có thiện cảm, đoàn người nhanh chóng vui vẻ đùa giỡn.

"Haha, anh đẹp trai, cần gì cứ nói với em."

"Đúng, anh chuyển đến một mình, buồn buồn thì rủ em qua phòng chơi nhé!"

"Con Linh, mày lại mê trai rồi, nên nhớ mày có người yêu rồi đấy!"

"Thì sao, mai tao bỏ nó.."

"Hihi, mày nhớ đấy, tao ghi âm rồi nhé."

...

Trương Tuấn cười bồi, tận lực tiếp chuyện.

Tửu lượng hắn không tốt cho lắm, may mắn đang ngồi đều là phụ nữ, hắn chỉ uống có chút ít với hai thanh niên mọt sách kia và mấy cô nàng bạo dạn mà thôi.

Một hồi náo nhiệt trôi qua, ai về nhà nấy, Trương Tuấn dọn dẹp sạch sẽ phòng mình, đoạn lấy điện thoại ra gọi facetime với hai vị phụ mẫu và em gái.

Cha mẹ Trương Tuấn vốn làm xuất khẩu lao động bên Hàn Quốc, kiếm đủ số vốn kha khá về quê xây nhà và mở một cái quán nhậu, buôn bán khá tốt, miễn cưỡng đủ ăn đủ mặc. Em gái Trương Tuấn thì còn nhỏ tuổi, tinh nghịch khả ái, thiên chân vô tà, vô cùng khiến người yêu thích.

Trương Tuấn nói với cha mẹ rằng hắn thuê trọ bên ngoài cùng bạn, chia nhau tiền phòng, tiện cho hắn đi tìm việc làm thêm để bọn họ bớt lo. Trong sự lo âu của mẹ và căn dặn của cha, Trương Tuấn mỉm cười chào từ biệt, tắt đi điện thoại.

Kiểm tra một chút, còn có 270 điểm ngưỡng mộ, Trương Tuấn hài lòng, bắt đầu tìm xem trong cửa hàng.

Nhìn thấy một đôi giày kỳ lạ, kiểu dáng hiện đại, hắn không khỏi nổi lên hứng thú, liền nhìn chi tiết.

Dragon Air Sneaker, một đôi giày thể thao, kiểu dáng chất liệu đều vô cùng đẹp mắt, hoa văn long tộc sang trọng, bên dưới đế gắn bánh trượt, lúc nào lười nhác có thể hạ bánh xuống để tự hành di chuyển. Hơn nữa, đôi giày này còn có khả năng tăng phúc tốc độ, về phần chống nước chống ẩm càng khỏi phải chê.

Trương Tuấn ưa thích không rời mắt, mặc dù xem ra là một món đồ khoa học kỹ thuật, không được như những cái kia pháp bảo có thể cưỡi gió cưỡi mây, nhưng lúc này còn nghèo, không nên quá đòi hỏi.

"Ting, mua thành công Dragon Air Sneaker, khấu trừ 50 điểm ngưỡng mộ."

Lấy giày ra đi vào chân, Trương Tuấn cảm giác như lòng bàn chân nhẹ như bay, đôi giày này còn có thể tự mình điều chỉnh kích cỡ, không có chút nào cảm giác khó chịu.

Tiếp tục vào cửa hàng, Trương Tuấn tìm tòi, mua thêm những món đồ khoa học kỹ thuật khác.

Tiêu phí 100 điểm, hắn mua một bộ máy tính toàn diện, màn hình tinh thể lỏng ba chiều, cấu hình khủng bố, quả thực là một món đồ vật đi trước thời đại.

Còn có một cái PlasmaWatch, cũng giá trị 100 điểm, là một cái vòng tay đen bóng, đeo trên tay có thể đo đạc nhịp tim chỉ số các loại. Hơn nữa, nó còn là một cái điện thoại, ý niệm khẽ động, thì sẽ chiếu xạ không gian ba chiều trước mắt để sử dụng, dễ dàng thuận tiện.

Đeo vào PlasmaWatch, Trương Tuấn rất nhanh tìm hiểu đủ các loại chức năng của nó. Hắn lấy dàn máy tính ra, miệt mài sắp xếp một hồi lâu, rốt cuộc hoàn thành.

Tải về tựa game Liên Minh Huyền Thoại mà bình thường hay chơi, Trương Tuấn kinh ngạc phát hiện, cơ hồ chỉ trong năm phút đã tải và cài đặt xong.

Với tốc độ mạng wifi rùa bò của cả khu trọ, điều này quả thực vô cùng phi lý.

Lúng túng lấy chiếc ghế nhựa ngồi chơi vài game, hưởng thụ màn hình sống động mượt mà, không có một chút giật lag, hoàn mỹ đạt được thắng lợi, Trương Tuấn vô cùng vui sướng.

Cái đồ chơi này, quả thực là món thần khí đối với một tên cá ướp muối như hắn a!

Chơi chán, Trương Tuấn ngả lưng trên giường, nhìn xem mấy cái clip youtube từ màn hình ba chiều trước mặt, trên khóe môi câu lên nụ cười.

Thật con mẹ nó thoải mái.

Một bài nhạc du dương phát ra từ chiếc PlasmaWatch, cùng với ánh đèn mờ nhạt huyền ảo của nó, Trương Tuấn dễ dàng chìm vào trong giấc ngủ.

Buổi sáng.

Trương Tuấn miễn cưỡng mở mắt ra, đánh răng rửa mặt rồi mặc quần áo đến trường.

Đôi giày xịn của hắn khiến đám choai choai đi đường vô cùng ngưỡng mộ, kém chút tiến lên xin chụp ảnh.

"Ê, thằng kia!"

Vừa mới gửi con Dream tàu vào bãi, đi được mấy bước, một âm thanh lạnh lùng gọi giật Trương Tuấn lại. Trương Tuấn nhìn qua, phát hiện ba tên đầu nhuộm xanh nhuộm đỏ đi tới, dáng vẻ tương đối hung ác.

"Chuyện gì?"

Trương Tuấn lạnh nhạt hỏi, hắn không nhận ra bất cứ thằng nào trong đám này.

"Anh em tao chưa ăn sáng, vay ít tiền coi."

"Không có."

"Thật không, đưa ví tao kiểm tra."

"Tao bảo không có, điếc à?"

Tiền thuê phòng, với tiền tổ chức tân gia hôm qua, cơ hồ tiêu phí gần hết tiền tiêu vặt của Trương Tuấn, nơi nào dư thừa ra. Mà nhìn bộ dáng bọn này, hẳn là cái bọn lưu manh chuyên gia xin đểu, trấn lột, nên thái độ của Trương Tuấn rất không khách khí.

"Ơ đkm thằng chó này, láo nhỉ?"

"Thằng ngoại tỉnh như mày cũng dám lớn tiếng ở đây à!"

"Lên, đập nó một trận."

Ba tên kia hung dữ nói, hai chữ "ngoại tỉnh" khiến Trương Tuấn cau mày. Mặc dù hắn không tự ti gì đó, nhưng hắn rất ghét mấy cái thằng oắt con nội thành tự cho mình là thượng đẳng, miệt thị người nơi khác đến.

Lúc trước an phận thì thôi, bây giờ có năng lực, nào có thể nhịn.

Không đợi ba tên kia lao đến, Trương Tuấn trước tiên vọt tới, quyền đấm cước đá. Các chỉ số của hắn tăng lên nhiều, khiến cho sức chiến đấu của hắn cũng mạnh mẽ, đánh ba tên ất ơ không hề có chút độ khó nào.

Rất nhanh, ba tên kia đau đớn nằm trên mặt đất rên rỉ, tuy nhiên trong mắt vẫn chứa đầy hung quang.

"Nói, sao chúng mày biết tao không phải dân Hà Nội?"

Nghĩ đến hai từ ngoại tỉnh bọn này nói ra, Trương Tuấn có chút suy nghĩ. Trước đó cùng bọn hắn không quen không biết, sao chúng có thể biết được.

"Hự, nói con mẹ mày, thằng nhà quê.."

"Đm đừng tưởng có tý võ là giỏi."

"Đợi bố đấy.."

Nhìn thấy bại tướng dưới tay còn dám hung hăng, Trương Tuấn chán ghét đi lên, tiếp tục đấm đá một hồi, khiến ba tên kia đau khổ không chịu được, cuối cùng cũng khai ra.

"Tao nói, tao nói.. Là anh Vĩ sai bọn tao đến.."

"Đúng đúng, anh Vĩ muốn đập mày một trận."

"Là do mày dám trêu chọc người yêu của anh ấy..."

Trương Tuấn hừ lạnh trong lòng, đại khái hiểu ra.

Trong lớp hắn có một tên công tử tên Phạm Quốc Vĩ, thầm thương trộm nhớ Thùy Linh đã lâu, chỉ là chưa bắt được cô nàng tới tay. Xem ra, hôm qua khung cảnh bản thân trêu chọc mỹ nữ lớp trưởng đã bị hắn thấy, nên sinh lòng ghen ghét đây mà.

"Cút, về bảo với nó, đừng có chọc tao."

Trương Tuấn đá đít bọn hắn, lạnh lẽo nói, đoạn xoay người bước đi.

Ba tên kia ngây ngốc nhìn hắn rời khỏi, không dám tiếp tục hăm dọa, sợ hắn trở lại tiếp tục hành hung bọn chúng một trận, nội tâm âm thầm kêu khổ.

Anh Vĩ, tên này hung ác như thế, nơi nào là một tên nhà quê trói gà không chặt a.